Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 97: Chương 97: Chương 8.4




“Tỷ tỷ, người làm sao?” Dung Huệ Như lập tức làm bộ đau lòng nhào tới, ôm lấy thân thể trần truồng của nữ nhân kia lập tức kêu gào lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ, rối rít dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Dung Định Viễn, chỉ trích hắn nuôi một nữ nhi táng tận lương tâm như vậy như thế nào.

Thì ngược lại Dung Huệ Như, tâm địa thiện lương, một lòng bảo vệ tỷ tỷ, thật làm cho người ta cảm động.

“Muội muội, ngươi tìm ta sao?”

Đang lúc Dung Huệ Như khóc đến chết đi sống lại, một giọng nói thanh đạm nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng của ả, llêquyđôn Dung Huệ Như chợt quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng Dung Noãn Tâm mặt mang tươi cười yếu ớt nhìn ả, trong con ngươi đen như mực chứa đựng một chút hài hước không nói được, không nói rõ. . . . . .

“A. . . . . . Làm sao ngươi ở chỗ này?” Ả không nhịn được hét rầm lên.

Lúc này mới nhìn người nhận nhầm trên mặt đất một chút, là Lưu Yên Nhiên đã hôn mê . . . . . .

Chuyện này. . . . . . Làm sao sẽ biến thành như vậy? Trong khoảng thời gian ngắn Dung Huệ Như không tiếp thụ nổi chuyện biến chuyển, ả mờ mịt nhìn người dưới đất, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.

“Thế nào? Ta không ở nơi này, phải ở đâu đây?” Dung Noãn Tâm khẽ mỉm cười, tầm mắt quét một lần ở trên mặt mọi người.

Mới vừa rồi, nàng nhớ phu nhân của Lưu Thượng Thư mắng nàng là mắng hung nhất, còn có nữ nhân Mạc gia, cũng là không ngừng nhục nhã.

“Ta. . . . . .” Dung Huệ Như há miệng, muốn nói gì đó, lại phát hiện mình đã không nói ra lời, cổ họng khô ngứa lợi hại, nếu không phải Dung Huệ Kiều ở một bên đỡ ả, chỉ sợ lúc này ả đã ngã ngồi trên mặt đất.

“Lưu phu nhân, mới vừa rồi ngươi nói loại người như thế nên dìm lồng heo, thật sao?” Giọng nói nhẹ nhàng đến gần Lưu phu nhân, ánh trăng in ở trên mặt trắng bệch của nàng ta, chỉ thấy Lưu phu nhân đã là giận đến tê liệt ngã xuống.

Một nữ nhi gia tốt đẹp, thành như vậy thì sau này phải làm người như thế nào?

Nếu nữ nhân bên trong kia là Lưu Yên Nhiên, như vậy, người nam nhân kia là ai? Mọi người đang tò mò, nam tử kia đã sửa sang lại quần áo, bình tĩnh đi ra từ bên trong.

Thân thể hắn cao gầy, khí chất cao quý, trên trán mơ hồ có chút lệ khí, cười lên vô cùng tà khí.

Dung Noãn Tâm ngược lại lấy làm kinh hãi, nàng vốn tưởng rằng người trong đình này nhất định là Thiên Mộ Ly, l^q'đ lại không nghĩ rằng, chính là công tử tà tứ mấy ngày trước gặp ở ven hồ Lạc Dương kia.

“Dận Huyền huynh? Sao huynh lại ở chỗ này?” Khóe miệng Thiên Mộ Diêu khẽ nhếch lên, quay đầu, cũng là đổi thành vẻ mặt kinh ngạc.

“Sao nữ tử kinh đô này lại nhiệt tình như vậy, ta cũng chỉ muốn cho Viêm Thân vương một cái kinh hỉ, nhưng không ngờ, vừa vào phủ đã bị nữ nhân này dây dưa, từ trước đến giờ Bổn vương là một người thích làm việc thiện, nếu người ta muốn cầu cạnh ta... ta lập tức giúp đỡ, giải quyết một cái nhu cầu thay nàng. . . . . . Mượn chỗ của Viêm Thân vương, thật là ngượng ngùng!”

