“Chủ tử, nàng đúng là quật cường, thà ở nơi này chịu chết chứ quyết không cầu xin người.” Nữ tử yên tĩnh nằm đó tựa như đang ngủ say, y phục nhiễm hồng sắc khiến nàng càng thêm xinh đẹp, hắn không biết là nên khen nàng can đảm hay nên trách nàng ngu ngốc, tuy nói cầu xin người khác sẽ đánh mất tự tôn nhưng tự tôn so với tính mạng, đâu mới thật sự quan trọng? Sợ chỉ có người ở giây phút sinh tử tìm được đường sống mới hiểu được cảm giác đó.
Đứng trước sinh tử thà chết chứ không chịu khuất phục, thế gian này hiếm có người như vậy, huống hồ đó lại là một nữ hài mười mấy tuổi, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã hạ mình cầu xin chủ tử cứu giúp, nhưng nàng thì ngược lại, rõ ràng là sắp chết đến nơi nhưng khi nghe chủ nói câu “Cầu ta” thì nàng lại lộ vẻ mặt quật cường, tựa hồ như muốn nói tuyệt đối sẽ không khuất phục, cho dù người trước mặt nàng là ai, điều đó khiến nàng trở nên khác biệt với những người mà hắn đã từng gặp qua, rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể dưỡng ra một nữ tử như vậy?!
Hồng y nam tử trầm ngâm không nói, ánh mắt hắn rơi vào người Tiết Phong Lan, lạnh lẽo như nước, trầm tĩnh vô cùng, không gian cũng vì vậy mà rơi vào yên tĩnh, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, ánh mắt hai người bên cạnh đều hướng về phía hắn, tựa hồ đang đợi hắn quyết định.
Gió mang hoa đào thổi đi khắp nơi, xung quanh được bao trùm bởi một màu hồng nhẹ nhàng, hương hoa lan tỏa vào trong không khí, bên dưới vách núi cao sừng sững là một khung cảnh đầy lãng mạn, hồng y nam tử bế nữ tử vào lòng, thân thể nhỏ nhắn của nàng nằm trọn trong lòng hắn, máu nhiễm y phục khiến cả người nàng được bao bọc bởi hồng sắc, vô cùng phù hợp với y phục trên người nam tử, nam tuấn tú yêu nghiệt, nữ thanh lệ nhẹ nhàng, hai người tựa như một đôi bích nhân bước ra từ trong tranh, nhất thời khiến phong cảnh xung quanh trở nên ảm đạm thất sắc.
“Tiêu Bạch, mang hoàn hồn đan lại đây.”
Bạch y nam tử gọi Tiêu Bạch có chút kinh ngạc, tựa hồ không thể tin vào mắt mình, lại càng không ngờ hồng y nam tử lại có quyết định như vậy. Hoàn hồn đan nghĩa như tên, mặc kệ người bị thương nặng thế nào nhưng nếu còn lại một hơi thở cũng có thể cứu sống được, thế gian này không có đến năm viên, đan dược quý giá như thế ngay cả hoàng kim vạn lượng cũng không thể mua được, điều này chủ tử không phải không biết thế nhưng hiện tại người lại muốn dùng nó để cứu một nữ nhân xa lạ?!
Đáng sao?
“Chủ tử, nàng rơi xuống đây thiên định là sẽ chết, người hà tất gì lại hi sinh đan dược quý giá để cứu mạng của nàng?!” Tiêu Dạ bên cạnh nhịn không được mở miệng, ở trong mắt hắn, nàng bất quá cũng chỉ là một người xa lạ, đối với hắn mà nói nàng sống hay chết đều không quan trọng, cho dù muốn cứu nàng thì hắn cũng sẽ không thể hi sinh đan dược quý giá như hoàn hồn đan, bởi vì nàng không xứng đáng, nhưng chủ tử... tại sao lại muốn xuất hoàn hồn đan cứu mạng nàng, điều này hắn không thể nào lí giải.
“Chủ tử, lời của Tiêu Dạ nói không sai, lão cung chủ để lại hai viên đan dược, một viên ở chỗ Thánh nữ đại nhân, một viên còn lại là dành cho người, nếu hiện tại người dùng nó để cứu nha đầu này vậy sau này nếu người có mệnh hệ gì... bọn thuộc hạ phải làm sao? Chủ tử, xin người thu hồi mệnh lệnh!” Tiêu Bạch lập tức quỳ xuống, ý đồ muốn hồng y nam tử thay đổi suy nghĩ, cho dù nha đầu này là thiên kim quý tộc hay công chúa hoàng tộc thì mạng nhỏ của nàng cũng không quan trọng bằng mạng của chủ tử bọn họ.
