Quả nhiên, không mấy ngày sau, bên Giang Châu gửi thư tới, trong thư còn có tấm ngân phiếu một ngàn lượng. Cầm ngân phiếu nhưng trên mặt Tô Thái phu nhân cũng không có bao nhiêu vui mừng, nếu không phải Tô Bá Hiên khăng khăng cưới Bình An mà không phải là Chu Vân Hương, bà cũng sẽ không vội vã đi đào bạc tích trữ trong phủ. Mấy năm nay, bên Giang Châu đưa tới không ít bạc, nhưng vơ vét của bà cũng không thiếu. -diễn.đàn-lê-quý.đôn- Đặc biệt là Đại thiếu gia - trưởng tử của Tưởng gia, cháu trai bảo bối của bà, khi lấy vợ sinh con bà gửi về cũng không thiếu một phân tiền, năm kia, vị đại thiếu gia này ỷ vào tiền tài quyền thế nhà mình mà rước lấy án mạng, đích mẫu (mẹ cả) của hắn mất sớm, từ nhỏ đến lớn toàn bộ đều dựa vào cô mẫu là Tô Thái phu nhân làm chỗ dựa cho hắn, xảy ra án mạng Tô Thái phu nhân cũng mất một số tiền lớn để khai thông. Năm ngoái, đứa cháu này lại lừa gạt Tô Thái phu nhân nói muốn khai thác mỏ đá gì đó, sau khi kiếm được nhiều tiền sẽ đón Tô Thái phu nhân về Giang Châu hưởng phúc, bà không cần ở lại Hầu phủ chịu cơn giận không đâu. Đúng lúc đó Hoàng thượng lại hạ chỉ Tô Bá Hiên cưới Bình An, bà chợt thấy không trông cậy được vào Chu Vân Hương, liền lấy bạc tích trữ trong phủ ra cho Tưởng đại thiếu gia đi làm ăn. Hiện giờ đừng nói bạc tích trữ của Tô phủ, ngay cả tiền tích góp của bà cũng không còn bao nhiêu.
Hôm nay một ngàn lượng bạc này chính là tiền lãi Tưởng đại thiếu gia đưa tới, cũng đã gần một năm rồi, hơn nữa còn đang trong lúc mấu chốt, bên kia mới đưa tới một ngàn lượng tiền lãi, số này còn kém quá xa so với số tiền vốn mà Tô Thái phu nhân dự tính thu hồi trong một năm. Nhưng có ít còn hơn không, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy thôi.
Mỗi ngày Bình An vẫn tới đây thỉnh an, nhưng không có đề cập tới chuyện chi bạc với Tô Thái phu nhân, vì vậy Tô Thái phu nhân và Chu Vân Hương đều cho rằng chính nàng tự chuẩn bị phí tổn, đang lúc hai người không khỏi thở nhẹ một hơi thì trong phủ xảy ra một chuyện lớn long trời lở đất——
Trong viện của Tô Thái phu nhân có trộm!
"Có bắt được tặc tử không?" Tô Bá Hiên mới vừa về phủ liền vội vã chạy tới.
"Bắt. . . . . . Bắt được ạ. . . . . ." Tạ quản sự ở phía dưới nhỏ giọng đáp.
"Trong phủ có người bị thương không?" Ngữ khí của Tô Bá Hiên gấp gáp nặng nề.
"Cũng không có ai bị thương, chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Thần sắc Tô Bá Hiên liền ngưng lại.
"Chỉ là không biết tặc tử từ nơi nào trộm được chìa khóa, mở rương trữ bạc trong phủ ra, đánh cắp ngân phiếu, tặc tử kia bị truy đuổi nhất thời hoảng hốt chạy bừa, rơi xuống hồ, đã bắt được người, nhưng. . . . . . nhưng toàn bộ ngân phiếu rơi hết xuống nước rồi."
"Cái gì?" Tô Bá Hiên giận dữ, "Bạc kia là gia sản của Tô gia. Ta hỏi ngươi, tặc tử kia vào trong phủ bằng cách nào, vừa vào đã tìm ngay được chìa khóa của rương trữ bạc? Tạ quản sự, nếu ngươi không điều tra rõ ràng, ta sẽ cắt chức vụ quản sự của ngươi!"
Sắc mặt Tạ quản sự liền trắng bệch, chợt thấy Bình An đi từ trong phòng ra: "Chàng nhanh vào xem mẫu thân đi."