Thiên Dận Huyền không thể không biết xấu hổ, ngược lại tự nhiên thanh thản chào hỏi Thiên Mộ Diêu.

Thái tử giận đến phất tay áo rời đi, vừa ra cửa phủ, đã chỉ vào tùy tùng kia mắng: “Không phải bảo ngươi đưa Lưu Yên Nhiên đến chỗ Thiên Mộ Ly kia sao? Vì sao nàng sẽ ở một chỗ cùng Trấn Nam Vương?”

Tùy tùng kia cũng rất oan uổng, vội quỳ sấp xuống, nói liên tục: “Thuộc hạ quả thật đưa Lưu tiểu thư đến trong phòng nghỉ ngơi của Thất điện hạ, cũng không biết sao lại sẽ xuất hiện ở trong đình giữa hồ. . . . . . Nhất định là có người tác quái từ bên trong!”

Thái tử giận đến mức một cước đạp tới, giận dữ ngút trời quát lên: “Nhất định là đồ háo sắc ngươi, chính mình chiếm tiện nghi của người ta đi, nhìn ta trở về sửa trị ngươi thật tốt hay không. . . . . .”

Nam tử kia cực kì oan uổng, rồi lại không thể nào giải thích, chỉ đành phải sững sờ đi theo sau lưng Thiên Mộ Thần, hấp ta hấp tấp trở về phủ Thái tử.

Nửa canh giờ trước:

Trong rừng mai, Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng nhặt lên một nhánh hoa mai nở rộ, nhẹ nhàng vuốt ve, cũng là có vẻ tâm sự nặng nề, thật lâu, cuối cùng nàng cũng mở miệng: “Đi nhìn một chút Thất điện hạ đã đi chưa?”

Lương Thần đáp một tiếng, nhưng trong lòng lẩm bẩm, ngày hôm nay tiểu thư đây là thế nào?

Nhưng thấy biểu tình của Dung Noãn Tâm nặng nề, nàng cũng mơ hồ đoán được, tối nay sẽ có chuyện!

Ước chừng thời gian nửa ly trà nhỏ đã qua, Lương Thần vội vàng báo lại: “Tiểu thư, tiểu thư, không xong, mới vừa rồi nô tỳ nhìn thấy có một nữ tử phục sức (quần áo trang sức) giống tiểu thư mặc vào một gian sương phòng trong hậu viện. . . . . .”

Quả nhiên, những người này là nửa khắc đồng hồ cũng không bớt lo.

“Tiểu thư, làm thế nào? Nhìn dáng dấp các nàng là muốn hủy trong sạch của tiểu thư. . . . . .” Mỹ Cảnh cũng gấp đảo quanh tại chỗ, không biết như thế nào cho phải.

“Lương Thần, lập tức đi thông báo với Thiên Mộ Diêu.” Dung Noãn Tâm suy tư một hồi, ngẩng đầu lên lập tức làm quyết định, nàng phải tin tưởng Thiên Mộ Diêu một lần: “Mỹ Cảnh, đưa quần áo ta mặc trên người này cho nàng kia đi!”

Mỹ Cảnh đáp một tiếng, hai người chia nhau làm việc.

Trong rừng mai có vẻ trầm tĩnh khác thường, Dung Noãn Tâm vừa định rời đi, cánh tay lại bị người nắm chặt kéo lại.

“Dung Noãn Tâm. . . . . . Ta, trúng độc!”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mặt Thiên Mộ Ly đỏ bừng té ở một góc trong rừng mai, rốt cuộc hắn nằm ở đây bao lâu rồi? Mới vừa rồi lời họ nói, hắn đều nghe được hay sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt Dung Noãn Tâm trầm xuống, lạnh lùng nhìn nam nhân nhếch nhác dưới đất.

Hắn trúng độc, thì có quan hệ gì với nàng đâu, ly rượu kia cũng không phải là nàng bảo hắn uống, là chính bản thân hắn muốn đoạt đi.

