Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 98: Chương 98: Chương 9.1: Hắn từng chịu một đao vì nàng




“Vốn là huynh đệ trong nhà, mượn cái địa phương thì có khó khăn gì?” Thiên Mộ Diêu cười đưa tay khoác lên trên bả vai của Thiên Dận Thường.

Thiên Dận Thường nắm tay thành quả đấm đập một quyền ở trên ngực Thiên Mộ Diêu, cười lên ha ha: “Nói thật hay, ngày hôm nay Bổn vương nhất định phải không say không nghỉ với Viêm Thân vương. . . . . .”

Dứt lời, hắn lập tức tự nhiên xuyên qua đám người xem náo nhiệt, ý bảo thị nữ dâng rượu lên.

Thiên Mộ Diêu cũng không khuyên hắn, từ nhỏ tính tình của Thiên Dận Thường đã quái đản, cậy vào mình là huyết mạch duy nhất của lão Vương gia, làm mưa làm gió ở Nam Cương, không người nào có thể quản thúc được hắn.

Trước đó vài ngày hắn đột nhiên tới kinh thành, nhưng cũng không có lập tức vào cung chào hỏi Hoàng thượng và Thái hậu, llêqquýddôn mà du khắp nơi ở đang kinh đô, hoa phố (phố toàn thanh lâu ý), nhạc phường tửu gian, đều đi một lần.

Lưu phu nhân mới vừa rồi còn mắt lạnh nhìn náo nhiệt, lúc này đã khóc đến thở không ra hơi, sai người cầm xiêm áo đắp lên người của Lưu Yên Nhiên, thăm dò hơi thở của nàng, vẫn là tức giận, Đại phu cũng chẩn bệnh qua, chỉ là lúc bị đụng tạm hôn mê đi.

Lưu Thượng Thư giận đến sầm mặt lại rồi.

Cũng không kịp quản đối phương là thân phận gì, đã bắt đầu trách móc: “Ngày hôm nay bất luận như thế nào, ngươi cũng phải cho nữ nhi của ta một cái công đạo. . . . . .”

Mặc kệ Thiên Dận Thường là Trấn Nam Vương hay là Trấn Bắc vương, lúc này, nữ nhi của lão bị ô nhục to lớn, lại còn mất hết mặt mũi ở trước mặt mọi người, nếu Thiên Dận Thường không cho Lưu Yên Nhiên một cái công đạo.

Như vậy, mặt mũi của Lưu Thượng Thư đương nhiên cũng không qua được rồi, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu của người khác.

Điều này làm cho lão như thế nào có mặt mũi gặp người?

Nếu Thiên Dận Thường chịu thu Lưu Yên Nhiên, như vậy, lão còn có thể nói là hai phu thê giận dỗi, lấp liếm cho qua.

Khóe môi Dung Noãn Tâm khẽ nhếch lên, hại người cuối cùng hại mình, ở trong bữa tiệc Lưu Yên Nhiên cho nàng xuống Mị Xuân Tán, mặc dù vật kia vô sắc vô vị, l^q'đ~ nhưng ngân châm của nàng cũng không phải châm bình thường, dùng hơn nửa năm, cuối cùng làm cho nàng nghiên cứu ra loại châm này, Mông Hãn dược (thuốc gây mê) bình thường cũng có thể phân biệt ra.

Vì vậy, lúc nàng không biến sắc lấy ra châm, cũng đã bắn một chút bột đến trong ly rượu của Lưu Yên Nhiên.

Lưu Yên Nhiên hồn nhiên không biết, còn rất vui vẻ uống rượu, dáng vẻ kia thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn cười.

“Giao phó? Giao phó gì?”

Thiên Dận Thường cười lạnh nhìn Lưu Thượng Thư, căn bản không có tính toán phụ trách một chút nào.

Vốn chính là một nữ nhân tự động đưa tới cửa, nhưng hắn còn giúp nàng một đại ân, còn chưa muốn nàng giao phó, thật sự là buồn cười chí cực.

