Đích Nữ Tàn Phi

Chương 37: Chương 37: Trách phạt




Rương lớn rương nhỏ không ngừng đưa vào, sau một hồi náo động ở Hàn Mai Các thì mọi chuyện dường như đang đi đến hồi kết thúc, sau ngày hôm đó mọi người trong phủ đều không có ý định ra khỏi viện của mình nên mấy ngày nay Thượng thư phủ yên tĩnh đến lạ thường, mọi chuyện bắt đầu trở về vị trí ban đầu của nó, thế nhưng có một số chuyện cũng không được tính là yên bình.

Hàn Mai Các thường ngày yên ắng không bóng người, ngoại trừ Diệp thái y một hai ngày lại đến xem tình trạng của Tiết Phong Lan thì những viện khác cũng không có qua lại nhiều với nàng, thế mà hôm nay lại náo nhiệt vô cùng, nha hoàn, bà tử tập trung tại sân chính, gương mặt mỗi người lộ vẻ sợ hãi, không ai dám ngước mặt lên nhìn chỉ sợ sẽ chọc giận chủ tử.

“Tứ tiểu thư tha mạng... nô tì biết sai rồi, Tứ tiểu thư... a...”

Nữ tử nằm xắp trên ghế dài, hai tay bị trói lại với nhau bằng dây thừng, y phục trên người xốc xếch, đầu tóc rối tung, gương mặt giàn dụa nước mắt, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi tột độ, lời nói không rõ ràng, không ngừng cầu xin tha thứ, nhìn vào vô cùng đáng thương khiến người khác không nỡ ra tay, nhưng đối với Tiết Phong Lan, nàng sớm đã không còn ngây thơ không hiểu sự đời nữa, ngoài mặt nàng ta đang cầu xin nàng tha thứ nhưng thật ra trong lòng chỉ sợ hận không thể giết chết nàng đi, vậy nên đối với ánh mắt cầu xin tha thứ của nữ tử, nàng chỉ hướng nhìn trời mà xem như không thấy.

Hôm nay thời tiết trong xanh mát mẻ, gần cuối đông nên tuyết cũng đã tan dần, không thường xuyên rơi như trước, đảo mắt một năm liền trôi qua, hoa trên cành sớm đã nở rộ, hoàng tước từ bốn phương bay đến, báo hiệu lại một mùa xuân mới sắp sang, không khí trong lành khiến người khác cảm thấy thoải mái. Bỗng, một chú chim nhỏ bay đến đậu bên cạnh bàn trà, thân hình to tròn mập mạp, lông vũ màu xám tro bao bọc quanh người, trên đầu có một chóp lông nhỏ nhìn vào vô cùng đáng yêu, chiếc mỏ dài nho nhỏ đang mổ hạt vụn bánh trên bàn, sau khi mổ hết ánh mắt to tròn tựa như một đứa trẻ ngây thơ nhìn nàng, Tiết Phong Lan nhướng mày, bẻ một miếng bánh phù dung đưa cho chú chim, nó nhìn nàng một lúc sau đó lại đến gần nàng, từ từ mổ hết vụn bánh trên tay nàng, cảm giác nhột nhột trên tay khiến nàng không khỏi đưa tay sờ đầu nó, nếu là bình thường nàng sẽ không có hứng thú đùa giỡn nhưng hôm nay, hiếm có dịp tâm trạng nàng tốt như vậy, tất nhiên là sẽ không tính toán với sinh vật nhỏ bé này!

Thấy chủ tử nhà mình đang đùa giỡn với chú chim, hoàn toàn không nhìn đến nữ tử đang khóc lóc thảm thương nơi đó, Xuân Cầm không khỏi mở miệng: “Chặn miệng nàng ta lại!”

Ồn ào như vậy, chỉ sợ chưa đến nửa canh giờ mọi người trong Thượng thư phủ sẽ chạy đến, tuy nói Tuyết Mai đắc tội với tiểu thư nên mới bị trách phạt nhưng miệng lưỡi thiên hạ khó mà ngăn cản, hơn nữa Tuyết Mai là nha hoàn do Tiết lão thái thái đưa cho Tam tiểu thư, trách phạt Tuyết Mai chẳng khác nào đắc tội với hai người họ, bất quá mâu thuẫn giữa tiểu thư với bọn họ còn ít sao, cái nàng lo sợ là bọn họ trong tối, ta ngoài sáng, minh thương dễ đỡ nhưng ám tiễn thì khó phòng!

“Không cần chặn!” Sự chú ý của nàng tập trung vào người chú chim nhỏ, hoàn toàn không nhìn đến bất kì người nào xubg quanh.

“Tiểu thư...?” Xuân Cầm tuy kinh ngạc nhưng vẫn nghe theo, thầm nghĩ không biết trong hồ lô của tiểu thư lại bán thuốc gì?!

Đối với thái độ của Xuân Cầm, nàng thập phần hài lòng, nàng biết Xuân Cầm lo sợ điều gì nhưng nàng chính là cố ý muốn bọn họ đến, tốt nhất là Tiết Phong Linh cũng đến, như vậy mới là thuận theo kế hoạch, kịch vui còn ở phía sau đâu?