“Chủ tử, nữ người quay quanh người không ít, xinh đẹp kiều diễm, dịu dàng nhu mì, loại nào mà không có? Nha đầu này đúng là mỹ nhân có một không hai nhưng nữ nhân càng đẹp thì càng độc, chủ tử đừng để bị nàng đánh lừa!” Từng lời của Tiêu Dạ đều bộc lộ sự kiên định, hết thảy đều là nghĩ cho hồng y nam tử nhưng chỉ có bản thân hắn mới biết, hắn nói những lời này là để thuyết phục bản thân, hắn muốn cứu nàng, không sai nhưng điều đó không có nghĩa là hắn bằng lòng để chủ tử xuất ra hoàn hồn đan, trong lòng hắn, chủ tử có một địa vị quan trọng mà bất kì ai cũng không thể thay thế được.
Hồng y nam tử nhướng mày: “Ngươi nghĩ ta cứu nàng là vì bị dung mạo của nàng mê hoặc?” Nha đầu này lớn lên thật không sai nhưng hắn quyết định cứu nàng hoàn toàn không phải vì dung mạo của nàng. Nữ nhân xinh đẹp, hắn thấy đã nhiều, cũng lĩnh ngộ được thủ đoạn của các nàng, hoa càng đẹp thì sẽ càng độc, đạo lí nào này hắn sao lại không hiểu, hắn không biết vì sao nàng lại xuất hiện ở nơi này của hắn, đó có lẽ là một trong số các thủ đoạn nàng bày bố, ý đồ muốn hắn rơi vào cạm bẫy.
Nếu đổi lại là nữ nhân khác, hắn sớm đã không liếc mắt nhìn đến, thậm chí còn tùy ý để Tiêu Bạch mang nàng đến chỗ của Hỏa Mị làm thức ăn, nhưng bởi vì một câu nói của Tiêu Dạ khiến hắn nảy sinh sự hứng thú. Tính tình Tiêu Dạ thế nào, sống chung từ nhỏ hắn làm sao có thể không biết, chính hắn đã cứu Tiêu Dạ trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, nếu không hiện tại đã không có một Tiêu Dạ tồn tại trên đời, trước giờ Tiêu Dạ giết người không chớp mắt, đối với sự cầu xin của người khác hắn đều nhắm làm ngơ, thấy người khác chết không cứu hắn cũng không bận tâm, vậy mà hiện tại... bởi vì sự xuất hiện của một nữ nhân xa lạ từ trên vách núi rơi xuống, hắn lại bày ra bộ dạng đáng tiếc, tuy nàng mạng lớn nhưng không thể qua khỏi. Điều này thật khiến hồng y nam tử ngoài ý muốn, hắn muốn được nhìn thấy người có thể khiến Tiêu Dạ bày ra vẻ mặt như vậy, tuy Tiêu Dạ không nói nhưng hắn biết rõ, Tiêu Dạ cũng không muốn để nàng chết, bất kể là vì lý do gì.
Khi nhìn thấy nàng, hồng y nam tử cảm thấy, cứu nàng cũng không sao, dù sao thuộc hạ của hắn muốn cứu, sau khi cứu nàng thì hắn sẽ giao lại cho Tiêu Dạ, để nàng làm nha hoàn hay gì đó của Tiêu Dạ hắn cũng không quan tâm. Nhưng khi chạm phải ánh mắt của nàng, nhất thời hồng y nam tử muốn thay đổi ý định, đôi mắt đó tựa như giếng cổ không đáy, hoàn toàn phản chiếu bất kì thứ gì khi nhìn vào, như một tấm gương có thể nhìn thấy con người thật của bản thân. Dung mạo không sai, đôi mắt không tồi, biến nàng thành hình nhân bên cạnh hắn cũng không thể không được, cuộc sống của hắn vốn nhàm chán, có một thú vui tiêu khiển cũng không tồi, huống hồ dựa vào tính tình quật cường không dễ khuất phục của nàng cũng khiến hắn có chút hứng thú, vốn dĩ hắn cũng không muốn lãng phí một viên đan dược để cứu một người xa lạ nhưng nếu đó là nàng... thì hắn sẽ suy nghĩ lại.
~~~
“Ngươi là ai?”