“Là nàng tự mình quấn lên Bổn vương, Bổn vương vốn tưởng rằng là kỹ nữ nơi nào tới, nhưng không nghĩ tới lại là nữ nhi của các hạ, là Bổn vương sơ sót!”

Lời nói của Thiên Dận Thường nhẹ nhàng nhàn nhạt, nhưng lời nói ra lại làm cho người ta cắn răng nghiến lợi.

Ở giữa chữ lời nói, cũng là đánh giá Lưu Yên Nhiên không đáng một văn, hắn so sánh nàng ta với kỹ nữ, đây cũng là ô nhục lớn nhất đối với nữ tử.

Cho dù trong lòng Lưu Thượng Thư có cố kỵ thân phận của hắn, cũng không thể nhịn được nữa, quả đấm gắt gao nắm lại ở trong tay áo, trên trán nổi lên gân xanh, ngày hôm nay nếu Trấn Nam Vương không cho Lưu gia một cái công đạo, như vậy. . . . . . Sau này người Lưu gia lại có mặt mũi nào đi ra gặp người.

“Nếu Trấn Nam Vương không chịu phụ trách với tiểu nữ, như vậy hạ quan không thể làm gì khác hơn là xin Hoàng thượng định đoạt!”

Lão vung tay áo, sai người mang Lưu Yên Nhiên trở về.

Chúng quan viên cũng cười đến nghẹn, nữ quyến càng thêm châu đầu ghé tai, người người đều suy đoán nhất định là Lưu Yên Nhiên muốn leo lên cành cây cao Trấn Nam Vương này, mới có thể chủ động ôm ấp yêu thương.

Trong lòng đối với Lưu Thượng Thư tự nhiên cũng chê bai vài phần.

Dung Huệ Như trơ mắt nhìn Lưu Yên Nhiên rơi vào kết quả như vậy, gương mặt đã sợ đến trắng bệch, ả âm thầm may mắn, kẻ hạ độc cho Dung Noãn Tâm kia không phải là mình, nếu Lưu Yên Nhiên không có tham dự vào, như vậy, giờ phút này người thân bại danh liệt xem chừng chính là ả.

“Này. . . . . . Xấu xí, thế nào sắc mặt của ngươi trắng như vậy, bị dọa sợ?”

Lúc Lưu Thượng Thư mới vừa rời đi, bên người Dung Huệ Như lập tức vang lên một giọng nói có chút non nớt.

Ả kinh hoảng quay đầu nhìn lại, chính là Cửu điện hạ vẫn luôn nhìn nàng không vừa mắt.

“Quả thật bị dọa sợ, không ngờ Lưu tiểu thư lại là loại người như thế. . . . . .” Dung Huệ Như cười khan hai tiếng, đang muốn lấp liếm cho qua, sớm một chút theo phụ thân trở về phủ.

Lại bị Cửu điện hạ ngăn lại.

“Xấu xí, ngươi đoán mới vừa rồi ta nhìn thấy cái gì?” Thiên Mộ Hàn cố làm ra vẻ thần bí tiến tới bên tai của nàng.

Trong đầu của Dung Huệ Như nổ vang một tiếng, cho rằng hắn lại muốn giở trò gì đó làm cho mình bêu xấu, vội vã lắc lắc đầu, đôi mắt lại nhìn về phía Dung Định Viễn, cầu hắn giúp đỡ.

Dung Định Viễn cũng biết Thiên Mộ Hàn là một người thích gây chuyện, tự nhiên không nguyện ý nữ nhi của mình bêu xấu ở bên ngoài, hắn tự định giá, vẫn là đi tới.

Đang muốn hoà giải thay Dung Huệ Như, lại nghe Thiên Mộ Hàn cười nói: “Xấu xí, mới vừa rồi ta nhìn thấy ngươi hạ độc ở trong ly rượu của Lưu tiểu thư . . . . . .”

Khi nói chuyện, Dung Định Viễn cũng đã đi qua, vừa đúng nghe được lời nói của Thiên Mộ Hàn.