Nhưng nếu hắn không uống thay nàng... như vậy, người trúng độc lúc này chính là Dung Huệ Như rồi, hắn phá hư việc của nàng, còn dám tranh công ở trước mặt nàng, thật là không biết sống chết.

“Đáng đời!” Dung Noãn Tâm cúi thấp thân thể, trong miệng lại vô cùng lạnh cứng (lạnh lùng + cứng rắn), nhưng trong mắt lại có chút không đành lòng.

Sống hai đời, nàng còn chưa từng thấy qua Thiên Mộ Ly nhếch nhác như thế, hắn lúc này, quần áo rộng mở, cắn chặt hàm răng, môi dưới nhưng là bị hắn cắn rách da, máu đỏ tươi theo cánh môi đỏ tươi của hắn nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một đóa Bỉ Ngạn Hoa diễm lệ.

Cặp mắt mê ly mang theo lửa nóng tình dục, hắn nhìn nàng, cũng là hàm chứa một chút cưng chiều không nói ra được.

Thế gian này lại sẽ có nam tử mâu thuẫn như thế, ở trong mắt người ngoài, hắn yếu đuối vô dụng, không đáng giá nhắc tới. Ở trước mặt nàng, thế nhưng hắn lại như yêu nghiệt, lại vô cùng săn sóc. . . . . .

Rốt cuộc là thật hay giả?

Dung Noãn Tâm có một chút mê hoặc trong nháy mắt.

Lời của nàng vẫn lạnh lùng cứng rắn như cũ, Thiên Mộ Ly lại lần nữa bật cười, trên thân thể chịu đau tan lòng nát dạ đớn như hàng vạn con kiến gặm cắn, có một loại khó chịu giống như bị lửa đốt.

Mới vừa rồi, hắn định trở về phòng dùng nội lực này áp chế cổ tà lực này xuống, l.q.đ lại đột nhiên có một nữ tử quần áo không đủ che thân xông vào, nàng kia vừa thấy Thiên Mộ Ly lập tức nhào tới.

Thiên Mộ Ly cũng là dùng hết tất cả nội lực mới miễn cưỡng áp chế dược tính này, xem ra, ngày hôm nay Thái tử là hạ ngoan thủ, đợi chạy ra khỏi nơi đó, Truy Phong vốn muốn dẫn hắn xuất phủ tìm nữ nhân, lại bị Thiên Mộ Ly cự tuyệt.

Chẳng biết tại sao, trong đầu của hắn chỉ là luôn hiện lên một gương mặt. . . . . .

Nữ nhân kia băng lãnh như sương, cao quý như mai, rồi lại ngông nghênh giống như sen!

“Muốn giải sao?”

Dung Noãn Tâm đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lên, mặt mày cong cong thành một đường cong đẹp mắt.

Nội tâm của Thiên Mộ Ly bị cứ như vậy buông xuống, ngu si gật đầu một cái.

Nàng dịu dàng vươn tay, kéo hắn lên từ trên mặt đất, từ từ đi về phía trước, từ từ đi về phía trước. . . . . .

Hai mắt Thiên Mộ Ly mê ly nhìn nàng, bởi vì khuôn mặt tươi cười mị hoặc lòng người của nàng mọc rể nảy mầm ở trong lòng của hắn, lần đầu tiên trong đời, hắn coi trọng một nữ tử như vậy.

Hắn đột nhiên cầm tay của nàng, dược tính lần nữa xâm cắn nội tâm của hắn, thân thể giống như không nghe sai khiến, hắn nhìn nàng hơi thẹn thùng giương môi cười một tiếng, mặt mày cũng giống như mang theo mấy phần tình, đang muốn cúi thân mình xuống hôn nàng. . . . . .

Đột nhiên ‘bùm’ một tiếng, mặt hồ văng lên một vòng lại một vòng bọt nước kịch liệt, vật nặng rơi xuống, giọng nói lạnh lùng của Dung Noãn Tâm nhẹ nhàng vang lên ở trên mặt hồ: “Độc cũng có thể giải như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.