“Tiểu thư Dung gia có ý kiến gì không?” Thái hậu ngoắc ngoắc môi, ý vị sâu xa nhìn Dung Noãn Tâm.
Giờ phút này, nếu nàng cự tuyệt, chính là không biết điều, Thái hậu trước đã đồng ý nàng cập kê lại nói, đồng ý đợi nàng cập kê mới xuất giá, hơn nữa Lưu Yên còn chủ động nhường ra danh phận chánh phi.
Nếu đồng ý, thì lại tuyệt đối không thể, việc quan trọng cả đời, nàng quyết sẽ không tranh phu với người.
Nếu lấy một người nam nhân không thể toàn tâm toàn ý với nàng, nàng thà cả đời không gả.
Nghĩ tới đây, lông mày Dung Noãn Tâm nhíu thật chặt, ngày hôm nay quả thật là gặp phải vấn đề khó khăn, những lời Dung Định Viễn nói với nàng trước khi vào cung đó, chỉ sợ rằng làm cho nàng đồng ý Thái hậu.
Nói thế nào cũng là vương phi danh chính ngôn thuận, cho dù không tôn quý bằng Hoàng tử trong kinh đô, nhưng cũng coi như là bá chủ một phương, tương lai nói không chừng Dung gia còn phải phụ thuộc vào Trấn Nam Vương này.
Đột nhiên, nàng tiến lên một bước, ở nặng nề quỳ xuống cách Thiên Dận Thường một bước, dập đầu ba lần liên tiếp, lúc lại ngẩng đầu, trong con ngươi có kiên nghị làm cho người ta nặng nề: “Thái hậu nương nương, thân phận Trấn Nam Vương cao quý, thần nữ chỉ không xứng với Trấn Nam Vương, thân phận thần nữ thấp kém, chỉ mong có thể ở bên người cha nương tận hiếu nhiều hơn, không cầu gì khác!”
Dứt lời, nàng ngẩng đầu lên, kiên định nhìn Thái hậu.
Trong lòng đã sớm là bất ổn, không có nắm chắc.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại điện yên tĩnh giống như ngay cả âm thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe, tất cả cung nữ đều ngừng hô hấp, e sợ Thái hậu phát giận, sẽ tai họa đến trên người bọn họ.
Thiên Dận Thường cũng khẽ kinh ngạc.
Theo lý thuyết, một thứ nữ thế gia nho nhỏ, cho nàng danh hiệu chánh phi, không phải nàng nên cảm ân đái đức, ba quỳ chín lạy sao?
Mặc dù Dung Noãn Tâm biểu hiện cực kỳ sợ hãi, nhưng Thái hậu là người tinh minh bực nào, trong lòng đã sớm đoán được nàng là không muốn gả cho Trấn Nam Vương rồi.
“Khá lắm Dung Noãn Tâm!” Cuối cùng mặt của Thái hậu cũng kéo xuống sau khi Dung Noãn Tâm lần nữa cự tuyệt, bàn tay chợt vỗ ở trên bàn, giận dữ ngút trời.
“Mẫu hậu, ngài chớ nổi giận, có lẽ trong lòng tiểu thư Dung gia đã có ý trung nhân, tại sao không hỏi cùng đây?”
Người nói chuyện này chính là Khánh Phi nương nương, chỉ thấy nàng che miệng cười một tiếng quyến rũ, lqđ ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng thuận khí ở sau lưng.
Lời này chẳng phải là đánh mặt của Thái hậu? Nếu Dung Noãn Tâm thừa nhận thật có chuyện này, như vậy, ngày hôm nay Thái hậu chỉ hôn thay Trấn Nam Vương chẳng phải là thành chuyện cười?
Cho dù có người trong lòng, thì thế nào đây? Chỉ cần tay ngọc của Thái hậu chỉ một cái, Dung Noãn Tâm phải ngoan ngoãn nghe mệnh.
“Hồ đồ, tiểu thư trong khuê các há có thể tùy ý lui tới với nam tử bên ngoài? Nói như thế, chẳng phải là Dung Hậu gia không có cách dạy nữ nhi?”
“Thái hậu bình tĩnh chớ nóng, nô tì nghe nói từ nhỏ Đức Vinh Huyện chủ được nuôi dưỡng ở quê, nếp sống dân gian này cởi mở hơn trong cung nhiều, không chừng Đức Vinh Huyện chủ chính là có ý trung nhân ở dân gian đấy? Cái này cũng không thể toàn trách Huyện chủ.” Khánh Phi nói như có như không, giống như rất khó nói.
