“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” thanh âm lo lắng của Bích Thủy vang lên.
Vân Yên hạ rèm xuống, ngồi lại vào chỗ cũ: “Ta không sao, tình hình bên ngoài thế nào?”
Nghe vậy, thiếu nữ mặc quần áo xanh nhìn về phía trước, nói với giọng tức giận: “Chính là mấy tên thiếu gia nhà giàu thôi, tiểu thư đừng lo, em có thể xử lý.”
Nói xong, Bích Thủy ném dây cương trong tay ra, nhảy xuống đất, hai tay chống nạnh đi về phía những nam tử cưỡi ngựa kia: “Các ngươi phi ngựa trêи đường cái làm gì? Nếu ta không kịp ghìm chặt cương ngựa, lỡ xảy ra va chạm thì sao?”
Thấy tình hình như thế, nam tử vừa mới quát to liếc sang nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh, sau đó quát vào mặt Bích Thủy: “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không hả?”
Nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt bên cạnh hơi nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra, đôi mắt như chim ưng nhạy bén quét một vòng xung quanh sau đó lại bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn giơ một tay lên, lạnh nhạt nói: “Thôi, chắc nàng ta cũng không cố ý.”
Nghe thế, Bích Thủy cười lạnh: “Thôi? Ngươi nói thôi thì thôi sao. Ngươi có biết tình huống lúc nãy nguy hiểm cỡ nào không? Nếu tiểu thư nhà chúng ta bị thương, ngươi có bồi thường nổi không?”
“Chuyện này là chúng ta không đúng, người đâu, cầm chút ngân lượng đưa cho vị cô nương này.” Nam tử mặc cẩm bào tiếp tục nói.
Nghe cuộc đối thoại của hai người, Vân Yên thấy thật bất đắc dĩ, tính cách của Bích Thủy đúng là chẳng liên quan gì đến tên nàng, Bích Thủy đáng ra phải dịu dàng, bình lặng nhưng tính tình nàng ấy đúng là rất nóng nảy... Đều là do nàng ngày thường quá nuông chiều nàng ấy.
Thấy những người xung quanh không nói gì, Bích Thủy cười lạnh, ngân lượng? Linh Lung Các bọn họ là nơi cung cấp ngọc lớn nhất Đông Việt quốc, bọn họ còn thiếu tiền sao? Nàng nói với nam tử mặc cẩm bào: “Ngươi cũng nói chuyện này là do các ngươi không đúng, vậy có phải các ngươi nên nói lời xin lỗi hay không?”
Nhìn khí thế hung hăng của nữ tử, mày kiếm của nam tử chau lại, bọn thị vệ bên cạnh vội vàng quát: “Hỗn xược, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”
Bích Thủy cười lạnh: “Chẳng lẽ là thiên vương lão tử sao? Vậy thì đã sao?”
Không khí hai bên nháy mắt trở nên ngưng trọng, bỗng nhiên có một thanh âm như u lan, lạnh nhạt trong trẻo như tiếng chuông trong xe ngựa vọng ra: “Bích Thủy, chắc bọn họ cũng không cố ý đâu, chuyện này dừng ở đây thôi, lên đường đi.”
Bích Thủy cắn răng, leo lên xe ngựa, cầm lấy dây cương. Nam tử mặc cẩm bào rõ ràng đã bị thanh âm trong xe ngựa truyền ra làm cho sững sờ, vô thức nhường đường.
Xe ngựa đi qua, chẳng biết một cơn gió từ đâu đến thổi lên một góc rèm, có thể nhìn thấy dung nhan thanh nhã trong xe, mặc dù chỉ nhìn gò má nhưng lại giống như u lan trong thâm sơn cùng cốc dụ người ta thèm muốn. Nàng nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, cả khuôn mặt toát lên sự lạnh nhạt, xa cách. Ngay sau đó nàng tựa lên thành cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần.
Sắc mặt Mộ Thanh Viễn cứng ngắc, trêи mặt thiếu nữ có một vết bớt màu đỏ, chỉ cần người có mắt đều nhìn ra được, nhưng vết bớt ấy lại sinh ra trêи khuôn mặt lãnh tuyệt không làm hắn cảm thấy xấu xí, nhất thời sững sờ, xe ngựa đi qua lúc nào hắn cũng không biết.
“Tứ ca mới vừa từ phủ Vân tướng về sao? Đúng là gặp được chuyện tốt cũng khiến người ta thoải mái tinh thần.” Không biết từ khi nào, bên cạnh ngựa của Mộ Thanh Viễn xuất hiện một nam tử mặc ngoại bào màu đỏ, trong lòng hắn ôm một cô gái xinh đẹp, quyến rũ, trêи mặt tràn đầy ý cười nhạo báng.
Mộ Thanh Viễn khôi phục tinh thần, thấy nam tử ôm một cô gái trong lòng liền cau mày: “Lục đệ, ngươi đã sắp thành hôn mà còn không biết thu liễm lại sao?”
“Thành hôn? Nói đến hôn sự này phải cảm ơn Tứ ca rồi.” đôi mắt nam tử áo đỏ híp lại ánh lên một tia hài hước, “Chỉ sợ đến lúc đó mong Tứ ca đừng hối hận, không quấy rầy nhã hứng của huynh nữa, đệ đi trước.” Nói xong, hắn ôm cô gái rời đi.
Sắc mặt Mộ Thanh Viễn run lên, nhìn bóng lưng của nam tử kia, trái tim hắn dần trở nên bình ổn. Sao hắn có thể hối hận cơ chứ!