"Tình huống như vậy cũng có, nhưng bổn điếm đã thiết lập kiểu một dấu một sổ sách, mỗi con dấu tương ứng với một khoản mục, cho nên dù có người để mất con dấu hoặc có dụng ý lừa gạt thì đều có cách ứng đối." Chưởng quỹ nói tiếp. "Còn mỗi lần nhà nào thay đổi gia chủ thì cần phải đưa ra con dấu khác, chúng ta sẽ nhất nhất gạch bỏ và lập một sổ mới tương ứng, bảo đảm toàn bộ khoản mục đều minh bạch rõ ràng. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà quý nhân quan lại trong thành chọn bỉ [1] điếm."
[1] bỉ: khinh rẻ, thấp hèn (lời khiêm tốn, tự gọi mình)
"Nếu vậy thì dù chúng ta không có ngân phiếu cũng có thể đổi ngân lượng đúng không?" Bình An hứng thú dạt dào hỏi chưởng quỹ. "Nếu bảo tồn ngân lượng phiền phức lại dễ đánh mất, không phải chúng ta trực tiếp giữ con dấu sẽ dễ dàng hơn à?"
Chưởng quỹ cười cười nói: "Bỉ điếm vì phòng ngừa có người lấy trộm ngân lượng nên thực hiện song vật tương chứng. Ví dụ con dấu với ngân phiếu, chỉ dưới tình huống có hai vật khớp với nhau mới có thể đổi ngân phiếu. -diễn.đàn-lê-quý.đôn- Như tình huống ngày hôm nay của phu nhân là do Hầu gia chứng minh Thái phu nhân đăng ký con dấu riêng, sau khi thẩm tra mới có thể bổ sung ngân phiếu. Bất quá tình huống phu nhân chỉ giữ con dấu bỉ điếm cũng có, tỷ như do hai người hoặc trên hai người đều có một con dấu, lúc cần đổi sẽ đem con dấu ra so sánh, xác định khoản mục nào là được, như thế thì có thể làm được."
"Con thấy cái này tiện hơn việc giữ ngân phiếu nhiều, kích thước con dấu nhỏ sẽ không khiến người ta chú ý." Bình An quay đầu ca ngợi với Tô Thái phu nhân.
"Vẫn là ngân phiếu tốt hơn." Tô Thái phu nhân không cho là đúng, thản nhiên nói: "Ngân phiếu nắm chắc trong tay, lúc nào cần thì cũng có cái mà dùng."
Mấy người đang nói chuyện, người của phòng thu chi liền tới thông báo số lượng, xác minh tồn kho ba vạn lượng ngân phiếu. Chưởng quỹ cầm sổ sách xem xét, nói một tiếng với hai người Bình An rồi đi ra quầy.
"Mẫu thân, con muốn đi xem tịnh phòng." Bình An thấp giọng nói bên tai Tô thái phu nhân rồi ra ngoài.
Chờ khi Bình An trở lại, chưởng quỹ đã sửa chữa bổ sung ngân phiếu xong, sổ ngạch vừa khớp ba vạn lượng, đặt trong chiếc hộp gỗ lim, còn tự mình đưa Tô thái phu nhân về phủ, khiến hai người không khỏi cảm thán, không hổ là tiền trang lâu đời, khó trách sinh ý (buôn bán) của người ta thịnh vượng như thế, sự toàn tâm chu đáo này tiệm khác không thể sánh bằng.
Thời tiết ngày càng trở nên ấm áp, Tô Thái phu nhân vì việc này mà quýnh cả lên, cuối cùng sinh bệnh. Lúc này từ Bình Ba truyền tin về nói Tô Bá Xông ở bên đó mọi việc đều thuận lợi, không biết là tự hắn trấn thủ hay là việc buôn bán của Bình Ba ngày càng phát triển, cửa hàng ở đó thật sự có khởi sắc, -- trong mấy tháng ngắn ngủi đã nhận được hơn chục đơn đặt hàng, ngoại việc chung sức hợp tác với tác phường (xưởng) xung quanh, Tô Bá Xông còn quyết định thu mua một tác phường bỏ hoang, kể từ đó Tô gia ở Bình Ba ngoại từ buôn bán tơ lụa ra thì cũng có xưởng sản xuất vải vóc của riêng mình. Ban đầu Tô Bá Xông định hồi phủ nhưng cũng vì chuyện thu mua tác phường này mà không thoát thân ra được, lúc này hắn đang rất hăng hái.
