Đích Nữ Tàn Phi

Chương 67: Chương 67: Cầu cứu




di“Tiểu thư, người đừng làm chuyện ngu ngốc, người bọn họ muốn lấy mạng là người của Trịnh gia, nếu thật sự không phải nguy hiểm đến tính mạng thì tuyệt đối đừng...” Giọng Tiết Phong Lan rất nhỏ lại bị tiếng gió lấn đi, hắc y nhân ở phía sau có thể không nghe rõ nhưng nàng lại nghe thấy rõ ràng, giọng nói trầm thấp, thanh âm nhè nhẹ tựa như ảo lại như thật khiến Như Sương đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm thấy bản thân đã nghe lầm bởi vì đây vốn dĩ không phải là lời mà một nữ hài nên nói ra.

Lần này đường xa đến Thiền Vu Sơn Tự, Tiết Phong Lan chỉ có thể mang theo một nha hoàn như bao người khác, vốn nàng còn nghĩ người Tiết Phong Lan chọn sẽ là Xuân Cầm nhưng kết quả người được lại là nàng, đối với nàng mà nói đúng là chuyện không ngờ, dù sao thời gian nàng ở bên cạnh Tiết Phong Lan không nhiều, nàng và Như Ngọc so với Xuân Cầm thì chỉ là người đến sau, hiểu biết về Thượng thư phủ tất nhiên không bằng, có một số vấn đề các nàng vẫn nên học hỏi Xuân Cầm để rút thêm kinh nghiệm, lúc đầu nàng còn vui mừng vì Tiết Phong Lan chọn nàng đi theo nhưng hiện tại Như Sương lại cảm thấy có chút hối hận.

Thiền Vu Sơn Tự là một trong những chùa chiền lớn nhất Đại Ngụy, an ninh tất nhiên chặt chẽ, nhưng không nghĩ đến ở nơi phật tự thế này mà vẫn gặp được thích khách, gặp thích khách thì thôi đi, dù sao Tiết Phong Lan từ khi đến ngoại trừ đi dạo cùng nàng thì cũng không gây ra sự tình rắc rối gì, đừng nói đến việc đắc tội với người khác, các nàng bất quá cũng chỉ là bị Trịnh vương phi liên lụy mà thôi. Đừng nói nàng ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến lợi ích bản thân mà không nghĩ cho người khác, Như Sương từ nhỏ sống trong cung, tâm tư thủ đoạn mỗi người nàng đều thấy rõ, tuy nói Trưởng Công chúa là nữ nhi của Thái hậu nhưng từ khi gả vào Trịnh vương phủ, nàng ta không thường xuyên vào cung thăm Thái hậu, mà Ngụy đế vẫn luôn kiêng kỵ thế lực của Trịnh vương, cho nên cũng không cho phép người Trịnh gia vào cung, tình cảm mẫu tử vì thế mà cũng nhạt dần, hắc y nhân là hướng Trịnh gia mà đến, các nàng cũng là vì gặp phải người của Trịnh gia cho nên mới bị truy sát mà thôi!

Lúc đầu nàng cùng Như Ngọc quyết định đi theo Tiết Phong Lan hoàn toàn không phải chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân mà một phần cũng là vì Thái hậu, thái độ của Thái hậu đối với Tiết Phong Lan người thông minh đều có thể thấy được. Trong mắt những người khác nhìn thấy Tiết Phong Lan được Thái hậu cưng chiều sủng ái thì đều nghĩ rằng nàng đúng là tốt số, nhận được tình yêu thương của Thái hậu, nhưng nguyên nhân sâu xa bên cạnh lại không ai có thể hiểu rõ được, ngay cả bản thân Như Sương cũng không dám chắc chắn liệu yêu thương mà Thái hậu đối với Tiết Phong Lan có thật sự xuất phát từ tình thương hay không?!

Tâm tư nữ nhân như kim đáy biển, thâm trầm khó đoán, đặc biệt là nữ nhân trong hậu cung, mỗi một người chân vào hậu cung đều từ nữ nhân ngây thơ lột xác thành một người khác, người có thể từ một phi tần bước lên vị trí Hoàng hậu, hiện tại lại là Thái hậu thì cũng biết rõ thủ đoạn không tầm thường, ở bên đế vương nhiều năm, sớm đã nhìn thấy mỹ nhân hậu cung mỗi năm đều đổi, làm sao có thể hy vọng vào tình yêu?

Một người không hy vọng vào tình yêu của người khác tuyệt đối cũng sẽ không tùy tiện dễ dàng đi yêu thương một người.