Nữ tử chớp mắt, dưới ánh sáng của mặt trăng càng làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ, đôi mắt trong suốt của nàng, nàng một thân lam y như nước, mềm mại dịu dàng, mái tóc đen dài búi lên đơn giản được cố định bằng một cây trâm, theo động tác của nàng, cây trâm không khỏi đung đưa, theo làn gió váy lam cũng nhẹ nhàng lay động, đóa hoa sen xanh theo trên váy như có linh khí, đột nhiên trở nên sinh động lạ thường, nàng ngồi bên hồ sen khiến người khác không khỏi liên tưởng đến liên hoa tiên tử vừa mới hạ phàm.
“Ta... ta gọi Lam Thành Vũ, ngươi... là tiên tử sao?”
Hoàng cung hôm nay vui như hội, đèn lồng được treo khắp nơi, không gian bao trùm bởi một màu sắc vui tươi, khác hẳn với không khí náo nhiệt trong đại điện, hoa viên hoàng cung thập phần yên tĩnh, cung nữ thái giám chỉ có mấy người, thị vệ tuần tra cũng không nhiều, ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng, trong đại điện vốn không thể thấy rõ cho nên Tiết Phong Lan mới để Hồng Hương đưa nàng ra ngoài, Hồng Hương nói là đi lấy điểm tâm cho nàng, không hiểu sao giờ này vẫn chưa đến.
Lúc nàng đang say mê ngắm trăng thì bị tiếng bước chân từ xa truyền lại đánh thức, nghĩ rằng Hồng Hương đã trở lại cho nên tâm trạng đặc biệt vui vẻ, dù sao hiện tại nàng vẫn chưa có xe lăn, đi đứng có chút bất tiện, mọi hoạt động đều phải dựa vào người bên cạnh, mặc dù không muốn quá phụ thuộc vào người khác nhưng nơi này là hoàng cung, mỗi hành động cử chỉ đều phải thực hiện theo đúng lễ nghi, đặc biệt là nàng - một nữ tử bị tàn phế nhưng lại nhận được sủng ái của Thái hậu càng nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói, nếu không để người có tâm nghe thấy được, lại phát sinh chuyện không hay.
Tiết Phong Lan quay đầu lại, ngoài ý muốn phát hiện người đến không phải là Hồng Hương mà là một nam tử, nàng không chút do dự nói ra nghi vấn của chính mình, cẩn thận đánh giá nam tử từ trên xuống dưới, nhìn đến miếng ngọc bội treo bên hông hắn, ngay lập tức nàng liền thay đổi sắc mặt, có chút hối hận khi đối với lời vừa nói ra, bất quá khi nghe nam tử trả lời, Tiết Phong Lan cảm thấy vô cùng buồn cười, nhịn không được mà cười to.
“Ha ha...” Biết rõ nơi này không phải Tiết phủ mà là hoàng cung - nơi tất cả mọi lễ giáo đều được quản lí nghiêm ngặt nên nàng nhanh chóng thu lại nụ cười của mình, nhìn xung quanh một lượt phát hiện không có người ngoài, lúc này nàng mới yên tâm mà nở nụ cười nhẹ nhàng.
“Ta không phải tiên tử.” Nàng lắc đầu.
Lam Thành Vũ tựa hồ bị tiếng cười của nàng dọa sợ, ánh mắt có chút ngơ ngác: “Thế, ngươi là yêu tinh?” Vừa dứt lời hắn liền cảm thấy hối hận, mặc kệ nàng có phải tiên tử hay yêu tinh nhưng ở trước mặt một nữ tử mà nói những lời như vậy, hắn tự nhận mình không phải phép.
Bất quá nàng xinh đẹp như vậy, so với bất kì nữ tử nào mà hắn gặp qua đều đẹp hơn vạn phần, ngay cả những mỹ nhân màvTây Lương mang đến cho phụ hoàng cũng không thể so bì với nàng, như vậy thì nàng không có lí nào không phải là tiên tử được, hay là nàng không muốn để người khác biết thân phận của mình nên mới nói như vậy?
“Không không, ta và ngươi giống nhau, đều là con người cả, hoàng tử điện hạ.” Sợ hắn hiểu lầm bản thân là yêu tinh hút máu người trong truyền thuyết nàng liền mở miệng giải thích.
Ánh mắt hắn lúc này thay đổi hẳn đi, một phút trước còn trong suốt không tì vết mà hiện tại lại âm trầm khó nói, khiến người khác không biết hắn đang nghĩ gì, điều này khiến trong lòng Tiết Phong Lan đối diện vang lên hồi chuông cảnh báo, nam nhân này rất nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn.
“Ngươi biết thân phận của ta?”