Giống như là đang cố ý giải thích vì Dung Noãn Tâm, kì thực lại là đẩy nàng đến đầu sóng ngọn gió.
Khá lắm Khánh Phi, khá lắm đường muội Mạc thị, quả nhiên là một nhà.
Cánh môi Dung Noãn Tâm khẽ nhấp, ánh mắt nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của Khánh Phi, cũng không có lập tức phản bác cái gì.
“Thật là bùn nhão không thể chát tường, ai gia thấy nàng khí độ bất phàm, cho rằng cuối cùng là quản giáo tốt rồi, nào biết là bản tính khó đổi!” Thái hậu hừ lạnh một tiếng.
Lời Khánh Phi nói vô cùng vào tai của bà.
Vốn là bị người làm không có bậc thang xuống, lời Khánh Phi nói không phải là lại đáp một thang cho bà à.
“Thái hậu nương nương, có một số việc thần nữ không thể không nói, Trấn Nam Vương kết thân với Dung gia ta, thật thỏa đáng sao? Trước không nói thần nữ đồng hay không, bệ hạ có đồng ý hay không? Chúng thần trong triều có đồng ý hay không?” Lê dân bách tính thiên hạ này có đồng ý hay không?
Câu nói kế tiếp, Dung Noãn Tâm cứng rắn nuốt xuống, nàng thiếu chút nói ra, vậy thì sẽ dính dấp lớn.
Trấn Nam Vương là phiên vương một phương, chắc hẳn Thái hậu cũng là quá mức cưng chiều hắn, lqd mới có thể lén lút gọi Dung Noãn Tâm thương nghị trước, nếu không, lấy thân phận phiên vương của hắn, kết thân với một trọng thần, đối với Hoàng thượng mà nói, là uy hiếp bực nào?
Cho nên Dung Noãn Tâm liều chết nói ra những lời này, chỉ là nhìn Thái hậu vẫn cứng đầu như cũ, kiên trì giữ ý kiến.
Nàng có lòng nhắc nhở, lại cũng chỉ là nói một chút mà thôi, cũng không có bắt được trọng điểm, nhưng rất dễ nhận thấy, tất cả mọi người là người biết chuyện.
Sắc mặt của Thái hậu khẽ cứng lại, rồi sau đó con ngươi chợt lóe, tức giận trên mặt chưa giảm, nhưng sức lực cố chấp vừa rồi cũng là tiêu tán không ít.
Nếu Trấn Nam Vương nói không phải là nữ nhi của Dung Định Viễn, như vậy, có lẽ chuyện này còn có thể dễ dàng làm xong, nhưng Dung Noãn Tâm lại cứ là nữ nhi của Dung Định Viễn uy chấn một phương.
Hôm nay, 50 vạn kỵ binh Bắc Cương đều chỉ theo Dung Định Viễn, nếu hắn phản, nhất định là hô phong hoán vũ, uy hiếp cực lớn.
Bệ hạ lên ngôi, chắc hẳn cũng là ẩn hoạn nặng nề, nam có Trấn Nam Vương dân phú đất rộng, tây có Bình Tây Vương dân mạnh phân đất, vốn là uy hiếp một phương, nếu lại tăng thêm 50 vạn kỵ binh trong tay Dung Định Viễn, Hoàng thượng còn thế nào yên tâm đi vào giấc mộng? Như thế nào ngồi vững vàng giang sơn này?
Thiên Dận Thường quay đầu lại nhìn chằm chằm Dung Noãn Tâm, lúc trước chỉ cảm thấy nữ tử này thật thú vị, lúc này, hắn lại có chút ngây dại, thì ra là, hắn vẫn bỏ quên linh động và bền bỉ trên người nàng.
Mỗi một câu của nàng, cũng có thể nói đến chỗ sâu trong đáy lòng của người ta.
Lúc này, nàng mím môi, trên mặt không có một chút e ngại, đối với ánh mắt Thiên Dận Thường nhìn nàng, nàng lại là mắt điếc tai ngơ, nặng nề dập đầu, chờ đợi quyết định của Thái hậu ở trên.
