“Ta muốn đi đánh người xấu.”
Bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt, Đông Phương Ngữ Hinh ánh mắt kinh ngạc, khẽ cười nói:“Cái gì người xấu?”
“Chính là những người lúc đó khi dễ nương a?” Chuyện lúc đó, Đông Phương Ngữ Hinh vẫn chưa nói cho nàng, nhưng từ miệng bốn huynh đệ Hoan Hoan cũng biết một ít, nghĩ đến nương bị khi dễ qua, tiểu nha đầu này làm sao có thể không tức giận cho được a?
“Này để nương đối phó là được rồi......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhẹ giọng cười, nha đầu kia thật sự là rất tri kỷ , trách không được người ta thường nói nữ nhi là tiểu áo bông bên người nương
“Không cần không cần, để Hoan Hoan đối phó bọn họ......”
Tiểu nha đầu một mặt nghiêm cẩn nói xong, nàng không những nói như vậy mà còn giơ tuyết hồ lên đồng thời dương dương tiểu móng vuốt của nó nói:“Nhạc Nhạc cũng phải đi thu thập bọn họ......”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng, trong lòng âm thầm muốn nói, ngươi cho bọn họ là tiểu miêu tiểu cẩu hay sao mà ngươi hai cái tiểu thí hài các ngươi muốn khi dễ thì có thể khi dễ a?[ tác giả: Ngữ Hinh của chúng ta cũng đem Nhạc Nhạc trở thành tiểu thí hài ......]
“Chúng ta cùng nhau đi, Hoan Hoan, chúng ta cùng nhau đem những thứ bại hoại kia thu thập một chút?”
Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu ôn nhu nói xong, Hoan Hoan gật đầu:“Tốt, cùng nhau thu thập bại hoại.”
Nói xong, nàng tựa hồ là nhớ tới cái gì, buồn rầu nhíu mày, thật cẩn thận nhìn nàng:“Nương, soái ca ngày hôm qua kỳ thật thật không tệ , dù sao Hoan Hoan cũng không có phụ thân, vậy để hắn làm phụ thân Hoan Hoan được không?”
nam nhân kia, cũng không chắc ở tại nơi này, hoặc là người từ chưa nơi khác đến , cũng có thể chỉ là ngẫu nhiên đi qua.
Mà hiện tại bọn họ phải về kinh, cách càng xa , huống chi nàng nửa điểm cũng không hiểu biết về hắn, làm sao có thể?
“Hoan Hoan nếu muốn phụ thân, đợi sau khi đến kinh thành, nương liền giúp ngươi tìm người......”
Sờ sờ đầu tiểu nha đầu, đứa nhỏ tuy rằng không lớn, nhưng chỉ có một mẫu thân cũng không đủ . Có lẽ, nàng thật sự nên tìm cho nàng một cái phụ thân .
Cách đó không xa, hai người đứng ở ngọn cây, xem chiếc xe ngựa càng lúc chạy càng xa, nam tử ánh mắt hơi hơi híp lại, trên xe này, còn có tiểu nha đầu đáng yêu kia.
Chính là, bọn họ phải đi , không biết đi chỗ nào.
nữ nhân kia...... Nghĩ đến tài liệu hắn vừa mới tra được, nam tử có vài phần không hiểu, nàng tại đây sống rất khá, vì sao phải rời khỏi? Bất quá, hắn cũng không thể ở lâu, cũng đến lúc nên rời đi thôi.
Trên gương mặt lạnh như băng mang theo vài phần nhu hòa vốn không thuộc về hắn, người xấu? Nghĩ đến nữ nhân kia nói , hắn nhịn không được sờ sờ khuôn mặt tuấn tú của mình, hắn là người xấu sao?
......
Nửa tháng sau, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục mang theo Hoan Hoan đến kinh thành, nàng sớm đã cho người chuẩn bị tốt chỗ ở, trần đào bọn họ không ở tại đây cho nên trong viện to như vậy nhưng trừ bỏ nàng cùng Hoan Hoan và Nhạc Nhạc, cũng chỉ có mấy nha đầu đang thu dọn hành lý .
Chính là, ngươi chớ coi thường mấy nha đầu này, các nàng chẳng những ai nấy đều xinh đẹp như hoa mà võ công cũng là thuộc loại cao thủ, là người do chính Trần Đào bọn họ huấn luyện.
“Tiểu thư, người muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
Người vừa nói chuyện là người suất sắc nhất trong đám người bọn họ, tên gọi Như Lan.
“Một lát nữa đi, Hoan Hoan hiện tại đang rất mệt mỏi......”
Đông Phương Ngữ Hinh nhìn nhìn tiểu nha đầu đang ngủ say, đi xa như vậy thật đúng là mệt chết nàng .,
“Tiểu thư,người muốn hay không ta trước đi ra ngoài nhìn một chút?”
Như Lan săn sóc giúp Đông Phương Ngữ Hinh xoa xoa bả vai, Đông Phương Ngữ Hinh gật gật đầu:“Cũng tốt......”
Như Lan vừa mới đi ra ngoài, Trần Đào liền bước nhanh vào, thấp giọng nói:“Tiểu thư, ta đã tra được tin tức của hắn, đoạn thời gian gần đây hắn say mê một nữ tử ở túy hồng lâu , cơ hồ mỗi ngày sẽ đều đi qua tìm nàng, hắn đã từng muốn chuộc thân cho nữ tử kia, nhưng ma ma ra giá rất cao......”