“Tứ tiểu thư... nô tì biết sai rồi, a... cầu Tứ tiểu thư... tha mạng... a...” Tuyết Mai không ngừng mở miệng cầu xin tha thứ, lúc nàng mở miệng đại bản liền hạ xuống khiến đau đến nói không nên lời.

Không ít người cảm thấy đáng thương thay Tuyết Mai, tuy nhiên không có một người nào dám mở miệng, tuy nói Tuyết Mai là người của Tam tiểu thư nhưng nơi bọn họ đang sống là Hàn Mai Các, người bọn họ hầu hạ là Tứ tiểu thư, ngày ngày phải nhìn sắc mặt Tứ tiểu thư mà sống, Tam tiểu thư tuy không thể đắc tội nhưng người thông minh đều hiểu rõ, người có thể định đoạt mạng sống của bọn họ là Tứ tiểu thư, bọn họ cũng không muốn trở thành Hồng Hương thứ hai!

Nhắc đến Hồng Hương, nàng ta đã được thả ra hia ba ngày nay, vốn là trở về hầu hạ Tiết Phong Lan nhưng bên cạnh nàng hiện tại đã có Xuân Cầm, vì vậy chỉ có thể để Hồng Hương làm những việc lật vật ngoại viện, lúc còn nắm quyền nàng ta thường hay bắt nạt người khác, hiện thất thế, có không ít người chán ghét, bắt nàng ta làm những việc nặng nhọc, mặc dù không cam tâm nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn, hiện tại vẫn còn đang quét dọn hậu viện phía sau nên không có mặt tại đây.

“Tứ tiểu thư tha mạng... a... nô tì biết sai rồi... a... cầu... Tứ tiểu thư... tha mạng a...”

Tiếng kêu la thảm thiết như đánh vào lòng tất cả mọi người ở đây, Lục Ỷ nhìn bộ dạng Tuyết Mai người không ra người, ma không ra ma thì thật sự không biết làm sao cho phải. Nàng từng nợ ân tình của Tuyết Mai, tuy nói số bạc đó không lớn nhưng đối với nàng nó có thể cứu sống được đệ đệ của nàng, gia đình nàng chỉ có đệ đệ là con trai độc nhất, mọi chuyện trong nhà sau nhà là do đệ đệ làm chủ, nàng chỉ là phận nữ nhi, vì muốn gia đình có cuộc sống tốt chỉ có thể đi đến Thượng thư phủ làm nha hoàn. Tuy chỉ là nha hoàn pha trà nước, không được thường xuyên trọng dụng nhưng cuộc sống ở đây so với trong nhà vẫn tốt hơn nhiều, nàng ở trong phủ mấy năm, mộ lòng chỉ muốn hầu hạ chủ tử thật tốt, chỉ là... cái gì đến rốt cuộc cũng đã đến!

Bởi vì là con trai duy nhất nên phụ mẫu sủng ái đệ đệ có thừa, đệ đệ bị dưỡng thành hoàn khố, tuổi còn nhỏ đã học đòi đánh nhau, thậm chí còn đi sòng bạc cuối cùng dẫn đến thiếu nọ người ta, nàng vì gia đình phải chạy đôn chạy đáo chỉ mong có thể gửi bạc về cứu sống đệ đệ, lúc nàng đang ở trong hoàn cảnh khốn khổ nhất thì chính là Tuyết Mai giúp đỡ nàng, cho nàng số bạc để cứu sống đệ đệ nhưng điều kiện đổi lại là nàng phải giám sát mọi hành động của Tứ tiểu thư.

Lục Ỷ cũng không phải người ngu ngốc, biết rõ người phía sau Tuyết Mai là Tam tiểu thư nên chỉ có thể nghe theo, mặc dù không biết tỷ muội bọn họ xảy ra chuyện gì nhưng biết nhiều cũng không có lợi với nàng, vì vậy nàng làm việc cho Tam tiểu thư, không... là Tuyết Mai, mỗi tháng nàng ta sẽ gửi tiền cho gia đình nàng, khiến bọn họ không làm phiền nàng nữa. Hiện tại, Tuyết Mai rơi vào tay Tứ tiểu thư, phải chịu bốn mươi đại bản chỉ sợ khó mà có thể qua được, nói đến cùng thì nàng vẫn thiếu nợ nàng ta một ân tình, nếu thấy chết mà không cứu...

Nàng suy nghĩ thật kĩ, sau đó lấy hết can đảm chạy đến trước mặt Tiết Phong Lan quỳ xuống, đối với vị chủ tử này nàng không phần nào hiểu rõ, dù sao nàng cũng chỉ là nha hoàn pha trà nước, tất nhiên không có cơ hội tiếp xúc nhiều nhưng mọi người trong Hàn Mai Các đều nói Tứ tiểu thư tính tình ôn hòa, tuy có chút nghịch ngợm nhưng đối với hạ nhân vô cùng tốt, chỉ là do gần đây nàng thân mang trọng bệnh cho nên tính tình mới khó chịu như vậy, vậy nên nàng muốn đánh cược một phen, nhìn tâm trạng Tứ tiểu thư hôm nay xem ra rất tốt, có lẽ là sẽ... không sao?

