Tĩnh Thu đã sớm nghĩ xong mưu kế, nếu không nàng cũng sẽ không gan lớn như vậy, nguy hiểm tìm đến Tần Thư Dao. Nàng đi tới cửa trước, mở cửa ra nhìn hai bên, thấy không có ai, mới đóng cửa lại, cẩn thận nói: “Trắc phi nương nương có biết chuyện Tứ hoàng tử bị bệnh?”
Đương nhiên Tần Thư Dao biết, Mộ Tử Liệt bị điên thoát không khỏi liên quan đến Mộ Thiếu Dục.
Tĩnh Thu thấy Tần Thư Dao gật đầu, liền lại nói: “ Ỷ Cầm bên cạnh hoàng hậu nương nương vốn là người hoàng hậu trọng dụng nhất, nhưng mà chẳng biết tại sao lại bị Tứ hoàng tử nhìn trúng. Nô tỳ từng vô tình thấy qua một lần, người này đã gầy gò đến không ra hình dạng gì. Nếu chúng ta có thể tìm Ỷ Cầm đến, nói không chừng sẽ có biện pháp tốt hơn!”
Biết rõ ràng người kia, thì trăm trận trăm thắng!
Ỷ Cầm là người đã từng được hoàng hậu trọng dụng nhất, nhất định có thể biết không ít bí mật của hoàng hậu. Mộ Tử Liệt cũng đã sớm điên rồi, Ỷ Cầm đi theo Mộ Tử Liệt làm sao tốt được, nói không chừng hiện tại người Ỷ Cầm hận nhất chính là hoàng hậu. Chẳng qua là khổ nổi không có cơ hội nào báo thù!
“Cô cô có thể tránh được tai mắt của hoàng hậu, sau đó mang Ỷ Cầm tới nơi này sao?”
Tần Thư Dao cũng từng thấy Ỷ Cầm mấy lần, nàng biết Ỷ Cầm là một người tâm cơ rất nặng. Chẳng qua là hoàng hậu cũng không phải người lương thiện, nói không chừng có một nửa người trong hoàng cung này là người của bà ta. Nếu không phải tên giả thần giả quỷ kia là do hoàng hậu phái tới, cũng sẽ không bởi vì không chịu được tra tấn mà chết!
Tĩnh Thu nhíu chân mày, suy nghĩ một lát sau đó mới nói: “Nô tỳ có biện pháp, chỉ là còn cần trắc phi nương nương phối hợp!”
Có thể lật đổ hoàng hậu, bây giờ Tần Thư Dao rất muốn, cho nên chỉ cần không bỏ ra sinh mạng và lấy đứa bé trong bụng của nàng làm uy hiếp, như vậy mặc kệ là chuyện gì nàng sẽ đáp ứng.
“Cô cô cứ nói đừng ngại!”
Tĩnh Thu lại nói: “Trước là trắc phi nương nương nhịn đau giả bộ bệnh, tuy nói hoàng thượng không muốn trách phạt trắc phi nương nương. Nhưng mà mỗi ngày thái y tới bắt mạch đều có người của hoàng thượng, nếu là...”
Nàng lời còn chưa nói hết, đã bị Tần Thư Dao cắt đứt: “Cô cô muốn ta uống thuốc, sau đó giả bộ bệnh?
Nếu như thế này, nàng tuyệt đối không thể đồng ý, nàng không thể để cho bất kỳ kẻ nào thương tổn tới hài tử trong bụng mình!
Tĩnh Thu gật đầu một cái.
Tần Thư Dao rất khẳng định cự tuyệt: “Nếu như vậy, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
Tĩnh Thu cau mày suy nghĩ một lát, lại nói: “Cũng không nhất định phải dùng phương pháp này, tuy nói cung nữ trong cung này đều là người của hoàng hậu, nhưng bên cạnh ngài không phải có một người thần bí bảo vệ ngài sao? Chỉ cần để cho hắn giúp một tay là được!”
Tần Thư Dao đã nghĩ đến Tĩnh Thu dùng biện pháp gì, chẳng qua là bên người Mộ Tử Liệt nhất định có người giám sát, nếu Ỷ Cầm đột nhiên biến mất, nhất định sẽ khiến cho hoàng hậu hoài nghi.
Tần Thư Dao lại suy nghĩ một lát, sau đó nói Tĩnh Thu: “Trong cung Tĩnh Nguyệt này có người có dáng vẻ tương tự Ỷ Cầm không?”
Tĩnh Thu cũng đã gặp Ỷ Cầm vài lần, cũng biết thân hình Ỷ Cầm. Nàng cau mày nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Ngược lại có một, người cũng từng đã gặp, chính là cung nữ nói trong Tĩnh Nguyệt cung có ma quỷ ở trong rừng ngày đó!”die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
“Vậy thì tốt rồi, ta sẽ sắp xếp người xử lý. Cô cô chỉ cần đi đón là được!”
Hai người lại tán gẫu trong chốc lát, Tĩnh Thu mới hầu hạ Tần Thư Dao nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Tần Thư Dao âm thầm gọi Mặc Kiếm, sau đó để cho hắn bắt một cung nữ, sau đó âm thầm đi theo Tĩnh Thu, tới đó hoán đổi người. Ném cung nữ kia vào trong phòng Mộ Tử Liệt, Mộ Tử Liệt đã điên rồi, trái lại Tần Thư Dao cũng không lo lắng Mộ Tử Liệt sẽ nhận ra cung nữ kia là giả.