Nếu bà vẫn kiên trì giữ ý kiến, nói khó nghe, chính là bắc cầu tạo phản vì Trấn Nam Vương. . . . . .
Môi Thái hậu co quắp, bà vạn vạn không ngờ, nha đầu hương dã trong miệng Khánh Phi, lại có thể có nghĩ sâu tính kỹ như vậy, bà chu toàn hậu cung một đời, thưởng hết âm mưu quỷ kế bên trong này, tự nhiên biết nữ nhân trước mắt cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Một hồi lâu, cuối cùng bà cũng không cam lòng gật đầu một cái, lạnh lùng cự tuyệt thỉnh cầu lúc trước của Thiên Dận Thường: “Thường nhi, tiểu thư Dung gia vì dân vì nước, con đó, phải học tập người ta nhiều hơn, l^q'đ chuyện ngày hôm nay, ngày khác ai gia lại nói với Hoàng thượng, mời hắn tới làm chủ vì ngươi!”
Khánh Phi quả thực là tự vả miệng, mới vừa rồi ở trước mặt Thái hậu nói Dung Noãn Tâm không đáng giá một đồng, sau một khắc, nàng đã sâu sắc khinh thường nói ra lợi hại trong đó, thật sự là một nhân vật không thể khinh thường.
Trong lòng Thiên Dận Thường là cực kỳ không cam lòng, từ nhỏ đến lớn, hắn đều là muốn gió được gió, muốn mưa có mưa, nơi nào bị nữ nhân cự tuyệt qua, kể từ đó, dục vọng phải lấy được Dung Noãn Tâm trong lòng, càng thêm mãnh liệt.
“Dạ!”
Mẫu tử Lưu Yên Nhiên cũng không biết nên vui mừng hay là nên bi ai, trải qua chỉ điểm kia của Dung Noãn Tâm, Lưu Yên Nhiên đột nhiên ý thức được, nếu mình thật gả cho Thiên Dận Thường, như vậy, cả Lưu gia đều bị Hoàng thượng ngày đêm nghi kỵ.
Thái hậu đồng ý Lưu phu nhân tùy ý nghênh Lưu Yên Nhiên qua cửa của Thiên Dận Thường, lqd nhưng lại chưa nói cho nàng danh phận gì, có lẽ chính là bởi vì lời nói của Dung Noãn Tâm, cũng làm cho Thái hậu cảnh tỉnh mấy phần.
Ra khỏi Từ Ninh cung, Thiên Mộ Hàn lập tức đuổi theo.
“Sư phụ, thật là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ngươi thật đồng ý đường huynh đi đất phong của hắn đấy. . . . . . Kể từ đó, ta sẽ không còn thấy ngươi, ta không muốn, còn may Thái hậu anh minh, cuối cùng không cho Thiên Dận Thường được như ý!”
Thiên Mộ Hàn lôi kéo tay áo của Dung Noãn Tâm, nhếch miệng cười một tiếng, đôi con ngươi sáng chói giống như sao sáng đêm này, chiếu thẳng vào lòng của người ta.
Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, vươn tay, như bình thường bóp một cái ở trên mặt của hắn.
“Chỉ có ngươi là có thể nói, nói đi, ngày hôm nay có chuyện gì tìm ta?”
Tiểu tổ tông này, ngày hôm nay không đi Nguyên tiêu yến ở tiền điện, chạy đến nơi Thái hậu chọc cười, nhất định là có chuyện tìm nàng.
Thiên Mộ Hàn le lưỡi một cái, mặt mũi tràn đầy sùng bái mà nhìn Dung Noãn Tâm, sư phụ thậm chí hắn có chuyện tìm nàng, cũng có thể đoán được, chẳng lẽ nàng biết trước.
Đang suy nghĩ miên man, Dung Noãn Tâm lại là nặng nề búng một cái ở trên trán hắn, không khách khí nói: “Nói mau, nếu không bổn Huyện chủ phải trở về phủ!”
Hoàng cung nhiều thị phi, ở lâu một khắc, cũng đều cảm thấy quanh thân không được tự nhiên.
“Hư. . . . . .” Lúc này Thiên Mộ Hàn mới nhớ tới mục đích hắn tìm Dung Noãn Tâm.
Vội vàng kéo nàng đến một góc kín đáo, lại từ trong góc moi ra một bọc quần áo màu đen, giũ mở ra, hẳn là hai bộ cung phục của thái giám.