Lúc này Tô Bá Hiên mới theo Bình An vào bên trong, chỉ thấy Tô Thái phu nhân vẻ mặt hoảng hốt ngồi trên đại đường, mặc cho Tô Bá Hiên gọi mấy tiếng mới phục hồi lại tinh thần.
"Mẫu thân không cần kinh hoảng, tặc tử hôm nay đã bị lùng bắt, ta đang phái người đi thẩm vấn. -- Những ngân phiếu kia cũng không có vấn đề gì, đến tiễn trang thẩm tra đối chiếu, bổ sung lần nữa là được." Tô Bá Hiên vừa nói vừa quay đầu lại nói với Bình An: "Sáng mai nàng mượn con dấu của mẫu thân đến tiễn trang Kinh Thành đối chiếu đi, mấy ngày nay nàng giúp đỡ mẫu thân một chút, những ngân lượng kia đều là cơ nghiệp của Tô gia."
"Khụ. . . . . ." Sắc mặt của Tô Thái phu nhân đột nhiên tái nhợt, "Hay là ta tự mình đến tiễn trang thôi, hơn nữa là chuyện lớn xảy ra trong tay ta, vẫn để ta tự mình đi thì yên tâm hơn."
"Mẫu thân, người không cần phải quá tự trách, mấy ngày gần đây Bình An thấy thần sắc người không tốt, xảy ra loại chuyện này còn phải phiền người bôn ba, là con dâu sao có thể nào khoanh tay đứng nhìn." Bình An lo lắng trùng trùng liếc mắt nhìn Tô Bá Hiên, "Hầu Gia, nói cho cùng vẫn là thiếp quản lý không tốt, vô luận như thế nào xin để thiếp đền bù một chút."
"Bình An nói rất đúng, mẫu thân không cần quá vất vả nữa, tiễn trang Kinh Thành xưa nay vẫn qua lại với Tô gia, [+DĐLQĐ+] chuyện này cứ giao cho Bình An đi làm cũng thỏa đáng." Thấy Tô Thái phu nhân còn muốn nói, Tô Bá Hiên lập tức ngắt lời, "Ta còn phải đến chỗ Tạ quản sự xem tặc tử một lát, hỏi rõ xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra, đừng để kẻ rắp tâm xâm nhập vào phủ của chúng ta."
Hai người Bình An vừa mới đi, Tô Thái phu nhân liền bảo người gọi Chu Vân Hương tới.
"Giờ làm thế nào mới tốt, nếu thật để cho bọn họ đi tiễn trang đối chiều, sẽ biết chuyện ta tham ô trữ bạc, đến lúc đó chúng ta cũng không còn chỗ đứng ở cái nhà này nữa." Tô Thái phu nhân thấy từ sau khi Bình An vào cửa, tất cả mối nguy đều tới, bà rất sợ mất đi hết thảy của hiện tại, chỉ hận sao bà không thể sinh ra con trai cho lão Hầu gia, nếu không hôm nay trong phủ sao đến phiên hai phu thê Tô Bá Hiên nói chuyện.
Chu Vân Hương cũng biết tình thế lần này nghiêm trọng, một khi chuyện bị phát hiện chắc chắn mình sẽ bị liên lụy, quan trọng nhất là hiện giờ Tô Bá Xông không ở trong phủ, nếu thật có việc gì Tô gia nhất định sẽ lo ngại thân phận và đại vị của Thái phu nhân mà cho bà chút mặt mũi, hẳn sẽ không làm ra chuyện gì quá đối với bà, đến lúc đó tức giận đều trút hết lên người cháu gái là nàng, nếu như vậy thì ngay cả người của mình cũng không giữ lại được rồi.
"Di mẫu, việc cấp bách bây giờ là phải nghĩ cách để bù lại ngân lượng!"
"Bù lại, bù như thế nào? Ngân lượng đều quăng vào mỏ đá bên Giang Châu rồi, ta hôm nay nào có tiền?" Tô Thái phu nhân gấp đến độ ở trong phòng đi quanh.
"Vậy mau bảo bên Giang Châu nghĩ biện pháp lấy tiền ra ngoài, nếu không bên chúng ta xảy ra chuyện, bọn họ cũng đừng nghĩ thoát thân!" Vẻ mặt Chu Vân Hương có chút gấp gáp, ánh mắt tối tăm.
