Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 106: Chương 106: Chương 13.1: Đại phu nhân cắn người




“Tần thị, Đại phu nhân là ngươi thả ra?” Ánh mắt của Dung Định Viễn lạnh lùng quét qua mặt của Tần thị.

“Lão gia, cái chìa khóa đúng là thiếp đang bảo quản, nhưng sáng sớm ngày hôm nay đã không thấy cái chìa khóa này!” Tần thị chi tiết nói ra, nhưng mà trên mặt lại cũng có chút lúng túng.

Nàng ngây thơ nghĩ, nếu nàng cất tốt cái chìa khóa này, thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra.

“Lão gia, chuyện này tuyệt đối không có quan hệ với Tần phu nhân, tiện thiếp tin tưởng Tần phu nhân là người rất tốt, quyết sẽ không hại tiện thiếp đây!” Tam di nương nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu nhìn Dung Định Viễn.

Nàng luôn miệng nói tin tưởng Tần thị, rồi lại khéo léo nhắc tới, Tần thị quyết sẽ không hại nàng, lời nói chứa đầy hàm ý, làm cho người ta không kiềm hãm được sẽ gói trọn sự kiện lại liên lụy đến trên đầu Tần thị.

Mà Tam di nương vẫn còn làm người tốt, chủ động giải thích thay Tần thị. . . . . .

Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, nàng tiến lên một bước, chắn trước mặt của Tần thị, ánh mắt lạnh lùng khẽ quét ở trên mặt của Tam di nương, lập tức dời đi.

“Tam di nương, ngươi tìm được Đại phu nhân ở nơi nào?”

Nàng nói trúng tim đen, trực tiếp kéo ra nghi điểm Đại phu nhân.

Dung phủ lớn như vậy, nếu Đại phu nhân chạy ra, hạ nhân cả phủ này vậy mà lại không có ai thấy? Dưới mắt chỉ có hai khả năng, thứ nhất, Đại phu nhân giả điên; thứ hai, có người cố ý thả Đại phu nhân ra, muốn hại máu mủ trong bụng Tam di nương, lại trời đất xui khiến bị Tiêu ma ma nhìn thấy, sau đó không có hại thành.

Đương nhiên, cũng có khả năng là Đại phu nhân tự mình muốn hại đứa nhỏ trong bụng Tam di nương.

Trước mắt, chỉ có bắt được người thả Đại phu nhân ra, chuyện mới có thể lộ chân tướng.

Đến tột cùng là người nào thả Đại phu nhân ra đây?

“Mỗi ngày dùng qua bữa tối tiện thiếp sẽ tản bộ ở Bắc Viện, Đại phu nhân chính là tiện thiếp tìm được ở đấy!” Tam di nương ngừng khóc, dịu dàng nói.

Vị trí Bắc Viện ở góc, trong ngày thường chỉ có khi cử hành phủ yến mới có thể thiết lập tại nơi đó.

Tam di nương lại cứ thích tản bộ ở Bắc Viện kia, Dung Noãn Tâm khẽ gật đầu, trong lòng nổi lên một chút nghi ngờ, l.q.đ nàng cảm thấy ở trên người của Tam di nương, hình như có rất nhiều thần bí, thân phận của nàng, sự trở về của nàng, Dung Huệ Mẫn chết đi. . . . . .

Dung Định Viễn nhẹ nhàng vuốt phần lưng của nàng, ý đau lòng trong mắt không tản đi chút nào.

Lão phu nhân cũng hừ lạnh một tiếng, trước mặt mọi người thế này, Dung Định Viễn che chở một thiếp thị như thế, đúng là không ổn, nhưng hôm nay trong bụng Tam di nương mang máu mủ Dung gia, mặc dù bà bất mãn, nhưng cũng không muốn chọc nàng không vui, nên cứng rắn ép xuống.

Dung Noãn Tâm cúi đầu suy tư một hồi, đột nhiên chuyển sang Tần thị, hỏi: “Nương, ngày hôm nay có những ai đi qua viện của ngài?”

Hôm nay, Tần thị chưởng gia, thiếp thị và tiểu thư trong phủ theo quy củ cũng sẽ đúng giờ đi vấn an Tần thị.

Vì vậy, người đi qua viện của Tần thị, thật cũng không ít.

“Chuyện này. . . . . .” Tần thị tự định giá một phen, từ từ đếm: “Có Nhị phu nhân, Huệ Kiều . . . . . Đúng rồi, còn có nha đầu Tích Ngọc!”

Điều này cũng hiếm thấy, không ngờ ngày hôm nay nha đầu Tích Ngọc lại chịu khó như vậy.