Nàng gật đầu, đưa tay chỉ về phía miếng ngọc bội trên thắt lưng của hắn, ngọc bội một màu hổ phách quý hiếm, xung quanh là hình rồng bay lượn, chữ “Vũ” vô cùng sinh động được khắc ngay trung tâm ngọc bội, từ trước đến nay chỉ có hoàng tộc mới có thể sử dụng rồng làm hoa văn, màu hổ phách này chỉ có hoàng tử vương tôn mới được sử dụng, chỉ cần người có hiểu biết nhìn vào liền biết được thân phận của người đối diện.
“Biết được lai lịch của ngọc bội này xem ra thân phận ngươi cũng không tầm thường đâu, tiên tử tiểu thư.” Một nữ tử bình thường tuyệt đối sẽ không biết rõ về ngọc đại diện cho thân phận của người trong hoàng tộc, nếu không phải hoàng thân quốc thích thì nàng có thể là ai?
“Tiên... tiên tử tiểu thư?” Nàng kinh ngạc, một giây sau liền nhịn không được mà cười: “Ha ha, hoàng tử điện hạ, người đúng là có khiếu hài hước.” Tứ tiểu thư, Phong Lan tiểu thư, Lan Nhi tiểu thư nàng đẵ nghe nhiều nhưng tiên tử tiểu thư, xưng hô như vậy nàng là lần đầu tiên nghe được, khiến nàng cảm thấy có chút khác biệt.
“Vũ hoàng tử, thần nữ xin được phép giới thiệu, thần nữ gọi Tiết Phong Lan, là tứ nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Tiết Quý.”
“Tiết Phong Lan? Ngươi chính là viên minh châu trên tay hoàng tổ mẫu, kẻ bị mọi người nói là: “Tàn phế được ân sủng” sao?” Nghe thấy ba chữ “Tiết Phong Lan” hắn liền không chút do dự thốt lên những lời mà hắn nghe được về nàng, hoàng cung rộng lớn, đâu đâu cũng là vũng nước đục, chuyện Thái hậu sủng ái một kẻ tàn phế sớm đã lan truyền khắp hoàng cung, điều này khiến không ít người cảm thấy tò mò với kẻ bị mọi người người gọi là “Tàn phế được ân sủng” này. Mấy ngày trước khi hoàng cung tổ chức lễ hội, Thái hậu đã truyền Tiết Phong Lan vào cung bầu bạn, chủ tử các cung mỗi ngày đều lấy lý do đến thỉnh an Thái hậu nhưng thật chất là muốn nhìn thấy dung mạo của nàng, để xem nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể nhận được ân sủng của Thái hậu?
Lời đồn về nàng sớm đã như sấm bên tai, một số người nói nàng đẹp tựa tiên tử, khí chất như liên, băng thanh ngọc khiết, cao ngạo khó gần, là Cửu thiên Huyền nữ đầu thai, nên mới được Thái hậu hết lòng yêu thương. Một số người lại không đồng ý với ý kiến trên, đều cho rằng nàng xấu như quỷ, toàn thân gầy yếu, có thể so sánh với Chung Vô Diệm, Thái hậu bởi vì thấy nàng đáng thương cho nên mới ban cho nàng ân sủng mà tất cả mọi người đều muốn, dù sao nàng cũng là cháu gái Thái hậu, Thái hậu làm vậy cũng là bù đắp những thiếu thốn của nàng mà thôi.
Hiện tại tận mắt chứng kiến, Lam Thành Vũ cảm thấy lời đồn thổi quả nhiên không đáng tin.
“Tàn phế được ân sủng?” Tiết Phong Lan lại nghe được một danh xưng xa lạ dành cho nàng, nàng sống trong sự bảo hộ của Thái hậu, sớm đã không bận tâm đến lời người khác nói, chỉ là không nghĩ đến những người bên ngoài lại nói nàng như vậy.
“Ta... lời này cũng không phải do ta nói, những lời này ta chỉ là nghe được từ người khác...” Hắn cũng ý thức được bản thân nói sai nên liền vội vàng giải thích, dù sao những lời này đối với một cô nương mà nói có thể sẽ khiến nàng bị tổn thương.
“Không sao, dù sao lời bọn họ nói cũng đâu có sai?” Thái độ của nàng từ đầu chí cuối vẫn vô cùng bình thản, tựa hồ như những lời đó vốn không phải đang nói nàng.
“Ngươi...” Hắn hơi kinh ngạc, lần đầu hắn gặp một nữ tử như nàng, nhất thời không phải làm sao
“Ngươi không tức giận?” Một cô nương, không phải để ý nhất chính là lời nói của người khác về mình sao, tại sao nàng lại cho hắn cảm giác không giống như những người khác?!