"Nói cũng phải, hiện giờ việc bên phủ Nội Vụ bọn họ còn trông cậy vào Hầu phủ đấy. Ta sẽ viết thư, phái người tốc hành đi cả đêm đưa qua, bảo bọn họ vô luận như thế nào phải đưa ba vạn lượng bạc tới đây." Hai người không nghĩ được cách nào khác, đành phải xin Tưởng gia ở Giang Châu giúp đỡ.
Trong thư, Tô Thái phu nhân chọn từ nghiêm khắc, tỏ rõ tính nghiêm trọng của việc này, để người Tưởng gia nghĩ cách trong vòng ba ngày phải gom đủ ba vạn lượng, nếu không đến lúc đó chính là chuyện ngọc nát đá tan, nếu làm tốt thì đợi qua thời gian này sẽ lén rút tiền ra hoàn lại, một khi việc làm ăn với phủ Nội Vụ rơi vào tay, được lợi vẫn là Tưởng gia.
Bà vừa chờ tin tức của Tưởng gia, vừa phải ngăn cản Bình An, không để cho nàng đi tiễn trang, chỉ nói đã cho người đi thông báo rồi, chờ thêm mấy ngày nữa bệnh tình của mình chuyển biến tốt sẽ đến đó đối chiếu số lượng sau. Đang lúc bà nóng lòng như lửa đốt chờ Giang Châu trả lời thì Tiền viện truyền đến tin tức Tạ quản sự bị cách chức đuổi ra khỏi phủ. Thì ra sau khi Tô Bá Hiên thẩm tra xong, tặc tử kia chính là thông qua quan hệ với bà nương (vợ) của Tạ quản sự tiến vào trong phủ làm việc vặt, vì thế nổi lên tâm tư đi trộm cắp.
"Vợ của Tạ quản sự suốt ngày cậy vào trượng phu mình mà diễu võ dương oai trong phủ, chớ nói kiếm chỗ tốt từ người dưới, ngay cả mấy bà nương khác của quản sự cũng vơ vét không ít từ chỗ chúng ta, phu nhân, người cũng không biết, mỗi tháng chúng ta đều phải đút một ít ngân lượng cho bà ta, nếu không thì trượng phu của ta ở trong phủ làm người hầu cũng không dễ chịu." Sau chuyện lần trước của con trai mình, vợ Đinh quản sự liền lặng lẽ làm nội ứng cho Bình An, thường xuyên nói với nàng vài tin tức trong trạch viện, còn len lén giúp nàng bày mưu tính kế. "Hôm nay cũng đến lượt bà ta xui xẻo, thật là bị mỡ heo làm mê muội tâm trí rồi, cũng không biết tên kia cho bao nhiêu cái tốt, lại dẫn tên tặc tử vào trong phủ."
Bình An chỉ nhàn nhạt cười, để ly trà trong tay xuống: "Ta nói rồi, trong mắt Hầu gia không chấp nhận được một hạt cát, sau này những chuyện bát nháo kia ở trong phủ sẽ càng ngày càng ít, chỉ có những ai biết được bổn phận của mình mới có thể ở lâu dài trong phủ, năng lực càng nhiều càng tốt."
Vợ Đinh quản sự nét mặt cứng đờ, lập tức lại vui mừng hớn hở: "Dạ dạ, phu nhân nói phải lắm!"
Tô Thái phu nhân thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có lòng để ý tới chuyện Tạ quản sự, chỉ nói trước tiên phải cấp tốc giải quyết việc kia rồi ngày sau sẽ tìm cơ hội cho Tạ quản sự quay lại.
Ngày thứ ba, cuối cùng bên Giang Châu đã có hồi báo, phái khoái mã đưa thư đến đây, trong thư nói ba vạn lượng bạc không phải số lượng nhỏ, chỉ có ba ngày khẳng định không gom đủ, ít nhất cũng phải thêm hai ngày nữa. Lúc này Tô Thái phu nhân mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần cầm chân Bình An thêm hai ngày rồi phái người thần không biết quỷ không hay đến tiễn trang bù lại số bạc kia, đến lúc đó cầm con dấu đi đối chiếu sổ sách, chắc chắn không có sơ hở gì.