Hoàng hậu, Ngụy đế, Lý Thừa tướng, Tiết lão thái thái, Tiết Phong Linh tất cả bọn họ đều nghĩ rằng Thái hậu bất quá cũng chỉ là thương tiếc cho đôi chân tàn tật của Tiết Phong Lan cho nên mới sủng ái nàng, mọi người vì vậy mà thầm cười nhạo, nghĩ rằng chuyện này vốn dĩ không thể duy trì lâu, điều này Như Sương cũng biết rõ nhưng nàng tin tưởng đôi mắt nhìn người của nàng, người mà Như Sương nàng lựa chọn, tuyệt đối không hề vô dụng như tất cả mọi người vẫn hay nghĩ.

Tiết Phong Lan bị tàn phế hai chân nhưng nàng không phải người ngu ngốc, so với công chúa đương triều, nữ nhi triều thần, tiểu thư khuê các khác nàng không hề thua kém, tài mạo song toàn, trí dũng hơn người, huống hồ đôi chân nàng... cũng đâu hẳn là không thể chữa trị? Diệp thái y nói “không thể”, nhưng không có nghĩa là người khác lại “không thể”, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, thế gian này đâu chỉ có một mình Diệp thái y là đại phu giỏi?

Mặc kệ Thái hậu yêu thương Tiết Phong Lan là thật lòng vẫn là giả dối nhưng các nàng mang ơn của Thái hậu, đồng thời Tiết Phong Lan là chủ tử của các nàng, Thái hậu để lại nàng bên cạnh Tiết Phong Lan là để chăm sóc, bảo vệ. Hiện tại lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, nếu Tiết Phong Lan thật sự xảy ra chuyện gì không hay đừng nói nàng không thể ăn nói với Thái hậu mà thậm chí nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân!

Tiết Phong Lan trầm ngâm, ánh mắt nàng sâu không rõ, tựa như giếng cổ không đáy, dưới bóng đêm lại càng trở nên nổi bật, khó mà nắm bắt.

Lão Thiên cho nàng sống lại thật sự chỉ để nàng chết thêm lần nữa sao?

Từ khi nàng trùng sinh đến nay, rốt cuộc đã có bao nhiêu lần nàng bị đe dọa đến tính mạng rồi?

Lần trước may mắn là có Tiết Thanh Liên xuất hiện kịp thời, nếu không mũi tên của Hạ Võ cũng đã xuyên qua mi tâm của nàng, hiện tại nàng cũng không thể có mặt tại đây. Nhưng lần này thì sao? Tiết Phong Lan không thể trông cậy vào người khác đến cứu bản thân nữa, sẽ không có một Tiết Thanh Liên thứ hai xuất hiện đúng lúc này để cứu nàng, cũng sẽ không có cảnh anh hùng xuất hiện giải cứu mỹ nhân, càng sẽ không có cách thoát khỏi sự truy sát của hắc y nhân, không thể trông cậy người khác, nàng chỉ còn một cách là dựa vào bản thân, chỉ có bản thân nàng mới có năng lực cứu chính mình thoát khỏi nguy hiểm.

Hắc y nhân đuổi theo sát phía sau, khoảng cách giữa các nàng và bọn họ ngày càng gần, đến một khoảng cách nhất thì một trong hai hắc y nhân lấy mũi tên ra, nhắm về phía các nàng mà bắn.

“Vụt!” Mũi tên xé gió bay đến, lúc này mũi tên không bay vào đầu mà nhắm thẳng vào chân nàng, Tiết Phong Lan không kịp phản ứng, đợi khi nàng kêu lên thì đã muộn, mũi tên đã bắn trúng chân của Như Sương, khiến Như Sương té ngã, đồng thời nàng cũng ngã xuống, may mắn nhờ có Như Sương đỡ lấy, mà hai hắc y nhân lúc này cũng đã đuổi đến.

Mũi tên ghim vào bắp thịt, mặc cho máu không ngừng chảy, Như Sương không chớp mắt rút mũi tên ra, nàng một bên né mũi kiếm của hắc y nhân, một bên lại phải ngăn cản chưởng phong của hắc y nhân còn lại, nàng không có vũ khí nhưng nhờ mũi tên mà hắc y nhân, trong tình thế cấp bách nàng đã dùng nó để đỡ lấy kiếm của hắc y nhân.

Hai hắc y nhân tay cầm vũ khí cùng một nữ tử tay không vũ khí chiến đấu, đây vốn dĩ là cuộc chiến không cân sức, huống hồ nàng lại còn phải bảo vệ Tiết Phong Lan bên cạnh, dù nàng có bản lĩnh thế nào cũng không tránh được việc rơi vào thế hạ phong.