Cũng không biết tiểu tổ tông này là cố ý hay là vô ý, hình như hắn không có nhìn thấy Dung Định Viễn, l.q.đ tiếp tục tự nhiên nói: “Bột thuốc kia vẫn còn ở trên người ngươi, nếu hiện tại ta sai người phong tỏa cả phủ đệ tới tra, ngươi đoán sẽ như thế nào?”

Dung Huệ Như mặt của ‘xoẹt’ một tiếng trắng bệch, ả bị sợ đến mức đầu ngón tay phát run, nếu Thiên Mộ Hàn thật làm như vậy, như vậy, Lưu gia nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó bẩm báo tới chỗ Hoàng thượng, cho dù ả không chết, cũng sẽ bị lột một tầng da.

Bước chân của Dung Định Viễn cũng đột nhiên dừng lại, hắn khiếp sợ trợn tròn cặp mắt, nhìn dáng vẻ kia của Dung Huệ Như, đã biết lời nói của Thiên Mộ Hàn có chín thành (90%) là thật.

Rất nhanh, hắn đã ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này, với tính tình của Thiên Mộ Hàn, nói không chừng thật sẽ khai ra Dung Huệ Như, đến lúc đó, chẳng phải Lưu gia sẽ coi mình là kẻ thù sao?

Hoàng thượng lại nghĩ thế nào? Bách quan trong triều lại đối đãi với mình như thế nào?

Nghĩ tới đây, cả người Dung Định Viễn rùng mình một cái, hắn vội vàng tiến lên, khuôn mặt tươi cười một tay kéo Thiên Mộ Hàn: “Cửu điện hạ, tiểu nữ không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào đắc tội Điện hạ, hạ quan thay nàng xin lỗi Điện hạ. . . . . .”

Hai mắt của Thiên Mộ Hàn khẽ híp lại, bên môi lại nâng lên một nụ cười lạnh sâu không lường được: “Hậu gia, hãm hại đích nữ của quan viên Nhất phẩm, đây chính là trọng tội, há có thể xin lỗi là xong?”

Hắn chính là cố ý báo chuyện này cho Dung Định Viễn, thật ra thì Dung Huệ Như thật liều chết phủ nhận,  hắn cũng không có chứng cớ xác thật, nhưng người làm tặc luôn có một loại cảm giác chột dạ trong lòng.

Sợ mình bị phát hiện.

Giống như Dung Huệ Như bây giờ, ngay cả một lời biện giải cũng nói không ra, chắc là mới vừa rồi bị cảnh tượng thê thảm của Lưu Yên Nhiên dọa sợ.

“Ý của điện hạ là . . . . .” Dung Định Viễn bồi cười, nghiêm túc tiến lên lãnh giáo.

Ánh mắt lại là nhìn bốn phía một phen, phát hiện chung quanh cũng không có người đi tới, lúc này hắn mới khẽ yên tâm một chút.

Thiên Mộ Hàn cười: “Dễ nói, chỉ cần Hậu gia đồng ý cho sư phụ ta danh phận xứng đáng, cho nàng vị trí đích nữ Hậu phủ, như vậy, Bản Điện Hạ sẽ không nói ra chuyện này, Hậu gia nhưng biết Thái hậu tin không nghi ngờ đối với lời nói của bản điện. . . . . .”

Hắn cố ý mang Thái hậu ra.

Ở Đại Tề, chuyện Cửu điện hạ là cục cưng bảo bối của Thái hậu, trên căn bản là mọi người đều biết.

Sắc mặt của Dung Định Viễn biến đổi, cũng là lập tức đồng ý: “Cái đó. . . . . . Mẫu thân của Noãn Tâm đã là bình thê rồi, nàng tự nhiên là trưởng nữ Dung phủ ta!”

Thiên Mộ Hàn khẽ gật đầu một cái, quay người lại cũng là lộ ra một nụ cười giảo hoạt, hắn chỉ là thuận miệng nói một chút, không ngờ phụ nữ (cha và con gái) Dung Định Viễn vậy mà lại dễ lừa thế này, thật là đần chết rồi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.