"Mẫu thân, người bị trúng gió đã khỏe lên nhiều chưa?" Liên tiếp mấy ngày nay Bình An tới thỉnh an, Tô Thái phu nhân đều bị bệnh nằm trên giường.
"Ừ, so với mấy ngày trước đã thoải mái hơn chút rồi, thỉnh thoảng vẫn hơi đau, không có gió lạnh nhưng vẫn không chịu nổi rét" Tô Thái phu nhân nói chuyện không còn hơi sức.
"Ngày trước cũng chưa từng nghe nói mẫu thân có chứng đầu phong (đau đầu do nhiễm gió lạnh)." Trong mắt Bình An lóe lên nghi vấn, "Do gặp phải tặc tử bị kinh sợ lại suy nghĩ quá nhiều mới dụ phát ra bệnh ẩn này?"
"Có lẽ đúng vậy." Tô Thái phu nhân cũng không có lòng biện giải nhiều, chỉ muốn đuổi Bình An đi nhanh một chút, "Ngươi cũng đừng quá lo lắng, đại phu nói nhiều nhất hai ba thang thuốc nữa là khỏi hẳn thôi."
"Vậy mẫu thân an tâm tĩnh dưỡng đừng lo lắng chuyện nhà nữa, tuy nói Bình An ngu dốt, nhưng trong viện này còn có một phòng Thẩm di nương giúp đỡ một chút, tất cả mọi người đều mong đợi mẫu thân sớm ngày khang phục." Bình An nở nụ cười xin cáo lui Tô Thái phu nhân.
Qua hai ngày, bên Giang Châu đã gửi đến toàn bộ ngân phiếu, bệnh của Tô Thái phu nhân cuối cùng đã tốt lên, bà âm thầm cho người đổi ngân phiếu rồi nhập vào sổ của tiễn trang, rồi mời Bình An cùng nhau đến đó để đối chiếu sổ sách.
"Tiễn trang Kinh Thành này đúng là làm cho người ta yên tâm, ngân phiếu kia tuy nói đã hỏng, nhưng chỉ cần con dấu ở đây, xác minh đầu đuôi sổ sách khoản tích trữ thì rõ ràng rồi." Trong đại sảnh tiễn trang, Tô Thái phu nhân cười nói với Bình An, chưởng quỹ vừa lễ độ cung kính tiếp đãi bọn họ vừa phái người đi khố phòng cầm tất cả sổ sách gốc đến.
"Quả thật là rất thuận tiện, chẳng thế thì sẽ không có nhiều khách quen như vậy." Bình An cười cười gật đầu với chưởng quỹ.
Chưởng quỹ lập tức tiến lên rót đầy nước trà cho hai người: "Hai vị phu nhân xin đợi một lát, đối chiếu sổ sách tốn chút thời gian, một khi làm xong sẽ lập tức bổ sung ngân phiếu vào."
“Sổ sách đương nhiên phải từ từ thẩm tra đối chiếu, xác minh thật rõ ràng mới là tốt nhất." Tô Thái phu nhân khí định thần nhàn uống một hớp trà.
"Chưởng quỹ." Bình An ngẩng đầu nét mặt ôn hòa hỏi, "Thấy các ngươi đều đâu vào đấy tiếp đãi bổ sung ngân phiếu của khách nhân, nói vậy ngày thường khách hàng bị mất ngân phiếu cũng không phải số ít?"
Chưởng quỹ cẩn thận cười nói: "Phu nhân có điều không biết, tiễn trang có chỗ khác với ngân hiệu (cửa hàng giữ bạc) thông thường, tiễn trang chỉ mở ở Kinh Thành, ở nơi khác cũng không có chi nhánh nào, ngân phiếu ở đây thì chỉ có thể đổi được ở đây. Tiếp đãi khách nhân phần lớn là các hộ trong kinh thành muốn dự trữ bạc, thường những người này có trữ nhiều trữ ít, có vài nhà tài sản tích trữ mấy đời đều ở bên trong, bởi vì đã lâu năm, nhiều ngân phiếu tự nhiên sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà mất hoặc bị hỏng, do ở đây có con dấu đặc chế, cho nên thường xuyên sẽ có khách nhân mang con dấu tới để bổ sung ngân lượng."
"Hóa ra là vậy." Bình An chợt hiểu, tiếp theo lại hỏi: "Vậy có ai cầm con dấu tới ác ý lừa gạt, hoặc cả con dấu cũng làm mất hay không?"