Con cháu Phương gia đời sau không bằng đời trước, cho nên hoàng hậu mới không có trợ thủ đắc lực.
Ỷ Cầm lại nói: “Hoàng hậu lén lút làm rất nhiều chuyện hiểm độc, đặc biệt là Mộc quý phi ở chỗ này cũng do hoàng hậu hại chết!”
Tần Thư Dao khiếp sợ không thôi, vội vàng hỏi lại: “Thật sự là hoàng hậu? Ngươi có chứng cứ?”
Ỷ Cầm gật đầu một cái: “Tuy nói là chuyện hơn mười năm trước, nhưng có lẽ bởi vì là hoàng hậu làm việc trái với lương tâm, trong lòng bất an. Ở một lần bái Phật, trong lúc vô tình nói ra, trùng hợp nô tỳ đi ngang qua!”
Tần Thư Dao cau mày, trầm ngâm trong chốc lát, mới nói: “Chứng cứ kia là cái gì?”
“Lúc đầu nô tỳ nghe hoàng hậu nương nương nói lúc đó bà ta ra lệnh cho Thái thái y hạ thuốc, để tất cả mọi người cho rằng Mộc quý phi chưa đến ngày lâm bồn. Lại không nghĩ rằng bởi vì qua thời gian sắp sinh, thai nhi quá lớn, cho nên mới khiến Mộc quý phi khó sinh mà chết. Không chỉ có như thế, năm đó hoàng hậu còn muốn giết chết hài tử Mộc quý phi để lại, may mắn là Hiền phi nương nương kịp thời mang Ngũ hoàng tử vào trong cung điện chính mình nuôi dưỡng. Có lẽ là bởi vì lúc ấy Mộc quý phi chết quá thảm thiết, trùng hợp lại bị hoàng hậu nhìn thấy, cho nên những năm gần đây bà ta vẫn luôn không yên lòng. Mỗi lần đến chùa chiền, đều phải một thân một mình sám hối.”
Thái thái y? Tần Thư Dao có chút ấn tượng, cũng từng thấy mấy lần. Chẳng qua là lần này đã qua lâu như vậy, huống chi ban đầu ngay cả thái y và cung nữ khác đều nói Mộc quý phi là khó sinh mà chết. Mà Mộc quý phi thật sự chết trong vũng máu, ngay cả Tần Thư Dao có thể ép Thái thái y phản cung, sợ cũng không thể tạo thành bao nhiêu tổn thương cho hoàng hậu.
Tần Thư Dao cau mày, nhức đầu một trận: “Còn những chuyện khác không?”
“Phi tần trong hậu cung, chỉ cần hơi được sủng ái đều bị hoàng hậu nương nương hại chết. Ban đầu Hiền phi cũng thiếu chút nữa bị hoàng hậu nương nương hại, thật may là Hiền phi nương nương thông minh, mới tránh được một kiếp. Kể từ sau khi Tam hoàng tử trưởng thành, Hiền phi nương nương liền để cho Tam hoàng tử xuất chinh đại chiến, một là có thể tránh bị hoàng hậu hãm hại, mà cũng có thể để cho Mộ Thiếu Dục lập công. Chẳng qua là sau khi hoàng hậu biết vẫn ghen tỵ không thôi, còn từng âm thầm mua chuộc Dạ Quân cao thủ võ lâm đi ám sát Tam hoàng tử, hiện tại hoàng hậu nương nương vẫn còn liên lạc với bọn họ. Còn có Bạch Tu Sinh, trắc phi nương nương có còn nhớ rõ không, hoàng hậu nương nương liên thủ với bọn họ, muốn diệt trừ Tam hoàng tử. Chỉ là bọn hắn thực lực không đủ, vốn để nữ nhi của Bạch Tu Sinh gả cho Mộ Thiếu Dục, sau đó sẽ để cho nàng đi hành thích Tam hoàng tử. Nhưng không nghĩ tới Tam hoàng phi đã sớm động tình với Tam hoàng tử, hoàn toàn không nguyện ý giết Tam hoàng tử. Vì chuyện này mới khiến Bạch Tu Sinh đoạn tuyệt với hoàng hậu, chỉ là nô tỳ nghe nói ở ngoài kinh thành Bạch Tu Sinh cũng có binh mã của mình.”
Chuyện sau đó, ngược lại Tần Thư Dao biết một chút, xem ra hiện tại bọn họ chỉ có thể động thủ từ Mộc quý phi, bởi vì nữ nhân hoàng thượng yêu mến nhất chính là Mộc quý phi, nếu để cho hoàng thượng biết Mộc quý phi là bị hoàng hậu hạ độc hại chết, như vậy chắc chắn hoàng thượng sẽ biếm bà ta vào lãnh cung.
Chẳng qua là phải thế nào mới có thể để tự hoàng hậu lộ ra bí mật, sau đó còn phải để hoàng thượng tin tưởng.
Tần Thư Dao cau mày, trầm tư chốc lát, hỏi: “Ngươi nói hoàng hậu đi chùa miếu? Bình thường bà ta đi chùa miếu lúc nào? Đi mấy ngày?”
Ỷ Cầm ngẩngđầu lên, nhìn Tần Thư Dao nói: “Bình thường đầu tháng mười hai hoàng hậu nương nương lại đi chùa Bạch Mã thắp hương, bởi vì khi đó hoa mai ở chùa Bạch Mã nở rộ, ngoại trừ có thể cầu nguyện ra, cũng có thể thuận tiện thưởng thức phong cảnh!”