Trong ngày thường, nha đầu này đều núp ở trước mặt lão phu nhân lấy lòng, dù sao Tần thị không có chính thức vào tộc phổ, thỉnh an này, cũng chỉ là làm dáng một chút, cho dù mọi người không có đi, tự nhiên cũng không có người truy cứu cái gì.

Vì vậy, từ sau khi Tần thị chưởng gia, nha đầu Tích Ngọc còn chưa bao giờ đến viện của Tần thị.

Mà hôm nay, lần đầu nàng ta đến viện của Tần thị, thì lại xảy chuyện như vậy, chẳng phải là hiềm nghi lớn nhất.

Dung Noãn Tâm nghĩ tới, đoàn người tự nhiên cũng đoán được một hai.

Dung Định Viễn nhíu mày kiếm, lập tức gọi người đi mời Chu Tích Ngọc đến.

Hơn nửa đêm, nha đầu này đã sớm ngủ đến giống như heo chết, chợt bị người đánh thức từ trong mộng đẹp, có vẻ nàng vô cùng không vui,  khoác trên người áo bào vừa dầy vừa nặng, lập tức bị Anh Đào trái dụ dỗ phải khuyên bảo mới mời tới đây.

“Tích Ngọc, ngày hôm nay ngươi đi thỉnh an Tần phu nhân?” Lão phu nhân không kịp chờ đợi lập tức bắt được tay của nàng, trong cặp mắt tràn đầy lo lắng.

Hôm nay, Dung Tú Mai đã ra rời đi, nàng chỉ giữ lại hai huyết mạch như vậy ở trần thế, như thế nào lão phu nhân lại không che chở nàng.

Chu Tích Ngọc xoa hai mắt buồn ngủ, không nhịn được hét lên: “Lão phu nhân, nửa đêm các người gọi người ta dậy chính là vì chuyện này à? Đúng vậy, hôm nay ta đi thỉnh an Tần phu nhân, thì thế nào? Không phải Tần phu nhân sai người tới để cho ta đi qua sao?”

Chu Tích Ngọc có vẻ có chút không hiểu, vẻ mặt uất ức trợn mắt nhìn Tần thị một cái.

Rõ ràng là nàng làm cho người ta tới mời mình đi tới, lúc này lại muốn hỏi cái gì, thật là kỳ quái.

Chu Tích Ngọc vừa nói như thế, mọi người lại chuyển ánh mắt đến trên người của Tần thị, mi tâm của Dung Định Viễn nhíu thật chặt, nói như vậy, ngược lại Tần thị có hiềm nghi lớn.

Mới vừa rồi hắn vẫn chỉ là hoài nghi, lúc này hình như là tăng thêm mấy phần khẳng định, gương mặt đã tối xuống, tức giận trợn trừng mắt nhìn Tần thị, chỉ chờ nàng tự mình đứng ra nhận sai.

Xem ra, Tần thị cũng không thiện lương vô hại giống như nhìn từ bề ngoài, thì ra là, nàng cũng sẽ ghen tỵ, cũng không tha cho những nữ nhân khác.

Đang lúc Dung Định Viễn chấm điểm đối với Tần thị ở trong lòng, ánh mắt của Dung Noãn Tâm quét một lần ở trên mặt của hắn bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, lúc này mới chậm rãi lại hỏi: “Tích Ngọc biểu muội, là ai đi mời ngươi?”

Từ trong ánh mắt của Tần thị, Dung Noãn Tâm đã biết được, nàng căn bản không có đi mời Chu Tích Ngọc.

Hơn nữa, từ trước đến giờ Tần thị không chú trọng những lễ tiết này, cho dù hôm nay lão phu nhân đã làm lễ bình thê vì nàng, nàng vẫn là khiêm tốn làm việc, cũng không bày ra dáng vẻ đương gia chủ mẫu ở trước mặt hạ nhân, chỉ là cố quản lý tốt trướng vụ Dung phủ mà thôi.

“Dạ. . . . . . Chính là nha đầu kia!” Chu Tích Ngọc mang theo ánh mắt có chút không nhịn được quét qua ở bên người Tần thị, cuối cùng tùy ý chỉ về phía Hương Xảo.

Nàng chỉ cũng không sai, Hương Xảo đúng là nha đầu của Tần thị.

“Lão gia, lão phu nhân, nô tỳ chỉ là đi trong sân biểu tiểu thư đưa chút ban thưởng tân xuân, tuyệt không cho mời biểu tiểu thư đi viện của Tần phu nhân, xin lão gia tra cho rõ!”

Hương Xảo vừa nghe Chu Tích Ngọc lại chỉ đầu mâu về phía nàng, nàng gấp đến độ lập tức quỳ xuống, liên tiếp giải thích.