“Tại sao phải tức giận?” Tiết Phong Lan khó hiểu nghiêng đầu, bộ dạng thập phần đáng yêu.
“Miệng bọn họ thần nữ sao có thể quản?”
Lời nói của nàng khiến hắn trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Ngươi nói đúng.” Không thể quản người khác cho nên chỉ có thể quản chính mình.
“Ta cảm thấy, ngươi nhận được sự yêu thích của hoàng tổ mẫu quả thật là không sai.” Chỉ khi tiếp xúc với nàng mới biết rõ, nàng là người như thế nào, tuy nói nàng tàn phế hai chân, là phế vật vô dụng nhưng rõ ràng nàng vô cùng đa mưu túc trí, mỗi lời nói đều bao hàm ý nghĩa sâu sa, tâm tình bình tĩnh, nữ nhân thông minh luôn khiến người khác yêu thích, hoàng tổ mẫu yêu thích nàng, hắn cảm thấy đó là điều tất nhiên.
“Ha ha, sợ là chỉ có một mình hoàng tử điện hạ mới cảm thấy như thế.” Hoàng cung quá nhiều quy định khiến nàng muốn cười đùa vui vẻ cũng không được, cho nên nàng đặc biệt không thích tiến cung, nhưng lệnh của Thái hậu, nàng không thể làm trái, nàng vào cung bầu bạn với Thái hậu, chỉ có khi ở trong Trường Niên Cung mới không cần mang mặt nạ ngụy trang, hiện tại ở trước mặt người ngoài, huống hồ người đó còn là hoàng tử điện hạ, một nam nhân xa lạ, mà nàng có thể cười vui vẻ như vậy, đây đúng là lần đầu tiên.
Ánh sáng của mặt trăng luôn chứa những ma lực mà con người không biết được, dưới bóng trăng nhẹ nhàng, nam tử một thân tùng bách, cao ngạo đứng đó, nữ tử một thân mềm mại, dịu dàng ngồi đó, gặp nhau giữa hàng vạn người vốn là duyên, chỉ là không ngờ đây lại là mở đầu cho một cuộc tình đầy oan nghiệt.
Chớp mắt, khung cảnh xung quanh liền thay đổi, lúc này đôi nam nữ đã trưởng thành không ít, khoảng cách giữa họ tựa hồ cũng đã được kéo gần.
“Lan Nhi, ta có thể gọi muội như vậy không?”
“Được chứ, chỉ cần huynh muốn.”
“Lan Nhi, một tiếng “Vũ ca ca” này sau này chỉ dành cho muội gọi.”
“Thật sao?”
“Lan Nhi, lấy ta, ta sẽ mang hạnh phúc đến cho muội.”
“...”
“Tiết Phong Lan, trẫm đúng là nhìn lầm độc phụ như ngươi!”
Khung cảnh lần nữa thay đổi, nam tử lúc này không còn là vị hoàng tử không hiểu sự đời của năm đó, hắn đã trở thành một đấng quân vương, nắm giữ cả giang sơn trong tay, mà nữ tử năm đó, nay đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, cùng nam nhân của nàng nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp. Chỉ là thời gian hạnh phúc không thể kéo dài, thời gian qua đi, cảnh vật thay đổi, lòng người làm sao có thể không thay đổi?
“Không!!!”
Lời hứa thề non hẹn biển năm xưa, những lời âu yếm đường mật nay đã hóa thành tro bụi, tình cảm ngây ngơ thời thiếu nữ đã bị chôn vùi bởi tranh đấu trong chốn hậu cung, tình yêu... hóa ra chỉ là một lời nói, lời chàng nói yêu thiếp năm đó, dưới tàn cây hoa đào năm ấy, thiếp vẫn còn nhớ, xuân đi, hạ đến, thu tàn, đông về, thiếp vẫn đợi chàng nơi đó, vẫn nhớ như in lời mà hai ta từng hẹn ước, nhưng chàng... sớm đã quên mất.
Rốt cuộc là tình cảm của chàng bị quyền lực che mờ hay ngay từ đầu, chàng tiếp tận ta chỉ vì quyền lực?!
Thành do quyền lực, bại do quyền lực, cả đời Tiết Phong Lan này, hối hận nhất chính là yêu một người như Lam Thành Vũ!
Kí ức mà nàng dùng tất cả để chôn vùi, kí ức mà nàng không muốn nhớ đến, đồng thời cũng không muốn lặp lại, ngay lúc này... tại sao lại hiện về?!