Editor: trang bubble ^^
Thoáng một cái, mười năm trôi qua.
Mấy ngày nay, người lớn trong thôn trên căn bản đều đi ra ngoài làm việc, chỉ để lại trẻ con cùng tuổi Lam Yên, cả ngày lêu lổng ở trong thôn xóm. Vốn là nho nhã yếu đuối, Mộ Lam Yên trải qua mười năm dạy dỗ của Lãng Hổ, hiện nay đã trở nên anh khí (khí khái anh hùng) hơn nhiều. Có điều cường tráng thì cường tráng, tóm lại người tập võ sẽ có chút nghịch ngợm và thông minh lộ ra, vậy không hẳn, còn chưa chờ phu thê Mộ Cảnh rời nhà làm việc thì Mộ Lam Yên đã sớm cả người quần áo nam nhi, không ăn điểm tâm lại là bộ dáng muốn ra khỏi cửa.
“Nương, con và Vương Mãng cách vách đi tìm Cân đại phu học thảo dược nha, buổi trưa không cần chờ con ăn cơm nhé!” Dứt lời, chỉ thấy Lam Yên đạp nhẹ bước chân thật nhanh rời khỏi trong tầm mắt phu thê hai người bọn họ.
Ôn Uyển Như nghe tiếng nhìn bóng lưng Lam Yên rời đi than thở một hồi.
“Vì sao phu nhân than thở?” Mộ Cảnh anh tuấn năm đó không giảm, đôi tay khoác lên trên vai thê tử từ phía sau.
Ôn Uyển Như lấy lại tinh thần, nhặt lên nữ công (thêu thùa may vá) bên cạnh thong thả mở miệng nói: “Hôm nay, Yên Nhi cũng đã 17 tuổi, chính là thời gian quý báu của một cô nương gia, nhưng ông xem một chút bây giờ nàng cái dạng gì?”
Mộ Cảnh trấn an thê tử ngồi xuống, mới mở miệng nói: “So sánh với Yên Nhi mười năm trước, bây giờ không phải là rất tốt sao?”
“Thật sự là tốt. Hai phu thê chúng ta biết nên dạy nàng cũng đều đã học được, nhưng dù sao hai người chúng ta từng cũng coi là gia đình giàu có, ông đọc đủ thứ thi thư, ta tú trung nội hiền. Trải qua Lãng Hổ vừa dạy dỗ, làm sao lại dạy ra một cô nương nam nhi gian xảo như thế.”
Mộ Cảnh cười một tiếng, vỗ vỗ vai thê tử: “Hổ huynh cũng là vì một tâm nguyện, Yên Nhi biết võ công, nhất định có thể tự vệ, chờ sau khi chúng ta trăm tuổi, cũng sẽ không sợ sẽ có người bắt nạt con gái của chúng ta. Hơn nữa, điều này cũng gọi nhập gia tùy tục thôi, bà xem chúng ta vốn dĩ định rời thế tục, tam giáo lễ nghi gì đó nhiều như thế, vậy cũng là làm cho người ngoài nhìn. Nhìn lại một chút Mộng Lý Hồi này, mọi người tùy ý cởi mở, không câu nệ tiểu tiết, không có mấy cái miệng đời kia ràng buộc. Yên Nhi sống ở loại địa phương này từ nhỏ, tự nhiên không tránh được đi theo trào lưu. Lúc trước bà nhất định phải dạy Yên Nhi những thứ kiến thức lễ tiết kia, ta đã không đồng ý. Chúng ta đã lựa chọn ẩn cư ở chỗ này, cần gì phải quan tâm những thứ này? Chẳng lẽ bà còn muốn một ngày kia Yên Nhi còn có thể đi ra nơi này, rời khỏi chúng ta đi lẫn vào thế tục khói tiêu sao?”
Sau khi nghe trượng phu nói chuyện, Ôn Uyển Như cũng liền im lặng. Lúc trước, bà dạy dỗ Lam Yên những thứ này cũng chỉ là bị nhân tố thế gia quấy nhiễu, khó tránh khỏi cảm thấy thân con gái nên hiểu được những thứ lễ nghi kia, nhưng không nghĩ hôm nay bị trượng phu vừa nói cũng cảm thấy uổng công vô ích. Nếu lựa chọn để Yên Nhi cùng nhau thoát khỏi thế tục với bọn họ, cần gì phải mang thứ thế tục vào đây.
Mặt khác, Lam Yên nói gì đi tìm Cân đại phu tất cả cũng đều là trò lừa bịp gạt người. Ngày gần đây đúng lúc là lập thu, cuối thu không khí quang đãng, không khí ở trong núi càng là tốt không có chỗ chê được. Thời tiết vui thích như vậy đương nhiên không thiếu được hương thơm trái cây chín bay ở trong không khí làm người ta thèm nhỏ dãi.