Trừ thư nhà gửi cho Tô Thái phu nhân, bất ngờ là Tô Bá Xông còn gửi thư cho Bình An, Bình An bất giác có chút giật mình, mở thư ra xem liền nở nụ cười. Hóa ra việc buôn bán của Tô Bá Xông suôn sẻ như vậy toàn là do Bình An nhờ hắn thay mặt chăm sóc vị cô nương kia. Vị cô nương kia họ Triệu, vốn cũng là một hộ nhân gia lớn ở Bình Ba, nhưng năm trước do cha mẹ lần lượt qua đời, thúc bá thân thích lại chiếm đoạt sản nghiệp của nhà nàng, bất đắc dĩ một cô nương gia là nàng lại không có huynh đệ, một cây làm chẳng nên non liền viết thư cho bạn tốt ngày trước là La Thuần Nghiên, giải thích rõ tình huống của mình. La Thuần Nghiên khi đến Hầu phủ làm khách có đề cập chuyện này với Bình An. Vừa khéo Tô Bá Xông đi Bình Ba, cái khác hắn không có nhưng hắn lại có một ca ca làm Hầu gia đại tướng quân ở kinh thành, hắn lập tức tìm Tri phủ Bình Ba nhờ tác chủ cho Triệu cô nương lấy lại thứ thuộc về nàng. Triệu cô nương cảm niệm chi ân của Tô Bá Xông, dựa vào mối quan hệ nhiều năm trước của phụ thân lúc còn sống đã giúp Tô Bá Xông không ít việc.
Trong thư, Tô Bá Xông khen Triệu cô nương không dứt miệng, nhưng dù là trong thư của Tô Thái phu nhân hay thư của Bình An đều không có một chữ nhắc tới Chu Vân Hương.
Tô Thái phu nhân dưỡng khỏi bệnh đã là chuyện nửa tháng sau, bên Giang Châu đưa tới mười mấy phong thư, uyển chuyển kể rõ việc cấp bách là thiếu ngân lượng chi tiêu, càng quan trọng hơn là cửa hàng Tô gia ở Giang Châu đột nhiên ngưng hợp tác với bọn họ, phải biết rằng trước đây bọn họ vì có mối quan hệ với Hầu phủ, lại được biết Tô Bá Hiên đang bàn chuyện làm ăn với phủ Nội vụ, lấy giá thấp mua về tích trữ không ít tơ lụa. [+DĐLQĐ+] Đến nay cửa hàng Tô gia không buôn bán với bọn họ nữa, những thương gia thường bị bọn họ lấn ép thấy gió đổi chiều thì lập tức từ mặt nóng chuyển sang cái mông lạnh, trở nên lạnh nhạt với Tưởng gia. Nếu Tô thái phu nhân không gửi ngân phiếu về, sinh ý của Tưởng gia sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó tổn thất cũng không nhỏ.
Tô thái phu nhân cũng sốt ruột, cho nên bệnh tình vừa chuyển biến tốt đẹp liền đưa con dấu và ngân phiếu cho Chu Vân Hương đến tiền trang lặng lẽ đổi bạc, chuẩn bị trả lại cho bên Giang Châu. Chu Vân Hương đến tiền trang thì lại tay không mà về.
"Di mẫu, có chuyện gì vậy? Chưởng quỹ tiền trang nói, ngân phiếu và con dấu này đều không đủ để đổi, còn nói khi bổ xung ngân phiếu đã ghi rõ là ba vật tương chứng, chúng ta còn thiếu một con dấu nữa." Chu Vân Hương vẻ mặt ngờ vực, cho rằng Tô thái phu nhân bệnh đến hồ đồ, quên mất là còn một vật khác.
"Còn thiếu một con dấu?" Tô thái phu nhân cũng kinh ngạc. "Không thể, khi đó chưởng quỹ bổ sung lại ngân phiếu cũng không thêm con dấu nào a?"
"Di mẫu, người nghĩ kĩ lại xem." Chu Vân Hương cũng có chút nóng nảy, trong lòng có dự cảm xấu.
Tô Thái phu nhân trầm mặc một lúc, đột nhiên sắc mặt như tro tàn: "Chẳng lẽ là Bình An... Nhất định là nó... Nhất định là nó..." Nói xong định đi tìm Bình An lý luận. Đúng lúc này có nha hoàn ngoài cửa vào, cầm trong tay một phong thư: "Thái phu nhân, có thư của người."
