Editor: trang bubble ^^
Đây coi như là việc đầu tiên trong cuộc đời Mộ Lam Yên sống lại đi ngược lại với đời trước.
Nửa đêm, bởi vì chậm chạp không thể ngủ mà một mình len lén chạy tới trên nóc nhà mình. Bầu trời tháng ba quả thật không thích hợp lên cao ngắm trăng. Nàng ngồi ở trên mái nhà cỏ cây, hơi co lại vạt áo. Quan sát qua lại tay chân xinh xắn của mình, ánh mắt vẻ mặt, thỉnh thoảng bi thương, thỉnh thoảng mừng rỡ. Trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện đời trước.
Ngay vào lúc cơm tối dập đầu bái sư học nghệ, Mộ Lam Yên đột nhiên hồi tưởng lại đời trước cuối cùng Lãng Hổ nói những lời gì với nàng.
Lãng Hổ nói: “Hôm nay ngươi cũng đã 7 tuổi, ta có ý định thu ngươi làm đồ đệ, dạy ngươi võ học, ngươi có bằng lòng hay không?”
Bởi vì phía trước chính là cửa nhà, lại bắt đầu mưa xuống, nàng bèn hết sức ác cảm nói với hắn: “Phụ thân ta vẫn nói ngươi là kẻ dã phu cuồng mãng (đàn ông lỗ mãng ngông cuồng), cắt không thể đi quá gần với ngươi. Ta sẽ không theo ngươi học võ, ngươi hãy chết hẳn ý nghĩ này đi!”
Rồi sau đó, đang trong lôi kéo với Lãng Hổ, rơi xuống cái ngọc bội này. Cũng không lâu lắm lại bị Mã thị lượm đi.
Hiện nay, trình tự quá trình này tuy có khác biệt, nhưng cũng coi như đi theo tiến độ đời trước, trừ đời này, nàng lại thật sự bái Lãng Hổ làm thầy!
Gió lạnh thấu xương thổi nàng càng thêm tỉnh táo, nhưng từ đầu đến cuối không làm cho nàng dấy lên lòng trở về phòng ngủ.
Lúc rảnh rỗi đi vào cõi thần tiên, Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy sau lưng có thứ gì đó thổi qua, lúc quay đầu lại vừa nhìn về phía sau, Lãng Hổ cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, hơn nữa yên ổn ngồi ở bên cạnh nàng.
Trong tay Lãng Hổ cầm một tấm lông thú thật dầy, là loại này đời trước Mộ Lam Yên đã gặp trong cung, rồi sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đắp lông thú này lên trên người Mộ Lam Yên, dịu dàng rất là khác với bề ngoài tục tằng của hắn.
Trong mắt Mộ Lam Yên chảy xuôi chần chờ, lại phát hiện Lãng Hổ đắp kín quần áo cho nàng, chẳng qua một đôi mắt thâm thúy nhìn phía trước.
Người này có chút không giống lắm với Lãng Hổ vẫn sợ hãi rụt rè trong trí nhớ đời trước.
“Sư phụ, sao người. . . . . .” Mộ Lam Yên muốn mở miệng, nhưng lại không biết vì sao lại nói thế.
“Có phải con muốn nói, làm sao ta trở nên không giống như trước kia lắm hay không?” Lãng Hổ dẫn đầu mở miệng trước.
Mộ Lam Yên gật đầu một cái, tay nắm lông thú càng thêm căng thẳng chút: “Người là từ đâu có được áo choàng này?”
“Đoạn thời gian trước, ta đánh đầu chồn hoang ở trong núi, ta ăn thịt rồi, da này ta bèn cho người trong thôn may, bảo hắn giúp ta làm, ta thấy một mình con ở nóc nhà hứng gió, sợ con lạnh, nên đã lấy tới cho con.”
Lãng Hổ tự nhận là nói không chê vào đâu được, lừa gạt một đứa con nít bảy tuổi khẳng định là không có vấn đề. Nhưng Mộ Lam Yên lại biết rõ đường may trên áo choàng này tuyệt đối không phải may ra từ bất kỳ người nào ở Mộng Lý Hồi. Hơn nữa nhìn phẩm chất, tuyệt đối là đến từ hoàng gia quý tộc bên ngoài.
Lúc Mộ Lam Yên nhìn lần nữa về phía Lãng Hổ, cảm thấy nam nhân trước mắt đột nhiên nói muốn thu nàng làm đồ đệ này có chút khó tin. Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy, nếu người mà phụ thân công nhận, nàng tự nhiên không cần phải hoài nghi nữa. Vì vậy tiếp tục làm bộ không quan tâm chút nào nhìn phương xa thăm thẳm phía chân trời.
Đến lúc đó, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng Lãng Hổ: “Không biết vì sao ta cảm thấy con dường như lại có chút không giống như con.”
