“Noãn Tâm, vào cung nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng nói lời đắc tội Thái hậu.” Dung Định Viễn khó được sắc mặt nặng nề, dáng vẻ thì cứ như đang muốn nói lại thôi, hình như dạ yến tối nay sẽ có việc xảy ra. . . . . .
Dung Noãn Tâm gật đầu một cái, mi tâm nhéo một cái, lạnh nhạt nói: “Nữ nhi nhớ kỹ!”
Trong lòng nhưng cũng là không ổn định, Dung Định Viễn ít khi nhắc nhở nàng những điều này, chỉ sợ là nhận được tin tức gì đó, rồi lại nhớ tới, hắn nói là Thái hậu, chẳng lẽ người mời nàng vào cung tối nay là Thái hậu, mà không phải là Thánh thượng?
Xoay người lập tức lên xe, đèn cung đình mới lên, điêu lương họa trụ (xà nhà điêu khắc, cột nhà khắc vẽ), đèn dầu trong Từ Ninh cung sáng rỡ, dáng vẻ khắp nơi vui mừng.
Cung nữ dẫn Dung Noãn Tâm vào trong điện.
Đưa tầm mắt nhìn qua, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang trêu đùa gì đó với Cửu điện hạ, hai người đầu sát đầu, vai kề vai, chơi đến cực kỳ vui vẻ.
“Thần nữ gặp qua Trấn Nam Vương, gặp qua Cửu điện hạ!” Nàng quy củ hành lễ.
Nơi này là hoàng cung, mỗi một bước đều phải cẩn thận, nàng sẽ không làm lỗi một bước.
“Sư phụ, làm sao giờ ngươi mới đến, ta đã chờ ngươi rất lâu, ngươi mau lại đây nhìn một chút, ta mới bắt con dế. . . . . .” Cửu điện hạ ngẩng đầu cười một tiếng, hưng phấn chỉ vào hai con dế nhỏ trong lọ sứ nhỏ trên bàn tiệc trước mặt.
Dung Noãn Tâm bĩu môi, cũng không đi qua, mà là chờ hai người để cho nàng đứng dậy.
Rốt cuộc, Trấn Nam Vương ngẩng đầu lên, nhìn Dung Noãn Tâm một cái, trong mắt kia ẩn giấu sáu phần hài hước, ba phần thăm dò, còn có một phần húng thú. . . . . .
“Rốt cuộc Huyện chủ cũng tới, Bổn vương chờ đã lâu rồi!” Hắn cười một tiếng với nàng, mắt xếch tà mị khẽ nhảy lên, làm cho người ta có loại cảm giác yêu nghiệt ra đời.
Chính là nam tử gặp ở ven hồ Lạc Dương lúc trước.
Nàng sớm đã biết rõ thân phận của hắn, chỉ là, đời này, mình nhưng là rất xa lạ đối với hắn, cố làm bộ như hết sức kinh ngạc!
Đang lúc ấy thì, tiếng lanh lảnh của thái giám vang lên: “Thái hậu nương nương giá lâm!”
Mọi người đứng dậy chào đón, đồng thời hô: “Thái hậu Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế!”
“Đều miễn lễ đi, đến nơi ai gia này, thì tùy ý chút, không cần để ý những lễ tiết này.” Thái hậu mặc váy phượng thật dài được mọi người vây quanh bước vào trong điện, hầu ở bên người bà là Khánh Phi nương nương xinh đẹp động lòng người.
Dung Noãn Tâm cũng không dám mơ hồ, đợi tất cả mọi người đứng lên, lúc này nàng mới từ từ đứng lên, theo cung nhân ngồi xuống.
“Thường nhi, khó được ngươi có lòng, còn biết tới xem ai gia một chút!” Thái hậu nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần cưng chiều, lại nói, trước Trấn Nam Vương cũng là đứa con bà cưng chiều, tuy chỉ nuôi dưới danh nghĩa của bà, cũng tuyệt không kém ruột thịt.
Thiên Dận Thường bị Thái hậu điểm danh, lại tuyệt không cảm thấy lúng túng ngược lại cười ‘hì hì’ đứng lên, mang theo vài phần lỗ mãng nói: “Hoàng tổ mẫu, người cũng đã biết Thường nhi nhớ ngài nhớ đến gầy, người xem mặt của tiểu tử con này, đã gầy thành mặt trái xoan rồi. . . . . .” Dứt lời, uất ức chu mỏ, ở bên trong mắt xếch hẹp dài, cũng toàn là tươi cười.
Rốt cuộc Thái hậu cũng không nhịn được, che khăn cười ‘ha ha’ lên, ngay tiếp theo ma ma sau lưng Thái hậu cũng cùng nhau vui vẻ.
Trấn Nam Vương này thật đúng là không thể coi thường, ngoài mặt bất cần đời, kì thực tâm tư cũng thâm sâu lắm.
Dung Noãn Tâm nghĩ như vậy, Thái hậu cũng là dừng lại nụ cười, nhíu mày hỏi Thiên Dận Thường: “Có phải ai gia phải tưởng thưởng ngươi hay không?”