"Nhất định lại là từ Giang Châu tới." Tô Thái phu nhân cau mày không nhịn được ném thư cho Chu Vân Hương. "Con xem giúp ta đi." Bà cũng không muốn đọc mấy lời văn vẻ thúc giục trả tiền lại nữa, xem mà đau cả đầu.
Chu Vân Hương không yên lòng mở thư ra xem, lập tức sắc mặt trở nên trắng bệch, bàn tay cầm thư không tự chủ được run rẩy: "Di mẫu... Di mẫu, đã... xảy ra chuyện lớn rồi..."
"Chuyện gì?" Tô Thái phu nhân rất ít khi trông thấy vẻ mất bình tĩnh đó của Chu Vân Hương, trong lòng bất giác hoảng loạn, cầm lấy thư xem, tức thì trời đất nghiêng ngả.
Vốn Tưởng đại thiếu khi phá đá ở khu mỏ làm đá bay lăn xuống thôn trang phụ cận đập chết năm người, người nhà của năm người kia lên núi tìm Tưởng đại thiếu tranh luận phải trái thì bị thủ hạ của hắn đánh chết bốn người, làm bị thương nặng sáu người. Đúng lúc khâm sai triều đình phái xuống đi qua đó, sau khi nghe thấy việc này lập tức cho người tróc nã Tưởng đại thiếu. Sau mấy phen tra hỏi liền phán hắn tử hình, thu hậu vấn trảm [2], ngoài ra còn phải bồi thường bạc cho người tử nạn và người bị thương, tổng cộng là một vạn lượng.
[2] thu hậu vấn trảm: nằm trong "Ngụy kỳ Võ An Hầu liệt truyện" - tên một danh mục trong tác phẩm "Sử ký của Tư Mã Thiên". Nd: xử tử phạm nhân vào đêm khuya (canh ba) vào lúc dương khí thịnh nhất thì cho dù phạm nhân có chết muốn thành quỷ cũng không được. (Nguồn: baidu)
"Trời ơi, đây là tạo nghiệt gì thế này?" Tô thái phu nhân kêu gào thảm thiết rồi hôn mê ngất xỉu.
Sau khi Tô thái phu nhân tỉnh lại liền trông thấy Tô Bá Hiên và Bình An đứng ở đầu giường, bà kéo tay Tô Bá Hiên, giọng khàn khàn: "Hầu gia, xin con mau cứu Thế Hoàn!" Nói xong định bò xuống giường. "Ta... Ta quỳ xuống cầu xin con."
"Mẫu thân." Bình An lại gần đỡ bà dậy. "Người đừng vội, Hầu gia biết chuyện này đã tìm người nhờ nâng đỡ rồi."
"Có thật không?" Trong mắt Tô thái phu nhân thoáng thấy được một chút hi vọng, lại không tin nhìn Tô Bá Hiên. "Thế Hoàn thật sự cứu được chứ?"
Tô Bá Hiên không tỏ rõ ý kiến, thở dài nói: "Người phá án lần này là khâm sai Tần Trường Sử mà ngày trước được Hoàng thượng cất nhắc, vốn hắn cũng qua lại với con, nếu con trực tiếp đi cầu hắn, hắn tất sẽ không đáp ứng, phải nhờ tới phụ thân Bình An là Quý đại nhân nhờ người đi nói tốt cho hắn, Tần Trường Sử mới thay đổi chủ ý, đáp ứng sửa án tử hình thành bị lưu đày, tiền phạt một vạn thì tăng lên gấp đôi."
Ánh sáng mới vừa hiện lên trong mắt Tô thái phu nhân thoáng chốc đã tàn: "Lưu đày? Hai vạn lượng?...Thôi thôi, chỉ cần người còn..." Bỗng nhiên bà nhớ ra cái gì, nhìn Bình An, nói với những người khác: "Các ngươi lui xuống trước đi, ta muốn một mình nói mấy câu với Bình An."
"Bình An, thay ta cám ơn phụ thân ngươi, cám ơn ông ấy đã bằng lòng bỏ thể diện cầu tình cho đứa chất tử xấu xa của ta." Tô Thái phu nhân cầm tay Bình An, trong mắt toát ra vẻ cảm kích.
"Đều là người một nhà, người không nên nói như vậy." Bình An khẽ gật đầu, tỏ ý Tô Thái phu nhân không cần nói những lời khách sáo.
"Nếu đã vậy, ta cũng không quanh co nữa." Giọng điệu Tô thái phu nhân có hơi chua chát, khí thế khi nói chuyện cũng không lớn như trước. "Mấy hôm trước ngươi theo ta đến tiền trang bổ sung ngân hiếu, có phải ở sau lưng ta lặng lẽ thêm một con dấu?"