Mộ Lam Yên kinh ngạc một phen, nhưng lại không biết làm sao nói tiếp. Chỉ có thể xem như nghe không hiểu tiếp tục tự mình chơi của mình. Một đêm kia, Lãng Hổ nói rất nhiều chuyện giang hồ lý thú mà đời này thậm chí còn đời trước Lam Yên cũng chưa từng nghe nói, tính bắt đầu chỗ ấy, nàng mới dần dần hiểu tại sao đã từng có người nói Lãng Hổ là một người võ nghệ cao cường. Chỉ là đến cuối cùng, Lãng Hổ cũng vẫn không nói cho nàng biết nguyên nhân tại sao trước kia uất ức mình cho nhà hàng xóm của nàng.
Mấy ngày qua đi, tin tức Mã thị có được một cái ngọc bội tuyệt thế nhanh chóng lan truyền khắp cả thôn xóm. Sân bọn họ, những ngày qua đông như trẩy hội không ít người đi tới đi lui. Mộ Cảnh đương nhiên cũng có nghe thấy, nhưng khi ông thấy Mã thị cầm cái ngọc bội kia, bèn giận tím mặt về nhà chất vấn Mộ Lam Yên.
Mộ Cảnh phạt Lam Yên quỳ gối ở cửa, không cho phép ăn cơm. Ôn Uyển Như đau lòng con gái, liền không có tâm tình làm cơm trưa hôm đó, còn tuyên bố không cho con gái ăn cơm, vậy thì người cả nhà không cần ăn!
Mộ Cảnh tức giận định rời nhà, ngay vào lúc đi tới cửa, Mộ Lam Yên đột nhiên gọi ông lại: “Phụ thân, ngài đừng tức giận, tối hôm nay con gái nhất định có thể lấy ngọc bội trở lại cho ngài!”
Vẫn đứng ở một bên, Ôn Uyển Như nghe vậy hỏi tới: “Lam Yên lời này của con là thật? Ngọc bội kia chính là bảo bối của phụ thân con, con đưa nó cho Mã thị kia, thật sự là làm không đúng!”
Mộ Lam Yên chưa bao giờ nghĩ tới một cái ngọc bội vậy mà quan trọng như thế, ngại vì đời trước ngọc bội là không cẩn thận làm mất, mặc dù phụ thân tức giận, nhưng bởi vì cảm mạo của nàng nặng kéo dài lại không khỏe, cũng không trách phạt nhiều lắm, mất rồi thì mất thôi.
Có điều hiện tại. . . . . .
“Nương, con gái hiểu. Con gái đồng ý ngài, tối hôm nay nhất định sẽ cầm ngọc bội còn nguyên về. Phụ thân có lẽ là đói bụng, mới có thể nổi giận như vậy. Ngài nhanh đến phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho phụ thân.” Trong lòng Mộ Lam Yên tính toán hôm nay chính là giờ chết của Mã thị, Mộ Lam Yên sớm đã chết qua một lần tự nhiên không sợ hãi chút nào đối với chủng loại này. Cho nên nàng nhất định có thể thần không biết quỷ không hay cầm ngọc bội này về, về phần sau khi cầm về có thể khiến người ngoài biết được hay không, vậy thì lại là chuyện khác, đến lúc đó lại nói.
Sau khi dụ dỗ Ôn Uyển Như đi phòng bếp, lại vô tội chạy đến cửa kéo Mộ Cảnh trở về, miệng đầy lời nói dối: “Phụ thân, con gái đồng ý ngươi, nhất định cầm ngọc bội này về. Hơn nữa, con gái cũng nói rồi, chỉ là cho Mã thị mượn xem một chút, nhưng không ngờ Mã thị thông báo người trong thôn như vậy, đây là bà ấy không đúng. . . . . .”
Tuy là Mộ Cảnh nửa tin nửa ngờ, nhưng hắn muốn bỏ nhà ra đi đúng là giả, cho nên sau khi Mộ Lam Yên cho hắn cái bậc thang xuống này, thì cũng giả bộ còn chưa hết giận trở về nhà.
Đến ban đêm khuya khoắt, lúc chó trong thôn cũng ngủ thời rồi, Mộ Lam Yên lại một lần nữa bò đến trên nóc nhà mình.
Nhà các nàng và Mã thị chỉ cách có một bức tường, nghe nói lúc ấy phu thê Mộ Cảnh ở lại, quan hệ với nam nhân nhà cách vách cũng không tệ lắm. Có điều nam chủ nhân nhà kia lên núi trồng chút trái cây, hàng năm ở trên núi, thỉnh thoảng về nhà thăm một chút Mã thị và đứa bé của hắn.
Đột nhiên, một bóng dáng nam nhân khôi ngô chuồn ra từ trong phòng của Mã thị.
Mộ Lam Yên nắm chặt nằm ở trên mái hiên, dùng dáng vẻ bí mật nhất chăm chú nhìn tình hình trong sân hàng xóm.
Bởi vì trời quá tối, thấy rõ nam nhân trong sân nhà các nàng cuối cùng là người nào, có điều không qua bao lâu thì Mã thị trong phòng cũng liền đi ra. Không có mở đèn, có chút giống là lén lén lút lút.
Chỉ thấy Mã thị bước nhanh đi tới trước mặt nam nhân một phát bắt được nam nhân, nhỏ giọng nói: “Ngươi trả ngọc bội lại cho ta!”