“Người đây là làm cái gì?” Dung Noãn Tâm ý thức được Thiên Mộ Hàn làm cho nàng giả trang thành thái giám, lập tức cảm thấy bất mãn, xoay người muốn đi, rồi lại bị hắn mặt dày mày dạn kéo lại tay áo.
“Sư phụ, ngươi theo ta đi một chuyến đi, Thất ca sắp chết, nhưng trong miệng hắn lại là không ngừng kêu tên của ngươi đấy, ngươi đi gặp hắn ngay một lần cuối đi?”
Nói đến Thiên Mộ Ly, trong mắt Thiên Mộ Hàn lập tức chứa đầy nước mắt, dáng vẻ kia là làm bộ đáng thương.
Dung Noãn Tâm thở dài một cái, không cưỡng được dây dưa của hắn, lập tức đổi lại bộ cung phục thái giám kia, theo Thiên Mộ Hàn một đường đi tới tẩm cung của Thiên Mộ Ly.
“Thất ca, người xem ai tới?” Thiên Mộ Hàn lôi kéo Dung Noãn Tâm rón rén đẩy cửa đi vào.
Chỉ thấy một người nằm trên giường rộng rãi, lqđ người nọ không ngừng phát ra hơi yếu mê sảng, đôi mắt cũng là nhắm chặc, chắc hẳn đang trong lúc ngủ mơ.
Vừa tiến đến, Dung Noãn Tâm đã gửi thấy một mùi thuốc đậm tới mức gay mũi.
Mấy ngày nay nàng đều đang sách thuốc nghiên cứu, tự nhiên biết những dược liệu này đều là trị liệu thương tậ, cùng với mùi vị cổ quái, hình như cố ý muốn chứng minh cái gì. . . . . .
Dung Noãn Tâm chợt cầm lên chén sứ nhỏ Thiên Mộ Ly còn đặt ở trên bàn, đưa lên mũi khẽ ngửi, mi tâm lập tức vặn thành hình chữ ‘xuyên’ (川).
“Đây là vật gì?”
Thiên Mộ Hàn tiền gần lên nhìn lại, cười nói: “Là thuốc bổ Tam ca làm cho người ta đưa tới, nghe nói còn hữu dụng hơn nhân sâm!”
Cái gì mà là thuốc bổ, này căn bản là độc dược.
Vật này cực ít thấy ở trung nguyên, chỉ có người quanh năm ngây ngô ở Tây Vực mới có thể nhận biết mấy phần, đời trước, Dung Noãn Tâm cũng là bởi vì tranh giành hậu cung, mới kiến thức không ít thứ, Thánh Tử này chính là một loại trong đó.
Bên trong vật này hàm chứa một chút thành phần tương tự với Anh Túc cao, có người nói, Anh Túc cao kia chính là do loại dược có tên là Thánh Tử gì đó nghiên cứu mà thành.
Nhưng người thấy qua vật này cũng là không có mấy người.
Thái y nơi đó cũng là kiểm tra đo lường không ra chỗ xấu của nó, chỉ nghiên cứu vật này có công hiệu kéo dài tính mạng .
“Thật là Tam Hoàng tử đưa tới?” Dung Noãn Tâm nặng nề hỏi lại một lần.
Có vẻ Thiên Mộ Diêu đã ra tay, như vậy. . . . . . Hắn chính là tin lời của mình, trong khoảng thời gian ngắn, Dung Noãn Tâm cũng không biết nên vui hay là nên buồn.
Nếu là liên thủ với Tam Hoàng tử, Thiên Mộ Ly nhất định không phải đối thủ của hai người bọn họ.
Dù sao, Dung Noãn Tâm rõ như lòng bàn tay đối với bố trí của Thiên Mộ Ly, muốn từng chút trừ đi phụ tá đắc lực của hắn cũng không phải việc khó.
Nghĩ tới đây, Dung Noãn Tâm khẽ hít một hơi, Thiên Mộ Hàn nghi ngờ nhìn nàng: “Sư phụ, ngươi làm sao vậy? Thuốc này có gì không ổn?”
“Không có, ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút!” Dung Noãn Tâm cuống quít để xuống chén sứ nhỏ này, không để ý nhìn Thiên Mộ Ly một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Nàng nên vui mừng, người nọ, cuối cùng rồi sẽ chịu độc ẩn quấn thân, nỗi khổ vạn kiến cắn tim, sau đó từ từ chết đi, đây chính là kết quả nàng muốn. Đúng vậy!