Hoa mai ở chùa Bạch Mã rất nổi danh trong kinh thành, hoàng hậu đi chỗ đó cũng bình thường.
Hiện tại đã là tháng mười một, cách tháng mười hai không còn bao lâu, chỉ cần mình xuất cung, sau đó cùng giăng bẫy với Mộ Thiếu Dục, nàng tin tưởng hoàng hậu sẽ bại lộ bí mật!
Tần Thư Dao nhìn Ỷ Cầm nói: “Ngươi ra ngoài cũng đã lâu, nhất định tai mắt của hoàng hậu đã nằm vùng ở phụ cận, hơn nữa nếu Tứ hoàng tử phát bệnh lần nữa, như vậy cũng sẽ làm người khác chủ ý. Ngươi đi về trước, hai ngày nữa, nhất định ta sẽ cứu ngươi từ chỗ Tứ hoàng tử ra!”
Mặc dù Ỷ Cầm không muốn trở về, nhưng nàng ta cũng biết lúc này Tần Thư Dao cũng không thể xuất cung, hơn nữa nếu thật sự bị hoàng hậu phát hiện, như tất cả như kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Người duy nhất có thể cứu bản thân cũng sẽ bị dính líu, thì sẽ làm cho nàng ta không còn cách nào được thấy mặt trời.
Cho nên Ỷ Cầm cắn răng, cuối cùng vẫn đi theo Tĩnh Thu đi ra ngoài.
Qua nửa ngày, bên ngoài liền truyền đến tin tức, nói cung Tịch Nguyệt có một cung nữ mất tích, hai ngày sau đó, ở trong ao Ngự Hoa Viên, tìm được thi thể cung nữ kia.
Chuyện này đối với người trong cung mà nói, cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cung nữ trong cung không phải chết oan chết uổng, thì là bị các chủ tử ban cho cái chết. Cho nên cung nữ kia chết không đưa đến bao nhiêu chú ý.
Từ sau ngày đó, Tĩnh Thu và Tần Thư Dao cũng càng thêm ăn ý, Tần Thư Dao cũng đã sớm viết toàn bộ mưu kế ở trong thư, sau đó để Mặc Kiếm giúp một tay đưa cho Mộ Thiếu Dục.
Trong khoảng thời gian này, chỗ Mộ Thiếu Dục cũng tin tức truyền đến, vốn Hàn Thế Quân khai rằng Mộ Thiếu Dục vô duyên vô cớ bắt hắn lại, hơn nữa còn chuyên dùng tư hình, thiếu chút nữa giết hắn chết. Nhưng chẳng biết tại sao hắn lại sửa lại khẩu cung, nói lúc ấy bản thân bị bịt kín cặp mắt, chỉ nghe giọng nói không thấy rõ người.
Hoàng thượng không muốn trách phạt Mộ Thiếu Dục, sau khi có kết luận như vậy, liền lập tức thả Mộ Thiếu Dục từ trong Đại Lý Tự ra.
Cung Tê Phượng.
Hoàng hậu nghiêm mặt nhìn Hàn Thế Quân, hừ lạnh một tiếng: “Trái lại ngươi là người thức thời, hoàng thượng chưa ép ngươi, ngươi đã sửa lại khẩu cung rồi!”
Trên trán Hàn Thế Quân chảy ra một tầng mồ hôi thật mỏng, ban đầu hắn gạt hoàng hậu nuôi Tần Thư Dao ở trong sân chính mình, không nghĩ tới bản thân không có được Tần Thư Dao còn chưa tính, ngược lại còn bị Mộ Thiếu Dục nhốt lại, nhận hết hành hạ.
Hôm đó khi hoàng hậu phái người tới cứu hắn, hắn còn cho rằng bản thân có thể báo thù. Nhưng không nghĩ tới hoàng thượng sẽ đích thân tìm hắn, hơn nữa còn uy hiếp hắn, nếu vẫn còn khai Mộ Thiếu Dục bắt hắn lại, như vậy chắc chắn sẽ đoạt lại ví trị Hầu gia của hắn, hạ hắn làm thường dân.
Hàn Thế Quân là bò từ tầng dưới chót lên, hắn chỉ là một con vợ kế, nhận hết sự khinh bỉ. Chỉ dựa vào một chút tài hoa và một chút mưu kế, mới bò lên vị trí này, làm sao hắn chịu từ bỏ vị trí này.
Cho nên sau khi hoàng thượng uy hiếp, Hàn Thế Quân lập tức đáp ứng.
Vậy mà hoàng hậu lại tức giận không thôi, bà ta bố trí lâu như vậy, hao tốn nhiều tâm huyết, thật vất vả mới cứu Hàn Thế Quân từ trong thiên lao ra, lại liên kết với đại thần trong triều, tạo áp lực cho hoàng thượng và Mộ Thiếu Dục. Lại không nghĩ rằng Hàn Thế Quân không dùng được, chỉ bị hoàng thượng hù dọa một chút, đã phủ nhận toàn bộ.
Hơn nữa nghe nói Mộ Thiếu Dục còn bình an vô sự trở về phủ hoàng tử, như vậy sau đó chính là Tần Thư Dao rồi.
Từ sau lần trước bà ta thất bại, ngoại trừ Tĩnh Thu ra thì không có người nào có thể đến gần hầu hạ Tần Thư Dao, hơn nữa hoàng thượng cũng phái không ít tai mắt nhìn chằm chằm hoàng hậu, cho nên hoàng hậu hoàn toàn không dám lộn xộn nữa.