“Lão phu nhân, trong lòng nhi tức cũng vô cùng áy náy, mấy năm nay luôn cảm thấy có lỗi với muội muội, mấy ngày nay, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không thể bạc đãi muội muội, hôm nay là cố ý tới đây thương lượng với lão phu nhân chuyện nâng Tần muội muội làm bình thê!”
Đại phu nhân cười tiến lên, cũng giống như lão phu nhân bình thường nắm tay Tần Thái Vân, thân thiết nói.
Có lẽ lão phu nhân không ngờ tới Đại phu nhân sẽ rộng lượng tiếp nhận một vị nữ tử thân phận thấp kém ngồi ngang hàng cùng mình như thế, sững sờ một hồi lâu, mới chậm rãi phản ứng lại.
Nàng khiếp sợ nhìn Đại phu nhân, một hồi lâu vẫn nói không ra lời, trong mắt trong lòng càng cảm kích đến mức không lời nào có thể diễn tả được.
Ở trong lòng Dung Noãn Tâm cười lạnh, trong hồ lô của Đại phu nhân bán thuốc gì, khổ dược hay là độc dược? Trong vòng ba ngày nhất định sẽ biết được kết quả cuối cùng. Tóm lại, tuyệt không là thuốc tốt!
”Tốt, tốt, tốt!” Lão phu nhân kích động nói liên tục ba chữ “tốt”, một cánh tay cũng run run giữ chặt tay Đại phu nhân ở trong tay.
Tần Thái Vân càng thêm vui mừng mà khóc, hận không thể lập tức quỳ xuống dập đầu vang tiếng mấy cái với Đại phu nhân.
Tâm tư của nàng rất đơn thuần, sao có thể nghĩ đến, đây là cái bẫy Đại phu nhân giăng ra để nàng chui vào?
”Chuyện tốt, chuyện tốt. . . . . . Đại phu nhân quả rất độ lượng!”
Tiếng cười bén nhọn truyền đến từ cửa, lại thấy Nhị phu nhân đang lắc lắc mông, uốn éo từng bước đi vào, nàng vui sướng khi người khác gặp họa liếc Đại phu nhân một cái, lại dừng ánh mắt ở trên người của Tần Thái Vân.
Có người tranh giành vị trí với Đại phu nhân, chuyện này đối với Nhị phu nhân mà nói, là chuyện cực tốt.
Sống mấy năm nay, người nàng không ưa nhất ở Dung phủ chính là Đại phu nhân. Bất luận việc lớn việc nhỏ, Đại phu nhân đều giống như một tảng đá lớn, đè ở trên đầu của nàng, khiến cho nàng khi nói chuyện cũng yếu đi ba phần, vì vậy, có người muốn cưỡi trên đầu Đại phu nhân, nàng là người đầu tiên đứng ra giơ tay tán thành.
Nhưng nhìn Tần Thái Vân một lần nữa, việc gì cũng vô cùng lo sợ, lúc này lại vô cùng cảm kích Đại phu nhân, muốn hợp tác cùng nàng lật đổ Đại phu nhân, sợ là không có khả năng.
Nhìn chỗ khác, nhìn nhìn Dung Noãn Tâm không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở một bên, ngược lại trong lòng có mấy phần nghi ngờ, làm sao để nhìn thấu nha đầu này?
Theo lý thuyết, nàng cũng nên cùng mẫu thân của nàng, cảm tạ ân đức của Đại phu nhân, ba lạy chín vái. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng cười, trong nụ cười kia, không có cảm kích, cũng không có vui mừng.
Nàng trầm tĩnh giống như một cái đầm sâu thẳm không nhìn thấy đáy, nhìn thoáng qua, cho rằng mềm yếu dễ bắt nạt, nhưng cẩn thận nhìn lại, lại cảm thấy nàng đang che giấu bản lĩnh. . . . . .
Hôm nay, trên người Dung Noãn Tâm mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, đường viền lá sen sinh động, cổ áo khẽ dựng thẳng lên, một mái tóc đẹp dưới bàn tay khéo léo của nha hoàn, vấn thành búi tóc hiện tại đang phổ biến, cố định bằng một cây trâm bạc giản dị, vốn nên có vẻ mộc mạc, nhưng trang phục như vậy mặc ở trên người của Dung Noãn Tâm, lại làm cho người ta nghĩ đến sự thanh lệ (tươi mát) khác lạ.
