Tuyết Mai là người tốt?!
Nghe những lời của Lục Ỷ, Xuân Cầm chỉ âm thầm cười lạnh, người khác có thể sẽ tin những lời nàng ta nói nhưng nàng tuyệt đối sẽ không!
Xuân Cầm từ sớm đã đặt chân vào Tiết phủ, lúc nàng học được cách che giấu bản thân, từng bước đứng vững địa vị nhất đẳng nha hoàn của nàng thì Tuyết Mai chỉ sợ vẫn còn chưa thôi sữa, Tuyết Mai vào phủ năm mười tuổi, do quê nhà nàng ta phải chịu nạn đói nên Huỳnh ma ma - người của Tiết lão thái thái đã thu nhận nàng ta, khi đó nàng ta vẫn là một thiếu nữ chưa hiểu sự đời, thế nhưng từ ngày đi theo Tam tiểu thư, tính tình ngày càng đại biến, có Tam tiểu thư chống lưng nàng ta liền lộ bộ mặt vênh váo, mắt cao hơn đầu, không để người khác vào mắt, những nha hoàn địa vị thấp hơn nàng ta đều bị nàng ta bắt nạt.
Đối với việc này Xuân Cầm sớm đã nhìn quen, những người đặt chân vào phủ được tín nhiệm không bao lâu liền lộ ra bộ dạng thật sự của mình, dù sao đối với quyền thế khó mà có người nào có thể cưỡng lại được, Tuyết Mai như vậy, những người khác cũng không khác gì mấy. Bất quá nàng không quản không có nghĩa là nàng không biết, chuyện tốt Tuyết Mai làm trên dưới phủ người người đều biết, chỉ là họ e ngại Tam tiểu thư nên mới không dám đi cáo trạng, nàng ta dù gì cũng là nha hoàn nhất đẳng của Mẫu Đơn Các, đắc tội với nàng ta cũng chẳng có ít lợi gì, Xuân Cầm làm người từ trước đến nay đều không thích xen vào chuyện người khác, chỉ cần nàng ta không đụng chạm đến nàng, nàng tất nhiên sẽ không bận tâm đến chuyện của nàng ta.
Quê nhà Tuyết Mai phải chịu nạn đói nhiều năm, thế nhưng Lục Ỷ vào phủ sau Tuyết Mai hai năm, vậy trong hai năm đó nàng ta sống ra sao, huống hồ nếu bọn họ thật sự là đồng hương thì tại sao khi Lục Ỷ vào phủ Tuyết Mai không thường xuyên đến thăm nàng ta? Bốn năm trước quan hệ giữa Tam tiểu thư với Tứ tiểu vẫn còn tốt, Tuyết Mai với Lục Ỷ nếu là là tỷ muội tốt thì hai bên thường xuyên gặp nhau không phải chuyện rất bình thường sao, Hàn Mai Các tuy không nhiều người nhưng sự tồn tại của nha hoàn gọi Lục Ỷ này dường như chỉ là một con số không. Nàng ta là nha hoàn pha trà, thường xuyên không lộ diện nhưng ít nhiều vẫn có người phải biết nàng ta, bất quá khi nàng ta chạy ra cầu xin cho Tuyết Mai, đám hạ nhân tuy kinh ngạc, nhưng nhìn bộ dạng bộ dạng bọn họ không mấy quen thuộc nàng ta, thậm chí còn lộ vẻ nghi hoặc, một câu chuyện đầy sự sơ hở như thế mà dám đem ra lừa người khác, trong chuyện này nhất định có vấn đề!
“Ngươi đối xử với nàng tốt như vậy, quả thật xứng với câu tỷ muội tình thâm!” Giọng nói nhẹ nhàng, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười nhạt, trong nháy mắt khung cảnh xung quanh dường như trở nên thất sắc, khiến không ít người nhìn đến ngơ ngẩn, chỉ là sâu trong ánh mắt của nàng là một mảnh băng giá, duy chỉ có Xuân Cầm là thấy được.
Tiểu thư đang không vui, hơn nữa là cực kỳ không vui!
Bên cạnh Tiết Phong Lan một thời gian, ít nhiều gì thì Xuân Cầm cũng hiểu được tính tình của nàng, nàng giỏi nhất chính là phẫn trư ăn hổ, dù trong lòng sớm đã không kiên nhẫn nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dạng bình thản, một nữ tử mới mười hai tuổi mà giỏi che giấu đến đáng sợ như vậy, nói ra chỉ sợ không có ai tin tưởng!