Thiên Dận Thường là tuyệt không từ chối, trực tiếp quỳ xuống, thẳng thắn tạ ơn, nói: “Tạ hoàng tổ mẫu tưởng thưởng, chỉ là, hoàng tổ mẫu, người xem Thường nhi cũng 20 có thừa, lại như cũ một thân một mình, ban đêm ngay cả một người hầu hạ cũng không có, thật sự là cô đơn rất lâu rồi, hoàng tổ mẫu thật muốn tưởng thưởng con, thì ban thưởng nữ nhân cho con đi!”
Lời nói như vậy, vào trong miệng hắn, ngược lại nói cực kỳ có thứ tự.
Dung Noãn Tâm nhắm lại mắt, nghiễm nhiên có chút đoán được nguyên nhân ngày hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, chắc hẳn thoát không khỏi liên quan với vị Trấn Nam Vương này.
“Hả? Thường nhi nhìn trúng cô nương nhà nào, nói nghe một chút, thích hợp, hoàng tổ mẫu sẽ làm chủ vì ngươi!” Thái hậu đưa tay tiếp nhận ly trà ma ma đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cũng không kinh ngạc với lời nói Thiên Dận Thường nói ra, chắc là đã thành thói quen với loại lời nói này của hắn.
Trên mặt Thiên Dận Thường vui mừng, con ngươi đảo qua ở trong điện, lập tức chỉ về phía Dung Noãn Tâm ngồi một mình một bàn: “Chính là nàng, lần đầu tiên ta nhìn thấy Dung tiểu thư, đã cảm thấy đây cô nương là ông trời ban cho ta, từ nay về sau, đêm không thể say giấc, ăn không biết ngon, thật sự là chịu đủ nỗi khổ tương tư!”
“Hả? Nói như vậy, nguyên nhân Thường nhi gầy đi cũng không phải là vì nhớ nhung ai gia, mà là nhớ nhung Dung tiểu thư hả?” Thái hậu bĩu môi, ánh mắt như có như không đặt ở trên người của Dung Noãn Tâm, cũng không biết bà nói này là có ý tứ gì?
Dung Noãn Tâm lập tức rũ mắt xuống, làm dáng vẻ như không biết chuyện gì.
Cửu điện hạ cũng không theo rồi, hắn cũng không hy vọng Dung Noãn Tâm đến phía nam, mặc dù hắn mới vừa được Trấn Nam Vương tặng dế, nhưng tiểu tử này cũng là trở mặt không nhận người, lập tức đứng lên, cất giọng nói: “Vậy cũng chưa chắc, hoàng tổ mẫu, mấy ngày trước đây Thường ca ca còn ôm thiên kim của Lưu Thượng Thư ở một khối đấy, hơn nữa còn là các quan viên đều nhìn thấy . . . . . .”
Phì. . . . . . Một ngụm trà trong miệng Dung Noãn Tâm thiếu chút nữa thì phun ra ngoài, Cửu điện hạ quả thật là người nhỏ mà quỷ quái đấy.
Rốt cuộc gương mặt của Thiên Dận Thường cũng thúi xuống, hắn trợn mắt nhìn Cửu điện hạ một cái, chuyện này còn cần hắn ta phải nói à, trong lòng Thái hậu rõ ràng đấy.
“Hả? Nếu phá hủy trong sạch của nữ nhi nhà người ta, thì phải gánh vác trách nhiệm nam nhân, Dung tiểu thư cảm thấy ai gia nói như vậy có đúng hay không?” Thái hậu thong thả ung dung nhìn lại.
Dung Noãn Tâm không ngờ Thái hậu lại có thể hỏi nàng như vậy, trong lòng cũng không biết lúc này Thái hậu nghĩ thế nào, thật khó để nói, chỉ sợ chọc giận Thái hậu, nàng đột nhiên phát hiện những lời nói phụ thân nói với nàng ở trước khi vào cung, có lẽ chỉ chính là giờ khắc lúc này này thôi.
“Thái hậu nói rất đúng.” Nói nhiều tất nói hớ, nàng vội vàng đứng lên, quy củ vén váy thi lễ, lúc này mới cẩn thận nói.
“Nói như vậy, Dung tiểu thư nguyện ý làm trắc phi của Thường nhi rồi hả?”
Thái hậu khẽ híp cặp mắt, lời nói chuyển một cái, cũng là làm cho Dung Noãn Tâm đi một nước cờ thua, gắt gao nắm giữ nàng ở trong lòng bàn tay của mình, một chút phản kháng đều không được có.
Khóe miệng Thiên Dận Thường vui thích nhếch lên.
Dung Noãn Tâm ngớ ngẩn, trong lòng ‘lộp bộp’ một tiếng trầm xuống, vừa vào Từ Ninh cung, trong lòng nàng đã sớm đoán được Thái hậu sẽ theo Thiên Dận Thường, Trấn Nam Vương trước đã qua đời, Thái hậu cảm giác thiếu hắn cái gì đó, vì vậy, Thiên Dận Thường nói lên yêu cầu quá mức nào đó, sợ rằng Thái hậu cũng sẽ thay hắn thu vào tay.