Giống như những ngày hè chói chang, lúc đói khát khó chịu, chợt thấy một vũng nước trong. Mà lại giống như đang ở trong trời đông giá rét lạnh lẽo ở Nhật, lúc gió bấc rét thấu xương, thấy ở xa là một Ôn Tuyền.
Đúng, là sự xa cách làm cho người ta không cảm thấy thân thiết. Cả người Dung Noãn Tâm bị bao phủ trong đó, cũng không cách nào biết được diện mạo thật của nàng.
Nhị phu nhân hơi sững sờ, bên tai lại vang lên âm thanh không vui của lão phu nhân: “Ngươi lại tới xem náo nhiệt? Mấy ngày trước rảnh rỗi vẫn chưa náo đủ sao?”
Chuyện mấy ngày trước, mặc dù đã tuyên bố kết thúc, Dung Định Viễn cũng sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện con rùa trường thọ chết đi, nhưng cây gai đã gieo vào trong lòng Nhị phu nhân hẳn là nhổ không ra.
Lão phu nhân lớn tuổi, tự nhiên đều sẽ tin tưởng những lời nói đầu độc như vậy, vì vậy, vài ngày nay nàng đều chưa từng chào đón Nhị phu nhân.
Ngày hôm nay trùng hợp để cho nàng cho tiến vào, nhưng lão phu nhân cũng không cho nàng sắc mặt hoà nhã.
Hiển nhiên Nhị phu nhân biết lão phu nhân vẫn còn sinh khí, mặc dù tính tình nàng cay cú, nhưng mà không vụng về, biết rõ ở trong phủ đắc tội ai cũng được như không thể đắc tội lão phu nhân.
Vì vậy, nàng cười càng thêm thành khẩn, giơ một tay lên, khiến Lưu mụ ở sau lưng mang một đống lớn lễ vật vào trong phòng lão phu nhân.
”Lão phu nhân, nhi tức biết sai rồi, ngài người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, tạm tha cho ta lần này đi, về sau ta cũng không dám nói xằng nói bậy nữa!”
Dứt lời, nàng vô cùng không giữ thể diện nhẹ nhàng đánh hai cái lên mặt chính mình. truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn Lê Quý Đôn.com
Lão phu nhân sống sáu mươi mấy năm, trước mắt chỉ nửa bước sẽ phải vào quan tài, cũng chỉ cầu gia đình an bình, trong phủ yên ổn, nàng liền không cần để tâm nữa.
Thấy tay Nhị phu nhân tự vả miệng mình, nàng cũng không muốn trách tội nữa, liền lạnh lùng quát: “Thôi thôi, về sau nếu lại nói năng điên cuồng nữa, ta nhất định không tha cho ngươi!”
Nhị phu nhân giống như được đại xá, vội vàng đỡ lấy tay Trương mụ, nâng lão phu nhân ngồi trên giường êm xong, mình thì ở một bên cười khanh khách thay nàng xoa bóp gân cốt, trêu chọc như vậy, mặt lão phu nhân lại vui vẻ lên.
Lại nói, Nhị phu nhân này vẫn còn có chút bản lĩnh, Dung Noãn Tâm nhìn một màn này, nhẹ nhàng cười.
”Lan Cẩn, chuyện này ngươi bắt tay vào làm đi, chọn một ngày thật tốt, cũng đừng quá lộ liễu, dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho ngươi, lòng tốt của ngươi, ta giữ ở trong lòng!” Lão phu nhân giơ tay lên, phất Nhị phu nhân ra một chút, lại thân thiết dặn dò Đại phu nhân đi làm chuyện nâng làm bình thê mới vừa nói đến.
Chuyện này, quả thật cũng không tiện truyền đi, dù sao Đại phu nhân cũng là thiên kim Quan Gia, vẫn cần phải giữ thể diện, nếu để cho người khác biết nàng ngồi ngang hàng cùng một vị thôn phụ, người của Mạc gia cũng không thể bỏ qua.
Vì vậy, lão phu nhân cũng coi như là giữ thể diện cho nàng.
Đại phu nhân khẽ mỉm cười, nói: “Dạ“.