Lục Ỷ trong lòng thấp thởm, nghe được lời nói của Tiết Phong Lan thì con tim đang treo ngược không khỏi thả xuống mấy phần, may mắn là Tứ tiểu thư tin tưởng lời của Tuyết Mai, nếu không để lộ việc nàng hợp tác với Tam tiểu thư ra thì chỉ sợ, gia đình nàng không chỉ gặp nguy hiểm mà tính mạng của nàng cũng không thể an toàn!
Trong lòng Tuyết Mai bất an vẫn không thể nào buông được, chịu đựng cơn đau trên người nhưng trong đầu nàng vẫn không ngừng suy nghĩ cách thoát thân. Nếu là trước kia nàng tất nhiên sẽ tin tưởng lời Tứ tiểu thư, dù sao chỉ là một nha hoàn ngốc nghếch không đáng bận tâm, thế nhưng hiện tại, trong lòng nàng sinh ra một sự sợ hãi vô hình với Tứ tiểu thư, nàng không ngu ngốc như Lục Ỷ tin tưởng rằng Tứ tiểu thư sẽ buông tha cho bọn họ!
Quả nhiên...
“Người đâu, lôi Lục Ỷ xuống!”
Lời vừa nói ra có không ít người kinh ngạc, mọi người chưa phục hồi tinh thần nên không có ai tiến lên kéo Lục Ỷ xuống, khiến sắc mặt Tiết Phong Lan lạnh đi vài phần.
“Còn không mau kéo Lục Ỷ xuống, lệnh của chủ tử dám không nghe theo, các người muốn như Hồng Hương đúng không?!” Bị Xuân Cầm quát, mọi người choàng tỉnh, nghĩ đến Hồng Hương trước kia làm mưa làm gió nhưng cuối cùng vì đắc tội Tứ tiểu thư mà thất thế như ngày hôm nay, nha hoàn, bà tử vội vàng kéo Lục Ye xuống, mặc cho nàng ta giãy dụa không ngừng.
“Tứ tiểu thư, nô tì không làm sai, cầu xin Tứ tiểu thư tha mạng...” Trong mắt Lục Ỷ hiện lên sự sợ hãi tột độ, nàng sai rồi, Tứ tiểu thư vốn dĩ không phải người ngu ngốc dễ tin tưởng người khác như nàng đã nghĩ, nàng sai rồi, vì muốn trả ơn Tuyết Mai là lấy tính mạng bản thân ra đặt cược...
“Nhốt nàng ta vào phòng củi, ba ngày sau đuổi ra khỏi phủ, từ nay về sau không cho phép nàng ta bước chân vào phủ dù chỉ là một bước!” Nàng không phải là thánh mẫu, đối với những kẻ gây bất đến nàng vẫn nên diệt cỏ tận gốc, thế nhưng đối với Lục Ỷ nàng không cần phải đích thân ra tay, mặc dù không biết giữa nàng ta và Tiết Phong Linh có chuyện gì nhưng sau khi bị đuổi ra khỏi phủ thì nàng ta chỉ là một con cờ bị vứt đi, những kẻ không có giá trị lợi dụng, Tiết Phong Linh tuyệt đối sẽ không dùng đến!
“Tứ tiểu thư... nô tì không làm sai... cầu Tứ tiểu thư tha mạng... Tứ tiểu thư...” Mặc cho Lục Ỷ kêu la không ngừng nhưng nha hoàn, bà tử vẫn kéo nàng khỏi sân chính, Lục Ỷ chỉ là một tiểu nha đầu, đối với hai bà tử có thân hình lực lượng tất nhiên chống cự không được, chỉ có mặc họ kéo nàng xuống.
Không gian rốt cuộc cũng khôi phục lại sự yên lặng, một đám hạ nhân trong lòng sợ hãi không thôi, không dám ngước mắt lên nhìn chỉ sợ bản thân chọc giận chủ tử thì sẽ có kết quả giống như Lục Ỷ, đến lúc đó cho dù bọn họ có khóc lóc cầu xin thì cũng đã quá muộn!
“Thân là hạ nhân, chủ tử nói gì phải nghe nấy, tuyệt đối phục tùng, các ngươi nói... có đúng không?” Ánh mắt nàng quét qua từng người đang quỳ, chỉ là một câu hỏi đơn giản nhưng không có bất cứ người nào dám mở miệng trả lời.
“Chuyện của Lục Ỷ ngày hôm nay chỉ là cảnh cáo các người, an nguy bản thân lo chưa xong còn muốn lo chuyện người khác, đúng là rảnh rỗi.” Nàng lười biếng dựa vào ghế, nhìn gương mặt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi không khỏi cảm thấy chán nản, giết gà dọa khỉ, chiêu này có thể dọa được không ít người, thế nhưng nàng vẫn không biết liệu Hàn Mai Các còn có bao nhiêu người của Tiết Phong Linh nữa, bọn họ có lẽ cũng giống như Lục Ỷ, sự tồn tại của bọn họ hoàn toàn bị giấu đi, nếu không phải hôm nay Lục Ỷ ra mặt vì Tuyết Mai thì chỉ sợ đời này nàng cũng không biết nàng ta là người của Tiết Phong Linh!
