Vừa tiến vào Linh Lung Các, Thu Diên dẫn bạch y công tử và thư đồng áo xanh vào một gian phòng khách phía sau, bên trong đã sớm có một cô gái đang chờ, thấy bạch y công tử đi vào, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ.
Bạch y công tử gật đầu, nhìn nàng kia nói: “Hạ Ca, ngươi nói cho ta chuyện lúc nãy là thế nào?” nói xong, hắn trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị.
Hạ Ca sững sờ, ngay sau đó đứng lên nhìn Thu Diên đã biến sắc, cười khúc khích nói: “Công tử, ngươi có điều không biết, thiếu chủ Hằng Thái Các Lý Minh Hòa thích Thu Diên nhà chúng ta, Lý lão gia lại chê Thu Diên chỉ là tỳ nữ, thêm vào đó là Linh Lung Các chúng ta thắng được quyền cung ứng ngọc khí cho hoàng cung, cho nên hắn tức không nhịn nổi tìm tới chúng ta gây phiền toái, không ngờ bị Thu Diên dạy dỗ một trận.”
“Có điều Lý Minh Hòa này cũng thực si tình a, mỗi ngày tặng hoa tươi, điểm tâm... cho Thu Diên, nếu có người đối với ta tốt như vậy ta đã sớm gả cho hắn.” Hạ Ca nén cười, cố làm ra bộ dáng thở dài.
“Hạ Ca, ngươi còn dám nói lung tung.” Thu Diên nóng nảy, nhìn Vân Yên gấp giọng nói: “Công tử, ta không thích Lý Minh Hòa, ta không thích hắn chút nào.”
Nghe lời nói của các nàng, Vân Yên cười cười, đứng dậy nói: “Có thích hay không là chuyện của các ngươi, ta tuyệt đối sẽ không can thiệp.”
Thu Diên há miệng, sắc mặt nóng nảy nhưng cái gì cũng không nói được.
Dường như nhìn thấu Thu Diên lúng túng, Hạ Ca vội vàng đổi đề tài, nói: “Công tử, đã lấy được đồ chưa? Tối qua chúng ta vốn muốn đi Tướng phủ tìm người nhưng lại sợ bứt dây động rừng.”
Vân Yên lắc đầu, đi tới mấy bước, nhìn về phía trước trầm giọng nói: “Hôm nay ta tới đây chính là để nói với các ngươi chuyện này.” Nàng kể lại chuyện đêm qua cho bọn hắn.
Nghe xong, Hạ Ca cùng Thu Diên hai mặt nhìn nhau, ngay cả chủ nhân cũng không đánh bại được? Trên đời có người như thế sao?
“Vậy kế tiếp nên làm gì đây? Hiện tại đầu mối về Thiên Hương đậu khấu lại bị chặt đứt, nếu không tìm được Thiên Hương đậu khấu, công tử ngài...” Nói tới đây, thanh âm Thu Diên hơi nức nở.
Vân Yên cười cười, nói: “Cái đó không có đầu mối, ta tự nhiên sẽ có biện pháp khác, các ngươi đều biết ta bị từ hôn rồi, hiện tại lại bị tứ hôn, cho nên...” nói tới đây, nàng dừng một chút, “Cơ hội cũng tới rồi.”
Thư đồng áo xanh, cũng chính là Bích Thủy, nghi hoặc nhìn Vân Yên: “Cơ hội?” Suy nghĩ một chút, nàng gấp giọng hỏi: “Công tử, không phải người thật sự muốn gả cho cái tên Lục vương gia nổi tiếng phong lưu thành tánh, thủy kính dương hoa, ác quán mãn doanh (kẻ ác nhất thiên hạ) đó chứ?”
Hạ Ca bên cạnh lo lắng giải thích: “Công tử đã lâu không ở kinh thành nên có điều không biết, danh tiếng Lục vương gia này rất kém cỏi.”
Nhìn bộ dáng lo lắng của bọn họ, Vân Yên khẽ cười nói: “Ai nói ta muốn gả cho hắn?”
“Vậy ý công tử là?” ba người đồng thanh hỏi.
Vân Yên biến sắc: “Hôm nay ta chỉ có thể lui một bước mà cầu việc khác rồi.” Nhớ tới nam tử sát khí kinh thiên đêm đó, trong lòng nàng sợ hãi.
Hạ Ca nghe vậy, vui mừng nói: “Công tử, người biết một vị trí khác của Thiên Hương đậu khấu sao?”
“Ừ.” Vân Yên lạnh nhạt nói.
Thấy thế, Bích Thủy và Thu Diên cũng nở nụ cười, ngược lại, Hạ Ca không hiểu hỏi: “Thế nhưng có liên quan gì đến cơ hội trong lời người nói?”
“Bởi vì một quả Thiên Hương đậu khấu khác ở trong hoàng cung!”
Vân Yên cười tự giễu, lần này nàng còn phải cảm ơn hoàng thượng tứ hôn. Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, tung tích của Thiên Hương đậu khấu càng thêm bí ẩn, nay nàng đã được tứ hôn cho Lục vương, rất nhanh là có thể vào cung rồi, chỉ cần biết bố cục trong cung thì không còn gì khó khăn nữa.