“Tiểu thư, cầu xin người hãy tha mạng cho Tuyết Mai tỷ... Tuyết Mai tỷ cũng đã biết sai rồi...”

Lúc này, Tiết Phong Lan mới dời mắt khỏi chú chim nhỏ, nhìn nha hoàn một thân lục y đang quỳ đó, gương mặt không tỏ vẻ gì, trong đầu nàng không có ấn tượng với nữ tử nàng nên cũng chẳng buồn bận tâm.

Nhận thấy ánh mắt Tiết Phong Lan đặt lên người mình, Lục Ỷ nghĩ rằng bản thân đã có cơ hội nên giọng nói cũng không còn khẩn trương như lúc đầu, thay vào đó là dịu dàng như suối.

“Tiểu thư, mọi người đều nói tiểu thư là một người tốt bụng, Tuyết Mai tỷ đã biết sai, hình phạt cũng đã chịu rồi, cầu xin người tha mạng cho Tuyết Mai tỷ... hơn nữa Tuyết Mai tỷ là người của Tam tiểu thư, nếu vì chuyện này àm để ảnh hưởng đến tình tỷ muội của người với Tam tiểu thư thì thật là không đáng...”

Đối với lời nói của Lục Ỷ, nàng nghe vào tai này nhưng cũng ra tai kia, bất quá đối với những câu nói cuối cùng của nàng ta quả thật đã thu hút sự chú ý của nàng. Trong lòng Tiết Phong Lan cảm thấy buồn cười, vuốt móng ngựa cũng không biết lựa lời, giữa nàng cùng Tiết Phong Linh vốn chẳn có tình cảm tỷ muội gì thì sao phải sợ ảnh hưởng, đám nha hoàn trong phủ toàn thị sủng ainh kiêu, Tuyết Mai làm người cũng giống như Xuân Đào, thế mà hiện tại nha hoàn này không sợ chết lại cầu tình thay nàng ta, còn mang chuyện tình cảm tỷ muội giữa nàng và Tiết Phong Linh ra nói, chẳng lẽ...?

“Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Tuyết Mai, tại sao lại cầu tình thay nàng?!” Xuân Cầm thấy Tiết Phong Lan không nói nên mở miệng thay nàng.

“Nô tì... nôt tì gọi Lục Ỷ, là nha hoàn pha trà nước của Hàn Mai Các đã được hơn bốn năm, vì chưa lần nào được diện kiến tiểu thư cho nên tiểu thư mới không biết nô tì... về phần Tuyết Mai tỷ, là do...” Nói đến đây, ánh mắt Lục Ỷ không khỏi rơi vào người Tuyết Mai, không biết có nên nói bản thân thiếu nọ Tuyết Mai một ân tình hay không, nếu nói ra chỉ sợ Tứ tiểu thư hỏi tới thì nàng biết trả lời làm sao?!

Còn chưa đợi Lục Ỷ mở miệng, Tuyết Mai cố gắng nhịn xuống cơn đau trên người mà mấp máy môi, chỉ sợ Lục Ỷ nói ra những lời không nên nói sẽ hỏng chuyện, lời nói của nàng tuy không rõ ràng nhưng giữa sân yên ắng, đều lọt vào tai tất cả mọi người ở đây.

“Là do... chúng nô tì là đồng hương, là tỷ muội tốt... ở quê nhà... nên... Lục Ỷ mới không nỡ nhìn thấy... nô tì bị trách phạt...”

Ánh mắt Tiết Phong Lan không khỏi tối lại, Tuyết Mai cũng đã mở miệng thay Lục Ỷ, chỉ sợ suy đoán của nàng đã đúng, nếu như vậy thì Lục Ỷ quả thật là người của Tiết Phong Linh, thế nhưng trong ấn tượng của nàng, cách làm việc của Tiết Phong Linh từ trước đến nay đều là đánh nhanh thắng nhanh, giống như với Ngọc Lâm, vội vàng như thế, vậy từ bao giờ nàng ta lại thay đổi chiến lượt, ngấm ngầm theo dõi nàng?!

Lục Ỷ vào phủ đã hơn bốn năm, lúc đó Tiết Phong Lan nàng chỉ mới có bảy, tám tuổi, chẳng trách khi đó nàng không biết gì, bất quá là từ khi nào Lục Ỷ lại trở thành người của Tiết Phong Linh, nếu quả thật là mấy năm gần đây thì nàng sẽ không nói gì nhưng nếu là lúc Lục Ỷ mới vào phủ, hoặc trước nữa thì... toàn thân nàng không khỏi run lên, rụt tay lại không còn tâm trạng đùa giỡn với chú chim, nó nhìn nàng không biết làm sao sau đó liền bay đi, ánh mắt nàng phức tạp không nói nên lên lời, nếu thật sự như vậy... làm sao một tiểu hài tử như nàng ta lại có thể bày ra một âm mưu đáng sợ như thế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.