Nụ cười trên mặt Bình An càng nhạt đi, trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Không sai, là con đến quầy bảo trưởng quỹ làm riêng cho mình một con dấu, nó có vai trò như con dấu và ngân phiếu của người, chẳng qua khi đổi ngân lượng thì cần phải có thêm con dấu trong tay con mới được."
"Vì sao ngươi lại làm vậy?" Sắc mặt Tô thái phu nhân có chút khó coi. "Ngươi muốn làm chủ cái nhà này, vậy cũng có phần quá nóng vội rồi."
"Không phải con muốn làm chủ cái nhà này, con chỉ muốn bảo vệ cái nhà này. Hơn nữa người nóng vội cũng không phải con, mà là Thái phu nhân người đấy." Bình An không nhanh không chậm không kiêu ngạo không hèn mọn, thấy Tô thái phu nhân vì kích động mà ho khù khụ liền đưa tay giúp bà thuận khí.
Tô Thái phu nhân hất tay Bình An đang đặt trên lưng ra, phẫn hận nhìn nàng: "Hóa ra mọi việc đều do ngươi sắp đặt, tặc tử kia chắc hẳn cũng do ngươi an bài, còn Tạ quản sự cũng bị ngươi tính kế, không ngờ ngươi lại là người có tâm kế như vậy, bàn tính này của ngươi thật là hay đấy."
Bình An thu tay về ngồi thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tô thái phu nhân, khóe miệng khẽ nhếch: "Ba vạn lượng bạc kia thuộc về Tô gia, hôm nay vật quy nguyên chủ, ai cũng đừng mong động đến chúng."
"Bạc là của ta, là của Tưởng gia ta." Đột nhiên Tô Thái phu nhân trở nên cuồng loạn, cặp mắt đỏ bừng trợn to cắn răng nghiến lợi nói: "Là ta nên có được! Ta vì Tô gia đã trả giá biết bao, ta không thể có kết quả chẳng được thứ gì! Ngươi là nữ nhân ghê tởm, ngươi mới vào cửa mấy ngày mà đã muốn đoạt tài sản của ta, không có cửa đâu! Ta sẽ khiến Hầu gia hưu ngươi, đuổi ngươi ra khỏi cửa!"
"Người cho rằng Hầu gia không biết gì hết sao? Lẽ nào Hầu gia lại dễ dàng tha thứ cho kẻ mưu tính tài sản của Tô gia? Tưởng gia ở Giang Châu làm biết bao chuyện ác đều lấy danh Hầu phủ, người cho rằng Hầu gia không tính toán chút nào sao? Còn chuyện của cháu trai người, người tưởng Hầu gia muốn quản? Nói thật cho người biết, lần này là ta tự chủ trương, cầu phụ thân cứu hắn ta một mạng, bởi vì ta muốn làm một giao dịch với người." Bình An đồng tình nhìn Tô thái phu nhân, thấy bà vì kích động mà tóc bay tán loạn, trâm cài đầu cũng lỏng ra, không nhịn được đưa tay chỉnh lại nó.
Tô thái phu nhân khó tin nhìn Bình An, lần đầu tiên có một người khiến bà sợ hãi và thiếu tự tin như thế, bà né tay Bình An, sợ tiếp xúc với nàng: "Ngươi muốn thế nào?"
"Ta muốn người rời khỏi Hầu phủ, đi Giang Châu cũng được, tới chùa miếu thanh tu cũng được, đến biệt viện cũng được, mặc kệ nơi nào cũng được hết. Người vẫn là Thái phu nhân của Hầu phủ, vẫn được người đời tôn kính, chỉ cần người bằng lòng, mọi chi phí ăn mặc của người vẫn sẽ như khi còn ở trong phủ, thậm chí còn tốt hơn." Bình An cuối cùng đã nói ra, làm đến bước này, nàng hiểu rằng, dù Tô Thái phu nhân có chấp nhận hay không, bà cũng sẽ không thể ở lại Hầu phủ.
"Ha ha ha..." Tô thái phu nhân chỉ vào Bình An cười đến nước mắt cũng chảy ra. "Con dâu tốt của ta, hóa ra ngươi có mục đích này, ngươi không sợ người đời chửi mắng sau lưng ngươi đại nghịch bất đạo ông trời cũng không dung à, người như ngươi sẽ gặp phải báo ứng, sẽ chịu thiên khiển (hình phạt của trời)!"