Đậu Chí Văn, say mê một cái thanh lâu kỹ nữ......
Đông Phương Ngữ Hinh đột nhiên ngẩng đầu trong mắt hiện lên một tia sáng, thanh thanh nói:“An bày người của chúng ta đi qua, đem hắn chế trụ......”
Đậu Chí Văn, ngươi không thể tưởng được có ngày ta sẽ trở về đi? Thế nào nàng cũng quên không được cái đêm hôm ấy, cái lúc lôi điện đan xen cùng nhau tới, ngươi đã đối với ta như thế nào.
Hừ, ta nói rồi, ta sẽ trả thù ngươi thì tuyệt đối sẽ.
Đậu thượng thư thân là một trong những người đứng đầu lục bộ, tuy rằng chưởng quản lễ bộ , nhưng Hắn dù sao cũng là người đứng đầu một gia tộc, từ trên xuống dưới nhiều người cần hắn nuôi như vậy mà chỉ trông vào bổng lộc của triều đình khẳng định là không đủ , cho nên phía dưới hắn có hơn mười cửa hàng, có cái cho người thuê , cũng có cái bọn họ tự mình kinh doanh , cái hắn kinh doanh chủ yếu là lương thực.
Lương thực là mặt hàng thiết yếu đối với dân chúng, tuy rằng lợi nhuận không lớn, nhưng...... tiêu thụ rất lại nhiều, ai mỗi ngày có thể không cần lương thực để ăn đây? Cho nên lợi nhuận thu vào cũng là rất khá .
Đối với cửa hàng của hắn, Đông Phương Ngữ Hinh vốn là không có hứng thú, nhưng nàng lại quên không được bọn họ đối xử với nàng thế nào .
Cho nên, muốn đánh hắn đầu tiên phải làm là chặt đứt đường kinh tế của bọn hắn, sau đó...... Ở trong quan trường nghĩ biện pháp, làm cho hắn triệt để trở mình không được.
Đông Phương Ngữ Hinh vô ý thức gõ lên cái bàn, không vội, từ từ sẽ đến, nhiều năm như thế nàng còn chờ được huống chi vài ngày còn sợ chờ không nổi sao?
Cũng không biết có phải hay không bọn họ gây quá nhiều nghiệp chướng nên Đậu Chí Văn tuy rằng sớm đã thành thân, lại cưới thêm tam phòng tiểu thiếp, nhưng không cái bụng nào chịu mang thai cả .
Lão tam Đậu Chí Kềnh, càng là cao với không tới thấp lại không được, cho nên tới bây giờ cũng chưa có thành thân.
Đậu thượng thư, hiện tại chắc hẳn cũng đang rất suốt ruột , bằng không......
Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, ngày thứ ba, Đông Phương Ngữ Hinh rốt cục mang theo Tiểu Hoan Hoan xuất môn, trên đường cái người đến người đi rất náo nhiệt.
“Oa, này hảo ngoạn, mẫu thân, Hoan Hoan muốn......”
Hoan Hoan lại càng giống như ngựa lâu ngày được thả, nhìn đến cái gì đều ngạc nhiên, này không biết còn tưởng rằng là kẻ nhà quê mới lên đâu.
“Này ta cũng muốn nga......”
Nhìn thấy một lão nhân làm kẹo đồ chơi bằng đường, Hoan Hoan dừng lại không chịu đi , Đông Phương Ngữ Hinh bất đắc dĩ buông tay nàng ra, Như Lan vội dẫn nàng đi qua.
“Vị cô nương này, ngươi là đang đợi người?” Đều nói mỹ nữ bên người cho tới bây giờ không bao giờ phải tịch mịch . Này Đông Phương Ngữ Hinh chính mình mới đứng một lúc, đã có người đi qua bắt chuyện .
Đông Phương Ngữ Hinh quay đầu, nhìn người phía sau, nàng thiếu chút nữa nở nụ cười, nam tử nói chuyện với nàng lại là người quen nga, chính là người đứng bên phải hắn nàng nhưng lại cũng là có vài phần quen thuộc.
“Ngươi là......”
Nếu là bình thường gặp được người như vậy, nàng là nửa phần cũng sẽ không để ý tới , nhưng lúc này, nàng lại muốn trêu đùa bọn họ .
“Tại hạ Đậu Chí Kềnh, cô nương là vừa mới đến kinh thành sao?” Đậu Chí Kềnh...... nhi tử Đậu thượng thư a.
“Đúng vậy, ta vừa tới kinh thành, đối với nơi này hết thảy ta cũng không quen thuộc, vốn định làm một ít mua bán , chính là mới đến cũng không hiểu biết tình huống......”
Đông Phương Ngữ Hinh làm ra một bộ dáng khó xử, Đậu Chí Kềnh vừa nghe lập tức liền hưng phấn :“Tiểu thư, ngươi muốn làm mua bán cái gì a, ta nhưng là người lớn lên ở kinh thành, có cái gì không hiểu tiểu thư có thể hỏi ta......”
Đông Phương Ngữ Hinh làm bộ dáng như một mặt muốn đề phòng , Đậu Chí Kềnh vừa thấy liền lôi kéo nam tử bên cạnh, giới thiệu nói:“Đây là đương kim Tứ Vương Gia...... Ngươi có cần hỗ trợ gì, có thể trực tiếp tìm hắn, đương nhiên, cũng có thể tìm ta, cha ta nhưng là thượng thư nếu có thể giúp đỡ , ta nhất định sẽ tận lực......”