Tuyết Mai tiếp tục phải chịu hình phạt của mình, lần này không có ai chạy ra cầu xin thay nàng ta, cho đến khi nàng ta thôi thớp, bắt đầu chịu không nổi thì vị cứu tinh của nàng ta rốt cuộc cũng xuất hiện.
“Dừng tay!”
Nghe giọng nói, Tiết Phong Lan nâng mắt nhìn về phía trước, nữ tử đạp tuyết đi đến, một thân đỏ rực nổi bật giữa nền tuyết trắng, ba ngàn tóc mây đen dài được búi lên tỉ mỉ, trâm cài trên tóc đung đưa theo làn váy, lay động theo từng bước chân, gương mặt tuyết sắc hiện ra, ngay cả lập tức không gì có thể sánh được với vẻ đẹp của nàng.
“Tiểu... tiểu thư... cứu... nô tì...” Thấy rõ người đến Tuyết Mai vui mừng không thôi, giọng nói vì la hét quá lâu đã trở nên khàn khàn khó nghe, thân thể bị cơn đau hành hạ nhưng tay nàng vẫn cố vươn đến chỗ Tiết Phong Linh, chỉ mong bản thân sớm được cứu.
“Tiết... Lan Nhi, chuyện này là sao?!” Giọng Tiết Phong Linh không khỏi cao hơn bình thường, nhìn Tuyết Mai bị đánh đến sắp mất mạng, cơn giận dữ bị khơi dậy khiến nàng suýt nữa đã lỡ miệng gọi họ lẫn tên của Tiết Phong Lan, tuy quan hệ giữa bọn họ không tốt như vẻ bề ngoài nhưng trước mặt người khác, nàng chỉ có thể đóng vai trò là một người tỷ tỷ tốt!
“Tỷ tỷ, tỷ đến rồi, muội đợi tỷ đã một lúc rồi!” Khác hẳn với thái độ vừa nãy, vừa nhìn thấy Tiết Phong Linh nàng liền thân thiết gọi khiến Tiết Phong Linh cũng không khỏi kinh ngạc, nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
Trong lòng Tiết Phong Linh vang lên hồi chuông cảnh giác, kể từ sự việc lần trước quan hệ giữa nàng với Tiết Phong Lan đã không thể cứu vãn, ngoài mặt nàng ta không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng sớm đã cảnh giác nàng, không biết từ khi nào Tiết Phong Lan đã thay đổi thành một người khác, đối với việc này Tiết Phong Linh nghi ngờ không biết rốt cuộc bản thân đã lộ sơ hở gì khiến nàng ta phát hiện, đột nhiên hôm nay lại bày ra bộ dạng thân thiết với nàng như vậy, nhất định là không có chuyện tốt lành gì!
“Lan Nhi, chuyện này là sao? Tuyết Mai đã đắc tội gì muội mà khiến muội nặng tay như thế?!” Tuyết Mai dù sao cũng là người của nàng, muốn đánh cũng là do nàng đánh, Tiết Phong Lan dựa vào quyền gì đánh người của nàng?! Ánh mắt Tiết Phong Linh hiện lên lửa giận, mặc dù Tuyết Mai không phải người đáng để nàng tin tưởng nhưng cũng là một con cờ có thể dùng, mạng sống của nàng ta vẫn có lợi ích với kế hoạch của nàng, sao nàng có thể để mặc nàng ta chết trong tay Tiết Phong Lan?!
“Tỷ tỷ, lần trước Tuyết Mai xúc phạm muội, muội nghe nói nàng ta chỉ chịu có mười đại bản liền ngất xỉu, sau đó không thấy mọi người truy cứu nên muội nghĩ hẳn là tỷ tỷ đã quên, cho nên hôm nay, muội là muốn Tuyết Mai đến trả bốn mươi đại bản mà nàng ta nợ!” Tiết Phong Lan vẻ mặt vô tội mở miệng, đối với vẻ mặt Tiết Phong Linh ngày càng đỏ thì trong lòng rất vui vẻ, suy cho cùng hiện tại nàng ta chỉ là một nha hoàn mười hai tuổi, cho dù che giấu tốt, tâm cơ đủ sâu nhưng cũng rất dễ bị chọc giận, là ưu cũng là nhược, kiếp này Tiết Phong Linh muốn thắng nàng, không dễ dàng như vậy!