Nam nhân đẩy Mã thị ra, nhỏ giọng rống giận: “Thứ lão tử đã nhìn trúng, phụ nữ có chồng như ngươi cũng muốn giành? Hừ, đừng tưởng rằng ngươi hầu hạ lão tử ở trên giường thoải mái, lão tử sẽ là người của ngươi. Cút ngay cho ta!”
Giọng nam nhân vừa nghe chính là hết sức khinh thường. Mộ Lam Yên nghe đến đó mới hiểu được sợ là Mã thị này bởi vì nửa đêm vụng trộm người ta, hai người vì giành miếng ngọc bội mới không cẩn thận chết ở trong chuồng ngựa bên cạnh.
Nghĩ như vậy, Mã thị này cũng đúng là chết chưa hết tội. Cũng không suy nghĩ một chút nam nhân nhà họ đối với bà thật tốt, vậy mà bà ta làm ra chuyện như vậy.
Trong sân, hai người vẫn còn đang dây dưa không rõ, xem trò vui, đáy lòng Mộ Lam Yên bắt đầu nóng nảy ngộ nhỡ ngọc bội bị nam nhân cướp đi thì lại không xong. Vừa định ra một chủ ý cùi bắp tính gọi người tới đây bắt gian, một người áo đen khác không biết từ chỗ nào bay tới liền rơi vào trong sân Mã thị.
Người nọ rút ra nhuyễn kiếm từ bên hông, tốc độ nhanh đến mức Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy trước mắt ánh sáng trắng chợt lóe, Mã thị đã đi đời nhà ma ngã xuống bên cạnh chuồng ngựa.
Trong chuồng ngựa không có ngựa, cho nên tất cả những thứ này xảy ra lặng yên không một tiếng động, đột nhiên xuất hiện.
Không biết là khẩn trương thái quá hay là vốn cũng chưa làm xong chuẩn bị an toàn. Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy người run lên, bèn không hề có điềm báo trước bắt đầu lăn xuống. Nàng dùng sức che miệng của mình, chỉ sợ hô lên.
Mã thị vậy mà không phải ngoài ý muốn chết đi, lại là bị mưu sát!
Ngay vào lúc Mộ Lam Yên cho là sắp ngã trên mặt đất, một đôi tay lớn dày rộng đón được nàng. Đợi sau khi nàng rơi ổn định, lại còn mở to một đôi mắt hết sức hoảng sợ nhìn Lãng Hổ đón được nàng.
Mã thị chết rồi, ngọc bội cũng không thấy.
Buổi tối hôm đó, Mộ Lam Yên bèn hỏi tới tại sao Lãng Hổ lại ở đó vừa vặn đón lấy nàng rơi xuống như thế. Nhưng Lãng Hổ lại vẫn chỉ là thật trả lời đơn giản nói bởi vì đúng lúc đi ngang qua.
Bọn họ đều cho rằng nàng chỉ là một đứa bé 7 tuổi, còn là đứa bé vô cùng dễ lừa gạt kia.
Nhưng nàng không phải!
Sau khi Mộ Lam Yên bị Lãng Hổ cứu đi xuống từ nóc nhà, thì không nói một lời nhốt mình trong gian phòng có chừng nửa tháng, trong nửa tháng ai cũng không gặp.
Một lần Mộ Cảnh cho là, là con gái lo lắng mình trách cứ nàng không thể cầm lại ngọc bội, lo lắng bị mình trách mắng, cho nên khuyên nửa tháng, tâm tình cũng buồn bực nửa tháng theo Lam Yên.
Không biết bọn họ lại là vậy, Mộ Lam Yên thấy trên người người áo đen kia vung kiếm giết chết Mã thị vậy mà đeo ngọc bội trong hoàng thất. Mà người kia với Lãng Hổ có lông thú trong hoàng cung, trùng hợp đón được nàng lăn xuống, lại có quan hệ gì.
Nàng tự mình buồn bực ở trong phòng, rồi lại lý lẽ không xuôi.
Nàng đã từng vẫn cho là mình có thể gặp phải Tư Không Thận tuyệt đối là bất ngờ trong ngoài ý muốn, lại không nghĩ rằng hoàng gia đặt chân tới Mộng Lý Hồi, thế ngoại đào nguyên này ước chừng sớm trước mười năm rồi! Dĩ nhiên, tối hôm qua nàng thấy khẳng định không phải Tư Không Thận, bởi vì hiện nay Tư Không Thận tất nhiên vẫn còn ở trong cung ngoài ngàn dặm, là tiểu hoàng tử không buồn không lo ngay trước người đó!
Sự kiện kia đi qua, khiến Mộ Lam Yên ấn tượng khắc sâu chính là Lãng Hổ nói với nàng, muốn không bị người bắt nạt, vậy thì học giỏi bản lĩnh.
Nàng không biết tương lai sẽ có nhiều chuyện chờ đợi nàng, cho nên coi như Lãng Hổ có lòng trắc ẩn đối với nàng, vậy nàng cũng phải vò đã mẻ lại sứt, đến cuối cùng xem bọn họ rốt cuộc có quan hệ gì!