Cửa ‘kẹt’ một tiếng, mở ra rồi lại khép lại, cặp mắt của Thiên Mộ Ly cũng là từ từ mở ra.
Trở lại Dung phủ, Dung Định Viễn vậy mà lại về sớm hơn nàng một bước.
Chỉ là đi ra ngoài tới gần nửa đêm, trong phủ này lại cực kỳ náo nhiệt, Tam di nương đang nhào vào trong ngực Dung Định Viễn, khóc đến thở không ra hơi.
Đại phu nhân được nha đầu Hương Thiền đỡ, khóe miệng còn phun đầy máu tươi, chắc hẳn mới vừa bị Dung Định Viễn đánh một cái tát, l.q.đ trong mắt cũng là ảm đạm không có ánh sáng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói: “Huệ Như, phụ thân ngươi sắp trở về phủ, mẫu thân mặc đẹp cho con, ngày mai muốn vào cung. . . . . .”
“Lão gia, nô tỳ tận mắt nhìn thấy Đại phu nhân chạy ra từ trong viện, cũng không biết sao lại tìm được Tam di nương, lập tức hung hăng cắn nàng vài ngụm!” Nói chuyện là Tiêu ma ma bên cạnh Tam di nương, chỉ thấy bà ta quỳ ở nơi đó, gương mặt bất bình, giống như là uất ức thay Tam di nương.
“Ngươi. . . . . . Ngươi ngậm máu phun người, Đại phu nhân bị cấm túc làm sao sẽ tự mình chạy đến, nhất định là có người cố ý thả Đại phu nhân ra.” Hương Thiền cũng không cam chịu yếu thế, cao giọng nói lý luận với Tiêu ma ma.
Phòng của Đại phu nhân, trong trong ngoài ngoài đều là dây xích, nàng một nữ tắc nhân gia, thế nào mở khóa ra?
Chẳng lẽ Đại phu nhân còn hiểu được kỳ môn độn thuật hay sao?
Lão phu nhân còn bệnh, nhưng cũng không nhìn nổi bất bình trong phủ, ở dưới sự kéo đỡ của Trương mụ nửa dựa ở trên ghế đệm.
“Ta đây cũng không biết, hôm nay Tam di nương là bị phụ nhân điên khùng này làm bị thương, cũng may tiểu thiếu gia trong bụng của nàng không có sơ xuất gì, nếu không, Đại phu nhân lấy cái gì bồi?” Tiêu ma ma thấy Đại phu nhân thất thế, nói tới nói lui cũng là một chút tình cảm và thể diện cũng không để lại.
Hương Thiền giận đến nghiến răng, rồi lại không thể nào phản bác, chỉ là duy trì nhìn nàng chằm chằm, một chữ “Ngươi. . . . . .” nói thật lâu, cũng chưa từng nói ra.
“Tất cả im miệng cho ta, chìa khóa viện Đại phu nhân là ai đang bảo quản?” Dung Định Viễn không nhịn được cắt đứt cuộc chiến miệng lưỡi của hai người này, lạnh lùng hỏi.
Chuyện này không phải chuyện đùa, thai trong bụng Tam di nương, hắn là quyết định muốn bảo vệ, tự nhiên không cho phép có một chút sơ xuất.
Hương Thiền nén lệ quỳ gối bên người Đại phu nhân, cuống quít dập đầu nói: “Lão gia, cái chìa khóa này chỉ có trong tay Tần phu nhân có, trong ngày thường chúng ta đưa cơm đi vào, đều là đưa vào từ lỗ nhỏ bên cửa sổ, không có ai vào qua phòng của Đại phu nhân!”
Quả thật, sau khi Tần thị chưởng gia, chuyện lớn nhỏ trong phủ này, đều rơi xuống trên đầu của nàng, lqd chìa khóa của viện Đại phu nhân giao cho nàng bảo quản, cũng là bình thường.
Tần thị ngẩn người, dù sao chưa từng 1 lần trải qua hắc ám của đại hộ nhân gia, nhưng trong lòng thì cả kinh, cũng không biết như thế nào cho phải.
“Tần thị, Đại phu nhân nhưng là ngươi thả ra?” Ánh mắt lạnh lùng của Dung Định Viễn quét qua mặt của Tần thị.