Nhưng cũng đúng, mười lăm tháng giêng vốn là tiết Nguyên tiêu, người một nhà không có tụ lại ăn bữa cơm, Tần thị ban thưởng cho mỗi viện cũng là đúng mức, đây cũng là nàng mới bớt ra ngoài một khoản bạc mua sắm từ trong khoản bạc định chi tiêu năm nay vì Dung gia, nha đầu Hương Xảo, nói cũng không có lỗi.

“Thái Vân, Hương Xảo nói là thật?” Lão phu nhân cũng có chút bối rối, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên tin ai mới phải.

“Hồi lão phu nhân, Hương Xảo nói đúng là thật!” Ngày hôm nay quả thật nàng làm cho nha đầu Hương Xảo tặng chút quà tặng Nguyên tiêu cho các viện, mặc dù không đáng tiền, cũng là nàng tiết kiệm ra từ khoản bạc định chi tiêu của Dung phủ, chính là nàng tận một chút tâm ý thay Dung Định Viễn mà thôi.

Lại không biết, chuyện như vậy lại bị người nắm đuôi, vẻ mặt Tần thị rất là ngưng trọng, nếu Chu Tích Ngọc một mực nói là nha đầu Hương Xảo kêu nàng đi viện của mình, như vậy, Dung Định Viễn sẽ hoài nghi nàng nghĩ đây là che giấu tai mắt người, muốn giá họa chuyện của Đại phu nhân cho Chu Tích Ngọc hay không?

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Dung Định Viễn, Tần thị chỉ cảm thấy trái tim hơi đau nhói.

Có lẽ hắn. . . . . . Căn bản không quan tâm nàng có bị oan uổng hay không, cái hắn muốn, chỉ là Tam di nương mạnh khỏe mà thôi?

“Hả? Vậy cũng thật kỳ lạ, không biết là nha đầu Hương Xảo trông nom miệng lưỡi không được, hay là Tích Ngọc muội muội trông nom lỗ tai không tốt!” Dung Noãn Tâm hơi cười cười, trong lòng đã có định luận.

Tam di nương khẽ cương, rồi sau đó Đại phu nhân vẫn bị người áp chế ở một bên đột nhiên phát điên, xông lên lập tức hung hăng cắn một cái ở trên mu bàn tay của Tam di nương.

Nói nàng ta điên khùng, ngược lại nàng ta vẫn còn tỉnh táo, biết giữa mùa đông này, y phục mặc phải dầy cộm nặng nề, cắn trên người nhất định là không có tác dụng, còn biết cắn trên tay của nàng. . . . . .

“Bà điên này, người tới, trói nàng lại cho ta!” Dung Định Viễn hoàn toàn nổi giận, đá một cước vào trên người của Đại phu nhân, đá đến nàng lăn lộn trên mặt đất, gia đinh nhanh chóng chạy tới, cầm sợi dây to lập tức trói Đại phu nhân lại.

“Nha đầu Tích Ngọc tốt. . . . . . Nha đầu Tích Ngọc tốt. . . . . . Nha đầu Tích Ngọc cho ta bánh màn thầu ăn, ha ha ha ha. . . . . .” Đại phu nhân bị người trói lại, nhưng cũng không giãy không kêu, chỉ si ngốc ngơ ngác cười khúc khích, trong miệng chảy chút máu, cất giọng lập tức hát lên.

Vừa hát, gương mặt của Chu Tích Ngọc lập tức trở nên trắng bệch.

Dung Noãn Tâm mắt tinh nhìn thấy khóe miệng Đại phu nhân đột nhiên nhiều hơn một chút thứ màu trắng, nàng lập tức tiến lên, đưa tay nhặt thứ màu trắng xuống, đưa tới mũi ngửi một cái, trên mặt trầm xuống, llêqquyýđônn lạnh lùng nói: “Khá lắm Chu Tích Ngọc, không ngờ ngươi lại muốn hại đứa bé của Tam di nương, còn muốn giá họa cho Tần phu nhân, ngươi là có ý gì? Nói. . . . . . Rốt cuộc là ai chỉ điểm ngươi làm như vậy?”

Nàng nói lời này vô cùng đột nhiên, lại không nói Chu Tích Ngọc còn chưa phản ứng kịp, ngay cả Dung Định Viễn và lão phu nhân cũng là vẻ mặt nghi hoặc, như thế nào Dung Noãn Tâm khẳng định chính là Chu Tích Ngọc giở trò quỷ như vậy?

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nàng, chờ đợi Dung Noãn Tâm giải thích cho bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.