Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Vân Yên dùng tay phải nhấc làn váy bước xuống xe ngựa, mái tóc đen rũ xuống như một thác nước. Nàng ngước mắt nhìn cửa chính Tướng phủ khí khái uy nghiêm, sư tử đá vẫn như cũ, chỉ là vật còn người mất.
“Tiểu thư, chúng ta vào thôi.” Bích Thủy bắt đầu nhìn xung quanh, sau đó nhìn vào cánh cửa màu đỏ trước mặt. Những người này thật đáng ghét, biết trước hôm nay tiểu thư sẽ trở về mà lại vắng vẻ như thế.
Vân Yên lặng lẽ bước lên bậc tam cấp, trong đầu nàng không ngừng tái hiện những chuyện năm đó, Liễu Tịnh Lâm đá nàng và linh vị mẫu thân ra khỏi Tướng phủ như rác rưởi.
Nhưng buồn cười nhất là bảy năm sau bọn họ còn nhớ tới nàng, muốn dùng nàng làm đá kê chân để bước lên đỉnh cao. Vân Yên bước qua cửa chính, ánh mắt quét qua bốn phía. Lúc nhìn thấy nàng bọn nha hoàn đều rất kinh ngạc.
“Tiểu thư... Tam tiểu thư...người rốt cuộc cũng trở lại.” một giọng nữ đột nhiên vang lên.
Nghe được thanh âm, Vân Yên vội vã quay đầu nhìn lại, thấy một phụ nữ mặc áo vải gai thô đi tới.
“Dung di.” Vân Yên mừng rỡ nở nụ cười nhìn người đang đi tới, Bích Thủy kinh ngạc nhìn nàng, tiểu thư chưa bao giờ cười như thế cả.
“Tiểu thư... thật sự là người... thật tốt quá... người càng lớn càng xinh đẹp, cùng phu nhân... Phu nhân mà thấy được dáng vẻ của người bây giờ chắn sẽ rất vui mừng.” Nói xong, Dung Bích không nhịn được bắt đầu khóc, chốc chốc lại lau nước mắt.
Nghe Dung Bích nhắc tới mẫu thân, sắc mặt Vân Yên thay đổi, ngay sau đó an ủi Dung Bích: “Dung di, người đừng quá đau lòng.”
“Xem ta này hôm nay là ngày vui mà lại hồ đồ như thế. Tiểu thư, người vừa mới về chắc sẽ mệt mỏi, hãy vào Biện Hiên Các nghỉ ngơi trước, nô tỳ đã dọn dẹp xong hết rồi.”
Nghỉ ngơi? Vân Yên lặng lẽ nhìn về phía phòng khách của Tướng phủ cách đó không xa, im lặng không nói gì.
“Tam tiểu thư, Tướng gia cho gọi người.” đột nhiên một hạ nhân tới nói.
Vân Yên nghiêng đầu nhìn người vừa tới, là Hà Văn, quản gia của Tướng phủ. Cho gọi nàng? Đã bị từ hôn rồi nàng có qua hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Nói với Tướng gia nhà ngươi, bây giờ ta rất mệt, có chuyện gì ngày mai nói.” Dứt lời, nàng liếc qua Bích Thủy ý bảo nàng ấy đi theo nàng.
Hà Văn sững sờ, ngày mai nói? Hắn không hiểu nổi Vân Yên, vị tam tiểu thư này rốt cuộc có hiểu mình đang nói gì hay không? Ở trong Tướng phủ này ai dám nói chuyện với Tướng gia như thế.
“Tam tiểu thư, Tướng gia cho mời ngài.” Hà Văn nhấn giọng nói.
Nhìn sắc mặt không tốt của Hà Văn, Dung Bích muốn nói cái gì lại thấy ánh mắt tiểu thư không giống trước kia. Trước kia, đôi mắt giống như đôi mắt độc nhất vô nhị của phu nhân, dịu dàng yên tĩnh, mà không hiểu sao bây giờ còn có thêm tia nghiêm nghị. Nhưng nghĩ đến những ngày tháng đau khổ mà nàng phải trải qua, mất đi mẫu thân còn bị phụ thân vứt bỏ, thời gian sống ở nông thôn có lẽ cũng không tốt đẹp gì, tính tình có thay đổi là đương nhiên. Nhưng nói chuyện với Tướng gia như vậy thì phải làm sao đây.
Vân Yên không để ý, nghiêng đầu nhìn Hà Văn, lạnh giọng nói: “Vậy cứ để hắn tiếp tục chờ đi.” Dứt lời nhanh chóng đi sang hướng bên trái, Dung Bích cùng Bích Thủy vội vàng theo sau.
Trong phòng khách của Tướng phủ, một nam tử trung niên mặc cẩm bào đỏ sẫm ngồi trêи ghế gia chủ, sắc mặt cực kì không tốt quát Hà Văn: “Nàng thực sự nói như thế sao?”
Hà Văn liếc nhìn chủ tử nhà mình, lửa giận có nguy cơ lan đến hắn, tốt nhất hắn nên im lặng.
“Lão gia, việc này còn có thể giả được sao? Nàng cùng mẫu thân nàng rõ ràng cùng một loại, hừ, những năm này sống ở nông thôn, sợ rằng không hiểu lễ giáo, sao phải gả nàng vào hoàng thất chứ. Dù như thế thì sao? Nàng cũng không cảm kích. Nguyệt Nhi nhà chúng ta tài mạo xuất chúng, có chỗ nào kém nàng ta chứ?” mỹ phụ diễm lệ bên cạnh bất mãn nói.
“Bùm” một tiếng, ly trà vỡ nát trêи mặt đất, Vân Mặc Thành vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nghịch nữ!”
Nhìn dáng vẻ tức giận của Vân Mặc Thành, Liễu Tịnh Lâm che miệng cười âm hiểm. Nàng ta trở về thì sao? Dù sao cũng chỉ là một đứa sao chổi. Bảy năm trước có thể đuổi nàng ta đi, bảy năm sau cũng đừng mong có thể sống yên ở Tướng phủ này.