Vừa về tới Biện Hiên Các, Vân Yên nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, chuẩn bị ra cửa liền chạm mặt Dung Bích bưng nước trà tới.
“Tiểu thư, người vừa về, giờ lại muốn đi đâu a? Ah...” nói xong, nhìn vào phòng một lượt, nghi ngờ hỏi: “Sao không thấy Bích Thủy cô nương? Buổi sáng không phải nàng đi cùng tiểu thư sao?”
Nghe vậy, Vân Yên nhìn bốn phía một cái, nhỏ giọng nói: “Chuyện sáng nay ta ra ngoài không được nói với bất cứ ai, về phần Bích Thủy, ta kêu nàng ra ngoài mua một ít đồ giúp ta. Ngươi không cần làm gì, hiện tại đi thư phòng một chuyến.”
Dung Bích gật đầu, tiếp tục hỏi: “Lão gia gọi người qua sao? Người phải nói chuyện với lão gia cho tốt, dù sao hắn cũng là cha ruột người, nếu không được lão gia sủng ái, sẽ không thể sống tốt trong tướng phủ này.”
Hắn thương yêu nữ nhi này khi nào vậy? Vân Yên lắc đầu, cười nói: “Dung di không cần lo lắng, ta tìm cha có chút việc, sẽ không cãi nhau với hắn. Được rồi, ta đi đây.” nói xong nàng lướt qua Dung Bích, rời đi.
Trong thư phòng, Vân Mặc Thành ngồi trêи ghế, nhíu mày nhìn văn thư, chợt nghe tiếng gõ cửa.
“Lão gia, Tam tiểu thư cầu kiến.” giọng Hà Văn bên ngoài vang lên.
Đặt văn thư xuống, Vân Mặc Thành có chút khó tin và lỗ tai mình, Vân Yên tới tìm hắn? Nhớ tới chuyện ngày đó, chẳng lẽ nghĩ thông rồi?
“Để nàng vào đi.”
Nhìn Vân Yên trước mặt, Vân Mặc Thành không bình tĩnh nói: “Ngươi tìm cha có chuyện gì?”
Vân Yên hành lễ với hắn, lạnh nhạt nói: “Dĩ nhiên là tới nói với cha chuyện hôn sự của ta, nếu thánh chỉ đã ban xuống, nữ nhi gả cho Lục vương là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Nhớ tới thái độ của Vân Yên ngày đó, nàng thật sự đã thông suốt rồi sao? Nhưng nàng nói cũng đúng, đó là chuyện ván đã đóng thuyền, cũng không thể theo ý nàng. Hắn thuận miệng nói: “Biết là tốt rồi, mấy ngày nữa ta sẽ kêu Nhị nương ngươi phái ngươi dạy ngươi lễ nghi hoàng gia, tránh đến lúc đó mất mặt tướng phủ ta.”
Mất mặt? Sửu nữ Vân gia dù có lễ nghĩa thế nào thì trong mắt người ngoài cũng chỉ là một tai tinh xúi quẩy mà thôi. Có điều hôm nay nàng tới đây không phải vì loại chuyện học lễ nghi này.
“Nếu nữ nhi sẽ trở thành Lục vương phi, chắc chắn sau này chuyện trong Lục vương phủ sẽ do nữ nhi lo liệu. Nhưng vài năm nay nữ nhi ở nông thôn, không hiểu rõ chuyện đương gia, cho nên, lần này nữ nhi muốn xin cha một việc.” Vân Yên đúng mực nói.
Nghe tam nữ nhi của mình nói vậy, Vân Mặc Thành không khỏi nhíu mày cẩn thận dò xét nàng, ánh mắt nàng rõ ràng rất bình tĩnh, giọng nói cũng không gấp gáp, đây là tam nữ nhi của hắn sao?
Không biết qua bao lâu, Vân Yên từ trong thư phòng đi ra, nàng nhìn Hà Văn đang đứng đợi một bên, gật đầu cười nói: “Sau này còn xin Hà quản gia chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
Nhìn nụ cười của Vân Yên, Hà Văn vội vàng cúi đầu: “Lão nô không dám.” Hai ngày nay người trong phủ đều nói Tam tiểu thư không hiểu lễ giáo, nhưng hắn cảm thấy, cái gì nàng cũng hiểu, còn dám nói điều kiện với Tướng gia.
Trong Bích Vân Các, nghe nha hoàn Thúy Nhi tới báo tin, vốn mới từ trong cung trở về, đang thưởng thức đồ Hoàng hậu ban thưởng, Liễu Tịnh Lâm mất thăng bằng làm rơi hộp châu báu xuống đất.
“Chuyện này là thật?” Liễu Tịnh Lâm lạnh giọng nói.
“Làm sao có thể? Nữ nhân ngu xuẩn đó, nàng ta xứng sao?” Vân Nguyệt vừa thử quần áo, vừa châm chọc nói.
Thúy Nhi cúi đầu nhặt cái hộp trêи mặt đất, tiếp tục nói: “Lời này là Hà quản gia chính tai nghe được, lão gia quyết định từ ngày hôm nay để cho Tam tiểu thư làm đương gia.”