Chẳng vậy, Lam Yên cả người quần áo nam nhi tụ tập một chút con trai tuổi xấp xỉ trong thôn, chuẩn bị tìm cách tiến về chung quanh trong ngọn núi tìm kiếm thức ăn ngon.
“Yên Nhi tỷ tỷ, mấy ngày nay chúng ta cũng sắp lật tung đỉnh núi chung quanh Mộng Lý Hồi rồi, hôm nay nếu không thì chúng ta đi chỗ núi cấm địa kia như thế nào?” Người nói chuyện chính là Vương Mãng, con trai của Mã thị đã chết mười năm trước, Mộ Lam Yên bởi vì chính mắt thấy được mẫu thân hắn chết đi mà cảm thấy sinh lòng áy náy, cho nên rất là chăm sóc đối với bé trai nhỏ hơn nàng một tuổi này.
Mộ Lam Yên nghe nói, cười mỉa hỏi: “Ngươi đúng là không sợ chết, chẳng lẽ không nghe cụ già trong thôn nói trong núi này có yêu vật sao?”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ là nhát gan?” Vương Mãng cấp bách mà hỏi tới.
Trong lòng Mộ Lam Yên đầy run rẩy, nhìn người trước mặt cao hơn nàng một cái đầu, đáy mắt xẹt qua một tia thù hận. Thoáng thù hận này đương nhiên không phải là đối với hắn, sống lại mười năm, tính toán ngày tháng, hôm nay chính là một ngày gặp phải Tư Không Thận kia.
Vương Mãng thấy Mộ Lam Yên đột nhiên không nói lời nào, tự cho là nàng nhát gan, cho nên không sợ chết tiếp tục nói: “Yên Nhi tỷ tỷ thật. . . . . . ?”
“Đương nhiên không phải!” Lúc này, người tập võ nhanh mồm nhanh miệng chính là chuyện Mộ Lam Yên nhức đầu nhất, thời gian để cho nàng tạm thời quên mất một đời trước mang đến cho nàng đau đớn, lại bồi dưỡng nàng thành tật xấu lòng dạ còn chưa có tính toán xong, trong miệng lại đã sớm đáp lại.
Trước mặt bảy tám đứa trẻ thấy nàng nói như thế, trong ánh mắt rối rít lóe ra vẻ hưng phấn.
Hiện tại Mộ Lam Yên coi như là cưỡi hổ khó xuống!
“Các ngươi có tin chốn cấm địa trên núi này có yêu vật hay không?” Thấy người cũng tới gần đủ rồi, Lam Yên giơ lên cây gậy trong tay, giống như thủ lĩnh hét lớn. Mười bảy sắp là người trưởng thành, Lam Yên có khuôn đẹp mặt tuyệt thế nghiêng nước nghiêng thành, nam nhi trong thôn vốn là tiếp xúc cô nương không nhiều lắm, hơn nữa cô nương tuổi xấp xỉ trong thôn trên căn bản vẻ ngoài chênh lệch một đoạn lớn với Lam Yên. Quan niệm thẩm mỹ này dù là ngăn cách ngàn năm với thế tục cũng sẽ không thay đổi. Cho nên dù là Lam Yên luôn luôn nam trang nhiều hơn nữ trang, cũng không ngăn cản được bị nam nhi cả thôn yêu thích.
“Không tin!” Đón ý nói hùa theo chính là một đợt âm thanh của nam nhân, tiểu tử trẻ tuổi tử từng người một thân thể cường tráng, âm thanh này tự nhiên hùng hậu mà mạnh mẽ. Lam Yên hài lòng gật gù, cười xoay người phát hiệu lệnh, sau lưng một loạt người bèn đi theo bước tiến của nàng đi lên núi.
Trên núi có yêu vật hay không, Mộ Lam Yên đương nhiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai. Mà người bắt đầu lời nói dối này, chỉ thuần túy là muốn ngăn cản đám người trong thôn đi ra khỏi thế ngoại đào nguyên này, bị thế tục phía ngoài ăn đến xương cũng không thừa.
Cộng thêm qua nhiều năm như thế, không ít người giống với các các thiếu niên sau lưng Lam Yên vậy, có hùng tâm tráng chí nhưng trên căn bản chưa từng trở về, càng thêm khắc sâu nghiệm chứng chuyện trên núi này có yêu quái vừa nói. Chỉ có cực ít người biết, những người đi ra từ chỗ đỉnh núi kia, hoặc là bị thế tục cám dỗ, trở nên không muốn trở về nữa, hoặc chính là bị tầng tầng mây mù bên ngoài núi làm cho ngăn trở, cũng không về được nữa.