Tiết Phong Lan ngồi đấy, mất hồn nhìn về phía Như Sương, không biết có phải nàng đang sợ hãi hay không nhưng thân thể nàng lại không thể động đậy, nàng biết rõ tình hình hiện tại Như Sương còn khó bảo vệ được bản thân, đừng nói đến việc bảo vệ được nàng, biết rõ bản thân nên tìm một góc nào đó để trốn vào nhưng nàng lại không thể di chuyển.

Lúc này Tiết Phong Lan cảm thấy thật bất lực, tuy nàng tàn phế hai chân nhưng trước giờ nàng chưa từng lệ thuộc vào người khác, càng không nói đến việc sẽ là gánh nặng cho người khác, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này thì đây là lần đầu tiên Tiết Phong Lan có cảm giác như vậy!

“Xoạt.”

Như Sương dùng lực chưởng một chưởng về phía hắc y nhân khiến hắn bay ra xa, người còn lại nàng dùng chính mũi tên mà hắn bắn ra đâm về phía hắn, bất quá hắn nhanh chóng tránh thoát, tuy không lấy được tính mạng hắn nhưng lại khiến hắn bị thương. Mũi tên xẹt qua cổ tay, ống tay áo vì vậy mà rách một mảnh, vết thương không sâu nhưng không hề nhẹ, lúc này một hình xăm nhỏ dưới tay áo của hắc y nhân hiện ra, thanh kiếm được bao quanh bởi một đôi cánh hắc ám, khiến người khác nhìn vào không khỏi rùng mình, trong bóng đêm lại càng làm nổi bật lên sự âm u vốn có, hình xăm tựa như một biểu tượng, lại tượng như một kí hiệu nào đó, đối với hắc y nhân mà nói có vẻ rất quan trọng, bởi vì vừa mới lộ ra hắc y nhân đã dùng tay che lại, người khác có thể không thấy rõ, cũng sẽ không quan tâm, nhưng đối với người theo dõi từng cử chỉ hành động của hắc y nhân là Tiết Phong Lan thì nàng chỉ cần nhìn sơ cũng thấy được rõ ràng.

Hình xăm vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt khiến nàng không khỏi trừng lớn mắt, quen thuộc là vì kiếp trước nàng đã thấy qua kí hiệu này, không chỉ tận mắt nhìn thấy mà còn biết rõ lai lịch của nó, đây là bí mật lớn nhất của hoàng thất Đại Ngụy. Nếu đám người hắc y nhân có kí hiệu này thì có lẽ tất cả bọn họ đều được “người đó” phái đến ám sát Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, Trịnh vương phi là người ngoài nàng không nói đến nhưng Trưởng Công chúa dù sao cũng mang dòng máu hoàng tộc, tuy nói nàng ta gả cho Trịnh Thế tử nhưng nàng vẫn mãi mang họ Lam, quả nhiên... vô tình nhất là bậc đế vương, cho dù là mang cùng một dòng máu cũng không tiếc hi sinh thân nhân để đạt được mục đích.

“Kiếm vũ?!” Giọng nói Tiết Phong Lan khá nhỏ nhưng mỗi người ở đây đều có thính lực kinh người, sau khi nàng dứt thì hắc y nhân đồng loạt hai mặt nhau, nhất thời sát khí lan ra bốn phía, dường như có hẹn trước, hai hắc y nhân cầm kiếm hướng về phía Tiết Phong Lan, không chút do dự đâm xuống.

Hắn vốn dĩ cũng không có ý định đuổi cùng giết tận các nàng, nhưng mệnh lệnh là không thể cãi, huống hồ giết lầm còn hơn bỏ sót, cho dù các nàng không phải người Trịnh gia thì thân phận của hắn đã bị Tiết Phong Lan biết được, người biết đến Kiếm vũ không nhiều, chỉ là người sống không bao nhiêu, người chết thì nhiều vô số kể, mà nữ hài này nàng lại biết được điều mà bản thân không nên biết, cho nên nàng chỉ có thể lấy cái chết để bồi tội!

Hôm nay, nếu không phải nàng chết thì chính là hắn chết!

“Tiểu thư, cẩn thận!” Như Sương cũng nhanh chóng phát hiện điều không ổn, mặc dù nàng không biết lời Tiết Phong Lan vừa nãy là có ý gì nhưng nàng có thể khẳng định Tiết Phong Lan biết rõ lai lịch của hắc y nhân, nếu không hắc y nhân cũng không tấn công Tiết Phong Lan. Bất quá hiện tại nàng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc kệ đám người này có lai lịch thế nào nhưng điều quan trọng trước mắt chính là phải bảo vệ Tiết Phong Lan, đợi khi thoát khỏi tình cảnh này thì tìm hiểu cũng chưa muộn.