Huống chi, Thiên Dận Thường muốn chỉ là một Huyện chủ nho nhỏ mà thôi.
“Thái hậu,“ Dung Noãn Tâm đột nhiên sợ hãi quỳ xuống, nặng nề dập đầu ở trên mặt đất cẩm thạch, cất giọng nói: “Thần nữ sợ hãi, từ xưa tới nay, hôn nhân đều là theo lệnh của cha nương, lời của mai mối, thần nữ chưa cập kê, không dám với cao Vương Gia, cũng không dám phá hỏng quy củ của tổ tiên!”
Ở Đại Tề, tiểu thư đại hộ nhân gia đều phải chờ cập kê mới có thể hứa cho người ta, chuyện này cũng là có lý.
Chỉ là, năm nay Dung Noãn Tâm cũng đã mười lăm tuổi rồi, qua một năm nữa, là cập kê rồi.
“Chuyện này. . . . . . Vậy thì chờ Dung tiểu thư cập kê lại bàn chuyện này đi!”
Ngoài miệng Thái hậu nói như vậy, nhưng gương mặt đã tối xuống, ánh mắt nhìn Dung Noãn Tâm, cũng mang theo mấy phần không vui.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám: “Thái hậu nương nương, Lưu phu nhân cầu kiến!”
“Lưu phu nhân? Lưu phu nhân nào?” Tâm tình của Thái hậu đã không tốt giống mới vừa rồi, nặng nề buông ly xuống, cũng không có đẹp mặt hỏi.
Trở mặt còn nhanh hơn lật sách, dùng để hình dung Thái hậu, cũng coi là thích hợp.
“Hồi Thái hậu nương nương, chính là phu nhân của Lưu Thượng Thư, Lưu phu nhân!” Ma ma nhỏ giọng giải thích ở bên tai bà.
Thái hậu giơ giơ tay lên, bên ngoài lập tức đi vào một đôi mẫu tử, chính là Lưu Yên Nhiên và Lưu phu nhân.
Lưu Yên Nhiên vừa tiến đến, lập tức nhìn thấy Thiên Dận Thường đứng ở trong điện, trong lòng nàng căng thẳng, trên mặt lập tức trắng bệch, trong ngày này, chuyện nàng bị hắn ô nhục trước mặt mọi người, trong kinh thành đã truyền đi xôn xao.
Có câu nói, việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm nay nàng cũng coi là danh nhân (người nổi tiếng) trong kinh thành.
“Cầu xin Thái hậu nương nương làm chủ vì tiểu nữ. . . . . .” Lưu phu nhân lập tức lôi kéo nữ nhi nặng nề dập đầu với Thái hậu, nghẹn ngào hô.
“Hoàng tổ mẫu, cô nương Lưu gia không biết thẹn, ta vốn không nhận thức nàng, nàng cứ dây dưa Thường nhi, Thường nhi vốn chính là nhìn trúng tiểu thư Dung gia, cầu xin hoàng tổ mẫu gả tiểu thư Dung gia cho ta!”
Thiên Dận Thường vừa thấy đôi mẫu nữ điên kia tới đây tố cáo với Thái hậu, sắc mặt đã sớm xanh mét, cố quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Yên Nhiên một cái.
Lưu Yên Nhiên đã sớm bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, lúc này thấy Thiên Dận Thường vô cùng tức giận nhìn nàng chằm chằm, trong lòng đã sớm không biết làm sao, nghĩ tới nàng gả đi, chỉ sợ cũng sẽ làm cho hắn chán ghét, không có ngày lành qua. . . . . .
Lưu Yên Nhiên nghĩ tới nghĩ lui, không cam lòng nghiêng đầu dò xét Dung Noãn Tâm một cái, quyết định tự hạ giá trị con người mình: “Thái hậu nương nương, thần nữ vốn không so đo danh phận, nếu Vương Gia thích, thì để cho Dung tiểu thư làm chính phi cũng không sao!”
Dung Noãn Tâm khiếp sợ nhìn Lưu Yên Nhiên, nhưng cũng mơ hồ đoán được ý nghĩ lúc này của nàng, sợ rằng cố ý làm Thiên Dận Thường vui vẻ, mong chờ ngày sau mình có thể qua cuộc sống thượng hạng.
Mặc dù Lưu phu nhân không cam lòng, nhưng cũng biết nữ nhi không được mắt Thiên Dận Thường, trong bụng nghĩ, lần này dù sao Dung Noãn Tâm cũng nên hài lòng đi.
Cuối cùng khuôn mặt Thái hậu cũng lộ mấy phần tươi cười, vô cùng hài lòng đối với sự thối lui của Lưu Yên Nhiên.
“Dung tiểu thư có ý kiến gì không?”