Mơ mơ màng màng cũng không biết ngủ bao lâu, trong bóng tối, một đôi bàn tay cũng là không để lại dấu vết phủ lên trên trán nàng. . . . . .
Nóng. . . . . . Nóng hổi!
“Người nào?” Mặc dù Dung Noãn Tâm bị bệnh, nhưng tính cảnh giác vẫn là cực mạnh, lúc đôi bàn tay này đưa tới, nàng đã nghe được hơi thở xa lạ, sau đó lập tức mở hai mắt ra.
Nhưng trực giác lại làm cho nàng cảm thấy đối phương cũng không có ác ý, cố không có lên tiếng.
“Là ta!” Giọng nói hơi khàn khàn truyền tới từ trong bóng tối, mặc dù giảm thấp xuống, lại vẫn nghe được, trong âm thanh kia mang theo một tiếng ho khan cố ý áp chế.
Mặt của Dung Noãn Tâm lập tức lạnh xuống, nửa đêm canh ba, hắn tới khuê phòng của nàng làm cái gì, sau khi nàng ý thức được người đến là Thiên Mộ Ly, thì lập tức tránh khỏi tay của hắn, lạnh lùng nói: “Có việc gì thế?”
Nhưng trong lòng đang lẩm bẩm, xem ra, Thiên Mộ Hàn đã phóng đại chuyện hắn bị thương, này còn có thể xuất cung đi lại, chắc hẳn đã không có gì đáng ngại.
“Ngày hôm nay gió lớn, ta lo lắng ngươi sẽ lạnh!” Thiên Mộ Ly cười khổ một tiếng, không ngờ mình cũng có một ngày bị người coi là kẻ trộm.
Trong thiên hạ này, cũng chỉ có nữ nhân này sẽ đối với hắn như thế.
Ở giữa trời đang rất lạnh, nhẫn tâm đẩy mạnh hắn vào trong hồ băng, nghênh ngang rời đi, hắn nên tức giận nàng, lại là thế nào cũng không tức giận được, nhưng trong lòng thì nhớ tới sắc mặt không tốt ngày hôm nay của nàng, lại sợ nàng sẽ không bận tâm thân thể của mình, cố từ trong cung lén trốn ra ngoài.
Nghĩ tới đây, Thiên Mộ Ly ấn lồng ngực của mình ho kịch liệt lên, hắn một tay đỡ mép giường, một tay cầm khăn ngậm miệng mình, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Dung Noãn Tâm biết hắn vẫn có hàn tật, nhưng không có lợi hại như vậy, trong lòng lại không khỏi mắng, diễn như vậy là muốn làm cho người nào nhìn đấy.
“Thất điện hạ cũng nhìn thấy, thần nữ tốt lắm, kính xin Thất điện hạ mau mau rời đi, miễn cho bị người khác nhìn thấy, thần nữ chính là có miệng cũng không nói được!”
Nàng lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, cũng không muốn đơn độc chung đụng với Thiên Mộ Ly nữa.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Dung Noãn Tâm sẽ theo bản năng vuốt ve bụng bằng phẳng của mình, nơi đó đã từng có một sinh mệnh nhỏ, lại bởi vì Thiên Mộ Ly, không còn. . . . . .
Lòng của nàng giống như là bị thứ gì đó thu lại, lại buôn ra, đau đến không thể hô hấp.
Nghĩ tới đây, nàng càng thêm tức giận, cố đưa tay đẩy Thiên Mộ Ly ra.
Thiên Mộ Ly bất ngờ, bị Dung Noãn Tâm đẩy ngã xuống đất, ngã vô cùng chật vật.
“Ta khai chút thuốc bệnh thương hàn, sáng sớm ngày mai ngươi nhớ để cho nha hoàn sắc cho ngươi, ta sẽ đi. . . . . .” Thiên Mộ Ly ho thật lâu, mới miễn cưỡng đưa một tay ra chống đất bò dậy.
Thật sự vô cùng cố sức.
Cũng không lâu lắm, đã nghe cửa ‘dát chi’ một tiếng nhỏ nhẹ, bóng dáng của Thiên Mộ Ly đã thong dong biến mất trong khuê phòng của Noãn Tâm.
Nếu không phải nhìn thấy mấy bao thuốc lưu ở trên bàn, nàng gần như cho rằng mới vừa rồi tất cả là ảo giác của mình. . . . . .
Một đêm này, nàng ngủ vô cùng không yên ổn, đầu đau lợi hại không nói, còn làm nhiều cơn ác mộng, sáng sớm khi tỉnh lại, cả người mệt mỏi, động một chút, đều cảm thấy phải dùng hết hơi sức toàn thân.
“A. . . . . .” Bên ngoài không biết là người nào hét lên một tiếng.
Ngay sau đó, Lương Thần bưng đồ rửa mặt đẩy cửa vào.
“Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?” Dung Noãn Tâm nhíu lông mày, hơi bất mãn đối với hạ nhân không hiểu quy củ trong sân.
“Tiểu thư, ngoài cửa này, tại sao có thể có vết máu?” Lương Thần không dám giấu giếm, bỏ đồ xuống, lập tức nói ra tất cả những gì mình nhìn thấy ở cửa.