Mộ Lam Yên đi ở trước mặt, trên tay nắm thật chặt cây gậy Hổ sư phụ cho nàng. Bên kia là vũ khí của nàng, lấy nhanh làm mãnh liệt, trên căn bản món ăn dân dã cũng chạy không thoát cây gậy trên tay nàng này, mà giờ khắc này, nàng càng đi vào bên trong nhiều thêm một bước, lại càng thấy trong lòng hốt hoảng.
Hình ảnh nhiều năm chưa từng xuất hiện ở trong mộng, từ từ lại giống như độc dược leo lên trong đầu của nàng.
Tư Không Thận cầm bảo đao trong tay, vô cùng hung ác đứng ở trước mặt của nàng, chỉa về phía hài nhi trong bụng nàng chất vấn cuối cùng là của ai, nàng muốn nói là của hắn biết bao, là của hắn, nhưng trong mộng luôn không nói ra miệng, giống như trước khi nàng chết, cũng không thể chứng minh là nàng yêu nam nhân giết chết nàng như thế.
Một nhóm người không biết đi bao lâu.
Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy càng ngày tinh thần càng hoảng hốt, cho đến khi nghe nói có người ở kêu nàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Yên Nhi tỷ tỷ, Yên Nhi tỷ tỷ?” Chẳng biết lúc nào, Vương Mãng vòng qua thân thể nàng đã đi tới trước mặt của nàng, mặt nghi ngờ nhìn nàng: “Làm sao tỷ đi tới đi lui, lại bắt đầu như đang đi vào cõi thần tiên rồi hả?”
Mộ Lam Yên hồi hồn, lúc này mới phát hiện ra vừa nãy mình đã luống cuống. Ngẩng đầu lên nhìn về chung quanh thì lại phát hiện mình đã bất tri bất giác dẫn mọi người tới nơi giữa sườn núi của núi cấm địa này.
Thứ tiềm thức này quả nhiên là đáng sợ, dù đã qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa từng quên đi làm sao tới địa điểm gặp gỡ với hắn.
“A, có lẽ tối hôm qua phụ thân ta bảo ta thuộc lòng Tứ Thư Ngũ Kinh này quá muộn, hôm nay hơi mệt chút.” Mộ Lam Yên tùy tiện kiếm một lý do, khóe mắt liếc trộm vẻ mặt trên mặt mỗi người, cũng may những ngày qua mình vẫn là oai phong ở đây. Mọi người chỉ lo thăm dò tới bốn phía, không ai hoài nghi.
“Mau nhìn, trước mặt vậy mà có một gốc cây đào!” Bên trong đám người, một đứa bé đột nhiên chỉ về đằng trước nói.
Mộ Lam Yên nhìn lại theo tiếng kêu, quả nhiên thấy một gốc cây đào tháng chín năm đó, cây đào đứng thẳng ở nơi đó giống như đúc với trong ký ức. Cây ăn quả ở Mộng Lý Hồi chỉ có đào tháng năm, đào tháng chín này dưới cái nhìn của bọn họ là sinhtrưởng kỳ lạ, cho nên lập tức dâng lên lòng hiếu kỳ của mọi người.
“Trên núi này quả nhiên có thứ chơi vui, Yên Nhi tỷ tỷ, chúng ta cùng leo cây đi!” Vương Mãng vẫn là tâm trí trẻ con, giờ phút này đã sớm coi thường nghi ngờ một khắc trước, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, không nói hai lời bèn muốn kéo Mộ Lam Yên đi trước.
“Không đi, không đi. Hôm nay thân thể ta hơi khó chịu, các ngươi đi đi. Nhớ hái hai trái để ta mang về cho phụ mẫu ta nếm thử một chút!”
Mộ Lam Yên dứt lời, Vương Mãng đã không kịp chờ đợi đi theo những đồng bọn khác cùng nhau chạy về phía trước rồi.
Lần thứ hai trở lại nơi này, Mộ Lam Yên đã sớm không có cỗ cảm xúc mãnh liệt năm đó, nhìn quanh một vòng chung quanh, nhìn từng hình ảnh quen thuộc, trừ vô tận đau thương thì cũng không mang được cho nàng cảm giác khác nữa.
Suy nghĩ lại cảm thấy không thú vị, hai chân bắt đầu không nghe sai khiến đi tới bên cạnh.
“Tư Không Thận, ngươi nói Hoàng đế lão cha ngươi rốt cuộc bảo an cái tâm gì, không phải là bảo ngươi chạy đến loại địa phương khỉ ho cò gáy này tìm người nào!” Cách đó không xa, một âm thanh quen thuộc đến từ mười năm trước xa xôi truyền vào bên tai Mộ Lam Yên.
Trong lòng Mộ Lam Yên căng thẳng, quên mất nhịp bước dưới chân, ổn định ở tại chỗ.
“Ta lại không bảo ngươi theo tới.” Một âm thanh quen thuộc khác vang lên.
Tư Không Thận sắp xuất hiện!