Kể từ khi Đại phu nhân nói ra chuyện nâng Tần Thái Vân làm bình thê, trong phủ liền bắt đầu chuẩn bị, trong đó người cần mẫn nhất phải kể đến Nhị phu nhân.
Sau khi Tần Thái Vân trở về phủ, vẫn luôn ở tại viện phía nam, nhưng sắp tới sẽ được nâng lên làm bình thê, hiển nhiên phải an bài trong một trạch viện thích hợp hơn.
Ngược lại Đại phu nhân rất hào phóng, sắp xếp cho Tần Thái Vân một viện thoải mái nhất trong tướng phủ, chuyện này Dung Định Viễn cũng không có phản đối, vì vậy cứ được quyết định như vậy, chờ chọn được một ngày tốt, nhận tổ tiên Dung gia, vào gia phả Dung gia, mới chính thức chuyển qua.
Trừ lần đó ra, Đại phu nhân còn tự thân tự lực mua thêm nhiều xiêm áo cho Tần Thái Vân, cũng đưa thêm mười hạ nhân vào trong viện, ngược lại được đãi ngộ ngang hàng với Đại phu nhân.
Dung Noãn Tâm ngồi dưới tàng cây hoa đào trước viện, trước mắt đã là cuối xuân, hoa đào tàn lụi hơn phân nửa, đã sớm không còn tao nhã giống lúc đầu.
Ở hai bên nàng vẫn là Hạ Hà và Tử Đàn hầu hạ như cũ, Dung Noãn Tâm khẽ thở dài một hơi, ngón tay mảnh khảnh nhặt một chiếc lá vừa rơi xuống lên, nói: “Nên đi thỉnh an mẫu thân rồi!”
Dứt lời, nàng liền đứng dậy đi ra ngoài viện. truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn Lê\ Quý\ Đôn\
Hai nha hoàn lập tức một trái một phải đi theo, xa xa nhìn lại, ngược lại có mấy phần giống áp giải phạm nhân.
Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, vòng qua núi giả cao ngất, đằng trước là một rừng cây Liễu xanh, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng cười như chuông bạc của nữ tử, một tiếng một tiếng rất là dễ nghe.
Dung Noãn Tâm nhíu mày nhìn lại, nhìn thấy trên mảnh đất trống đằng trước, Dung Huệ Kiều đang cùng một đám nha hoàn tranh tài đá cầu Jianzi, đang chơi rất vui vẻ .
Cũng vào lúc này, không biết là người nào hô một câu: “Nhị tiểu thư, nhìn, đó không phải là Tam Hoàng tử và Thất Hoàng tử sao?”
Theo tiếng hô này, Dung Huệ Kiều vội vàng bỏ qua quả cầu Jianzi ở dưới chân, đôi mắt như trân châu không chớp mắt một cái nhìn một người ở phía trước đang chậm rãi đi tới.
Trừ Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu và Thất Hoàng tử Thiên Mộ Ly, còn có một tiểu thiếu niên dáng dấp vô cùng anh tuấn, hài tử này không phải ai khác, chính là Dung Cảnh Hồng nhi tử bảo bối của Đại phu nhân đang làm thư đồng ở trong cung.
Dung Cảnh Hồng chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng mà trên mặt lại không có một chút ngây thơ, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy sự từng trải không hợp với tuổi.
Hắn đi theo sau lưng hai vị Hoàng tử, tự động tiến lùi, có chừng có mực, nhưng cũng không lộ vẻ hèn mọn.
Thân thể Dung Noãn Tâm cứng đờ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ sắc bén không cách nào áp chế được, nàng muốn xoay người rời đi, nhưng chỉ tiếc thời gian đã trễ, Thiên Mộ Diêu và Thiên Mộ Ly đã phát hiện ra người không thích hợp là nàng.
”Vị này là ai?” Ấn đường Dung Cảnh Hồng nhíu nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, tiến lên một bước, nghi ngờ hỏi.
Dung Cảnh Hồng quanh năm ở tại trong cung, thỉnh thoảng mới trở về phủ ở mấy ngày, chuyện này nói hắn không biết, về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng mà, hắn cố ý ở trước mặt mọi người gọi Dung Noãn Tâm lại là có dụng ý gì?
Vào đời trước, Dung Cảnh Hồng vô cùng xem thường Dung Noãn Tâm, thường chê cười nàng là dã nha đầu ở nông thôn, không thể nào hơn được. Lúc này, trên mặt hắn là nghi ngờ, chỉ sợ trong lòng sớm đã cười lạnh?
Nếu không thể tránh, như vậy, nàng cũng không cần tránh nữa, môi Dung Noãn Tâm khẽ cong, theo đúng lễ nghi tiến lên quy củ khẽ cúi chào hai vị Hoàng tử, nói nhỏ: “Noãn Tâm gặp qua Tam Hoàng tử, Thất Hoàng tử!”
Bây giờ Thiên Mộ Ly chỉ là một tuổi tiểu thiếu niên 15, 16, trên mặt vẫn còn sự ngây thơ, những đã là một vị thiếu niên có vóc người cao gầy tuấn lãng, trên người hắn mặc trường bào trắng ngà với hoa văn sinh động, bên hông thắt một chiếc thắt lưng nạm vàng, hông trái đeo một sợi hạt Lưu Ly quý xuyên thành xâu.
Một đầu tóc đen búi cao lên, dùng trâm ngọc cố định ở đỉnh đầu, hắn đứng ở đó, như có như không quan sát Dung Noãn Tâm, đôi mắt hẹp dài, con ngươi đen sáng chói như bầu trời đêm đầy sao, kèm với nụ cười yếu ớt như có như không của hắn, càng thể hiện sự cao quý kiêu ngạo của hắn, anh tuấn như tiên giáng trần.