Máu? Chẳng lẽ là máu của Thiên Mộ Ly?
Nàng nhíu mày, lập tức lạnh giọng thanh phân phó nói: “Tìm người lập tức dọn dẹp sạch sẽ, nếu chuyện này truyền đi nửa chữ, ta tuyệt không nhẹ nhàng tha thứ!”
Tay Lương Thần khẽ run, lập tức lĩnh mệnh lui ra ngoài.
Cũng không lâu lắm, Tần thị đã đi tới rồi.
“Tâm nhi, con nhưng bị bệnh?” Từ sau khi Tần thị chưởng gia, sáng sớm mỗi ngày Dung Noãn Tâm đều sẽ đi qua thỉnh an, ngày hôm nay Tần thị chờ mòn chờ mỏi, cũng không thấy bóng dáng của nàng, trong lòng nàng là lo hôm qua gió lớn, có thể nhiễm phong hàn hay không, đợi đến Tam di nương vừa đi, Tần thị lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới.
“Nương, con không sao. . . . . .” Dung Noãn Tâm đã đổi xong xiêm y, ngày hôm nay nàng mặc chính là một cái váy bông màu hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng ngắn, lò lửa trong phòng đang cháy hừng hực, nhưng cũng đủ rồi.
Tần thị tinh tế quan sát mặt của nàng, mi tâm là càng nhíu càng chặt.
“Nhìn, còn nói không có việc gì, mặt mũi này thế nào trắng như vậy?” Vuốt gương mặt rõ ràng gầy gò đi một chút của Dung Noãn Tâm, trong lòng Tần thị cảm thấy đau.
Thịt trên người mình rớt xuống, thế nào cũng không muốn nàng có một chút tổn thất.
Ngay sau đó, đuôi mắt lại nhìn thấy mấy bao dược liệu bày trên bàn kia, Tần thị lập tức cho rằng là hôm qua Dung Noãn Tâm len lén khiến Lưu Đại phu khai, không thông qua sự đồng ý của nàng, đã sai Lương Thần đi qua.
Dung Noãn Tâm vốn nghĩ vứt bỏ đi thôi, đặt ở nơi này chướng mắt.
Nhưng không nghĩ, trùng hợp bị mẫu thân nhìn thấy như vậy, vừa thóa mạ Thiên Mộ Ly, vừa đau khổ uống nước thuốc xuống, trước khi uống vẫn không quên dùng ngân châm dò xét, xác nhận không có độc, lúc này mới yên tâm chút.
Cho rằng vào miệng nhất định là đắng không thể tả, nhưng không nghĩ tới, lại là vị ngọt rót vào cổ họng, trong thuốc này lại có mứt táo, khóe miệng vểnh lên, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén.
Lúc này Tần thị mới yên lòng lại, phân phó hạ nhân chăm sóc Dung Noãn Tâm, thì đi đến viện của lão phu nhân.
Sau khi chưởng gia, Tần thị bắt đầu bận rộn rồi, tự nhiên không có quá nhiều thời gian nhàn rỗi.
Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, nhìn nụ cười nhàn nhạt ở khóe miệng của Tần thị, hình như sắc mặt chính là trong một đêm, tốt lên không biết bao nhiêu lần.
Thì ra là, một người nữ nhân hạnh phúc, không phải phải có danh phận cao quý, cũng không phải là phải có tài bảo đếm không hết, mà là lấy được một người nam nhân thương yêu mình.
Dung Noãn Tâm lắc đầu một cái, có chút bất mãn đối với suy nghĩ đột nhiên sinh ra của mình.
Đời này, nàng không hề cần những hư tình giả ý kia nữa, nếu nàng kiếm phu quân, nhất định là chịu vào sinh ra tử, lên trời xuống đất vì nàng, mà cũng không phải nàng bỏ ra, người nọ tới hưởng thụ.
Mê mê màng màng nhìn sách thuốc một lúc lâu, Dung Noãn Tâm nằm ở trên giường mỹ nhân bên lò lửa nghĩ đến thân thể của lão phu nhân, rốt cuộc Anh Túc cao này lại là ai hạ cho lão phu nhân.
Tuy nói tìm được chứng cớ ở trong phòng Đại phu nhân, nhưng Dung Noãn Tâm lại cảm thấy bên trong này có kỳ hoặc.
Tết Nguyên Tiêu mười lăm tháng giêng, trong cung lại truyền chỉ, khiến Dung Noãn Tâm vào cung dự tiệc.
Nàng hơi giật mình, cung yến này đều là quan viên nhị phẩm trở lên mới cho phép mang theo gia quyến đi, nhưng năm nay, trong cung lại chỉ truyền một mình nàng đi trước, chắc hẳn có chuyện gì đó không tầm thường xảy ra.
Ban đêm, Lương Thần Mỹ Cảnh thay trang phục cho Dung Noãn Tâm xong, thì chuẩn bị lên đường, nhưng lại bị Dung Định Viễn ngăn lại ở cửa phủ.
Dung Noãn Tâm nhìn Dung Định Viễn, hắn cũng là một thân chính trang, chắc hẳn cũng là vào cung dự tiệc, nhưng trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, vì sao thiệp này lại là đưa tách ra?