Một canh giờ, Tần Thư Dao cũng ngồi ở trong phòng của mình đứng ngồi không yên, chỉ sợ những hành động này bị hoàng hậu phát hiện. Rốt cuộc một canh giờ đi qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân thanh thúy, trong lòng Tần Thư Dao khẩn trương, nhưng vẫn ngồi ở trên ghế cố làm bình tĩnh.
Rốt cuộc cửa được mở ra, Tĩnh Thu đi từ bên ngoài vào, đi theo phía sau Tĩnh Thu là một nữ tử có thân hình gầy gò, vẫn cúi đầu. Tần Thư Dao thấy Tĩnh Thu bình an trở lại, thì nghĩ chuyện đã làm xong.
Tần Thư Dao vội vàng đứng từ trên ghế dậy, Tĩnh Thu cũng đóng cửa lại.
Chợt Ỷ Cầm vọt ra, quỳ gối trước mặt Tần Thư Dao, lôi kéo làn váy nàng khóc nói: “Trắc phi nương nương, người nhanh cứu nô tỳ! Nô tỳ không bao giờ... muốn ở chỗ đó nữa!”
Tần Thư Dao thấy gương mặt của Ỷ Cầm trong một thoáng còn tưởng rằng Tĩnh Thu cứu nhầm người, tuy lúc trước thân hình Ỷ Cầm cũng gầy, nhưng cũng không gầy thành thế này, quan trọng nhất là trên mặt Ỷ Cầm có những vết bầm tím, hai con ngươi muốn lồi ra, nhìn giống như là quỷ.
“Ngươi... Ngươi là Ỷ Cầm?”
Ỷ Cầm gật đầu một cái, khóc nói: “Chỉ cần trắc phi nương nương có thể cứu nô tỳ ra ngoài, nô tỳ làm trâu làm ngựa cho nương nương!”
Nói xong lại không ngừng dập đầu.
Trong khoảng thời gian này, Mộ Tử Liệt càng ngày càng điên cuồng, hắn bắt đầu chưa đạt đủ khoái cảm trên phương diện kia, bắt đầu liều mạng hành hạ Ỷ Cầm, mặc dù hoàng hậu cũng từng đến mấy lần, tuy nhiên cho tới bây giờ cũng chưa từng mang Ỷ Cầm đi. Ngay cả Ỷ Cầm cũng cảm thấy, bản thân sẽ bị Mộ Tử Liệt hành hạ đến chết thì lại không nghĩ rằng Tĩnh Thu tới, hơn nữa nói có thể cứu bản thân ra ngoài.
Chỉ cần có thể cứu bản thân ra ngoài, như vậy mặc kệ bản thân làm cái gì, nàng ta đều nguyện ý.
Ỷ Cầm vẫn lôi kéo làn váy Tần Thư Dao, Tĩnh Thu đứng ở một bên cũng đi tới, đỡ Ỷ Cầm từ dưới đất lên: “Mới vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi, chỉ cần ngươi chịu giúp trắc phi nương nương, không chỉ đưa ngươi ra khỏi cung, ngài ấy còn thưởng cho ngươi!”
Ỷ Cầm nghe lập tức vui mừng nói: “Thật?”
Tần Thư Dao khẽ vuốt cằm: “Ngươi đi theo bên cạnh hoàng hậu cũng nhiều năm rồi, chắc cũng rõ ràng những thói quen sinh hoạt hằng ngày của hoàng hậu nhỉ?”
Vừa nói đến hoàng hậu, vốn không ngừng khóc thút thít, Ỷ Cầm đột nhiên hung thần ác sát, trên trán nàng ta lộ ra hận ý nồng đậm, dường như ước gì bằm hoàng hậu thành trăm ngàn mảnh.
Tần Thư Dao nhìn bộ dạng này của Ỷ Cầm, liền biết lần này, nhất định Ỷ Cầm sẽ giúp bọn họ không ít việc.
Ỷ Cầm cười lạnh một tiếng: “Nô tỳ vào cung nhiều năm như vậy, vẫn luôn trung thành tận tâm với hoàng hậu, chưa từng làm chuyện gì sai trái. Lại không nghĩ rằng hoàng hậu hoàn toàn không nể phần tình nghĩa này, biết rõ ràng nhi tử của bà ta đã điên rồi, không để ý nô tỳ chết sống ném nô tỳ vào trong phòng Tứ hoàng tử...” Nói đến đây, hai mắt Ỷ Cầm lại rưng rưng, hàm răng cũng cắn chặt môi dưới. Mấy tháng này, nàng ta sống không bằng chết.
“Hoàng hậu có nhược điểm gì, ngươi đều biết?”
Ỷ Cầm cau mày suy nghĩ một lát, sau đó lạnh lùng nói: “Hoàng hậu? Chuyện bà ta sợ có rất nhiều, người thống hận nhất chính là Tam hoàng tử, không chỉ có bởi vì Tam hoàng tử nhiều lần lập công, cũng bởi vì Hiền phi nương nương rất được hoàng thượng sủng ái. Chỉ tiếc hoàng thượng luôn không thích bà ta, chẳng qua là cố kỵ thế lực Phương gia, cho nên mới vẫn không phế bỏ bà ta. Hiện tại Phương gia càng ngày càng tệ, sự nhẫn nại của hoàng thượng với hoàng hậu cũng sắp đến cực hạn rồi. Kể từ khi Tứ hoàng tử điên, hoàng thượng đến không được ba bốn lần. Như vậy có thể thấy được, hoàng thượng chán ghét hoàng hậu, chỉ cần Phương gia lụn bại, như vậy hoàng hậu cũng sẽ bị phế!”