Mà Tam Hoàng tử Thiên Mộ Diêu đứng ở bên cạnh hắn cũng ngọc thụ lâm phong, tài trí bất phàm, mặt mũi có ba phần tương tự Thiên Mộ Ly, nhưng lại có bảy phần khác biệt.
Trên người hắn mặc cẩm bào màu nâu, vô cùng uy vũ, trên người luôn mang theo sự lạnh lùng làm cho người ta ngưỡng mộ.
”Tam đệ, vị này không phải là dã nữ nhi Đại lão gia nuôi dưỡng ở nơi khác sao? Thế nào? Đại phu nhân không có nói với ngươi à?” Nói đến Dung Noãn Tâm, trên mặt Dung Huệ Kiều không kiềm được giễu cợt.
Một đôi mắt tròn xinh đẹp khinh thường nhíu lại, lại thấy Thiên Mộ Diêu đang cẩn thận quan sát Dung Noãn Tâm, trong lòng nàng vô cùng tức giận, giận đến mức hai mắt lập tức trầm xuống.
Tâm tư nha đầu kia luôn đặt trên người Thiên Mộ Diêu chiến công hiển hách, lúc này thấy hắn đang nhìn nữ nhân khác, trong lòng càng thêm cực kỳ oán hận Dung Noãn Tâm, giọng điệu càng thêm bén nhọn hơn bình thường.
Dung Cảnh Hồng nhíu lông mày, cố ý bỏ qua ý nhục mạ trong lời nói của nàng, tiếp lời nói: “Thì ra là vị tỷ tỷ được nuôi dưỡng ở nơi khác, ngược lại hôm nay là lần đầu gặp!”
Nói đến 'tỷ tỷ được nuôi dưỡng ở nơi khác' khóe miệng Dung Cảnh Hồng hơi nhếch lên, cuối cùng cũng lộ ra mấy phần khinh bỉ.
Hai người này, một hỏi một đáp, đơn giản chính là muốn làm cho nàng khó chịu. . . . . .
Dung Noãn Tâm cũng không tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười, thuận miệng nói: “Nếu là tỷ tỷ, sao lại không thấy hai vị đệ đệ, muội muội thỉnh an ta?”
Giọng nói của nàng vô cùng nhẹ nhàng, nhưng đủ để cho mỗi người ở đây nghe thấy rõ ràng.
Cả người Dung Cảnh Hồng sững sờ, có thể là không nghĩ tới một dã nha đầu nho nhỏ ở nông thôn lại có thể lớn lối như thế, hai mắt hắn trừng tròn xoe, thật lâu sau mới khẽ tức giận chuyển mắt.
Đột nhiên Thiên Mộ Diêu nở nụ cười, hắn rất ít cười, nụ cười này khiến cho mặt mũi vốn hơi lạnh lùng của hắn có ma lực làm cho người ta muốn thân thiết,
”Noãn Tâm, tên rất hay, thiên kim Dung gia quả nhiên không giống người thường!” Không biết hắn nói lời này là có dụng ý gì, nhưng hứng thú nồng đậm trong mắt hắn, lại không bị che giấu.
Dung Noãn Tâm liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nhếch môi cười, nhưng sau đó liền dời ánh mắt đến trên người Dung Cảnh Hồng và Dung Huệ Kiều, giống như đang chờ đợi hai người bọn họ hành lễ chào mình.
Thiên Mộ Diêu là một người tính tình cởi mở, nhìn bộ dạng cố chấp của nàng, thuận miệng nói ra: “Nói rất đúng, Cảnh Hồng, ngươi còn không mau ra mắt tỷ tỷ của ngươi!”
Dung Cảnh Hồng trừng lớn hai mắt, nhưng ngay sau đó liền thu lại, tâm bất cam tình bất nguyện ôm quyền nói: “Cảnh hồng gặp mặt tỷ tỷ!”
Dung Huệ Kiều cũng khẽ cắn răng ngà, bị Tam Hoàng tử nhìn như vậy, cũng chỉ có thẻ cắn răng nghiến lợi nói: “Huệ Kiều chào tỷ tỷ!”
Vốn tưởng rằng Dung Noãn Tâm sẽ đắc ý, nhưng không nghĩ đến, nàng lại nhỏ giọng hét lên một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra nói: “A. . . . . . Làm sao ta lại quên, chuyện tháng sau làm lễ ra mắt, các ngươi xem trí nhớ của ta này!”
Đại phu nhân quyết định cho Tần thị bái tổ tiên vào ngày tám tháng sau, vì vậy, thân phận của Dung Noãn Tâm cũng bị trì hoãn đến ngày tám tháng sau mới chính thức công bố.
Hai người ý thức được vừa bị Dung Noãn Tâm đùa bỡn, giận đến mức ngực phập phồng, một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Nhìn bộ dạng kìm nén của hai người, Dung Noãn Tâm lại cười đến vô cùng rực rỡ, xoay người thi lễ với Thiên Mộ Diêu và Thiên Mộ Ly, nói: “Noãn Tâm cáo từ!”
Quay người lại, làn váy nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong màu tím, dần dần đi xa.
Thiên Mộ Ly nhìn bóng lưng màu tím kia, trong lòng cháy lên một cảm giác vô cùng quen thuộc, nếu như hắn không có nhìn lầm, bên trong ánh mắt Dung Noãn Tâm mới vừa nhìn hắn, là mang theo hận ý mơ hồ cùng với sự chán ghét sâu đậm. . . . . .