Như Sương ngăn chặn trước mặt hai hắc y nhân, một hồi giao đấu lại tiếp tục diễn ra, bất quá Như Sương vì bị thương ở chân cho nên hắc y nhân đã lợi dụng điều này để đả thương nàng, Như Sương kìm nén đau đớn tiếp tục né tránh những đòn tấn công của hắc y nhân, một trong hai người bất ngờ phá vòng vây để người kia có thể tiếp cận Tiết Phong Lan, người còn lại tiếp tục đánh về chân bị thương của Như Sương, mà Tiết Phong Lan bên này nàng chỉ có thể di chuyển về phía sau, mặc dù biết sau lưng là vực thẳm nhưng so với việc ngồi ở đó nhìn bước chân của hắc y nhân ngày càng gần, so với việc chết dưới tay hắc y nhân thì nàng lại muốn chính bản thân tự kết thúc sinh mạng của mình.

Thanh kiếm không chút do dự đâm xuống, Tiết Phong Lan giờ phút này thật sự sợ hãi nhưng nàng lại không nhắm mắt, bởi vì khi nhắm mắt xung quanh sẽ rơi vào một khoảng không gian tối tăm, đối với Tiết Phong Lan mà nói chờ đợi cái chết thật sự đáng sợ, còn đáng sợ hơn bản thân chứng kiến cái chết.

Ngay cả bản thân nàng cũng không thể cứu được chính mình thì làm sao có thể trông cậy vào người khác?

Thanh kiếm cách ngực ngày càng gần, trong thời khắc sinh tử đó, nhanh như chớp, nàng đã vươn tay chụp lấy cánh tay cầm kiếm của hắc y nhân, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của hắc y nhân, nàng đã mỉm cười, một nụ cười chiến thắng, bởi vì trước khi thanh kiếm đâm vào ngực nàng thì nàng và hắc y nhân, cả hai đồng thời rơi xuống vực.

Thân thể nhẹ như lông vũ, mặc cho gió không ngừng thổi, trước khi rơi xuống vách núi, Tiết Phong Lan nghe rất rõ có người gọi tên nàng, giọng nói tiếc nuối không rõ, đây là lần đầu tiên khi nàng sắp chết đi vẫn có người nhớ đến bản thân, cảm giác này... Tiết Phong Lan không biết bản thân nên vui hay là nên buồn đây?!

Sinh tử do trời, Tiết Phong Lan nàng kiếp này rốt cuộc cũng đã làm chủ được vận mệnh của bản thân, cho dù không thể báo thù nhưng thành ma nàng cũng sẽ không buông tha cho đôi cẩu nam nữ đó. Thân thể chết, linh hồn mất nhưng oán khí vẫn còn, kiếp này không thể nhưng còn có kiếp sau, kiếp sau nữa, thù này không trả, nàng thề không phải Tiết Phong Lan.

~~~

Mùa xuân đến, hoa đào nở, những cánh hoa đào theo gió nhè nhẹ bay đầy trời, không gian xung quanh được bao trùm bởi một màu hồng nhàn nhạt, nhẹ nhàng, hương thơm lan vào gió, khiến người khác cảm thấy yên tĩnh dễ chịu.

Một góc của vườn đào, hồng y nam tử ngồi đó, tay cầm lấy chung trà đưa lên mũi khẽ ngửi, mắt hắn nhắm lại, hàng mi cong dài như tranh vẽ, cánh hoa đào rơi xuống, không biết là cố ý hay vô tình lại rơi vào trong chung trà, đôi môi hồng nhuận của nam tử khẽ mở, cánh hoa đào theo làn nước trôi vào miệng của nam tử, trong miệng nhàn nhạt mùi hoa khiến nam tử không khỏi nở nụ cười.

Nam tử vừa nở nụ cười liền lập tức khiến phong cảnh xung quanh hoa dung thất sắc, thiên ngôn vạn ngữ cũng không thể diễn tả thành lời, mị hoặc chúng sinh, ngay cả hoa đào có cố ý rơi vào hắn, nếu đổi lại là một nữ nhân, đứng trước một nam tử như vậy chỉ sợ tâm nhịn không được mà cũng sẽ rung động.

“Chủ tử, có người xâm nhập.” Hai nam tử bất ngờ xuất hiện, một hắc một bạch quỳ trước người hồng y nam tử, hắc y nam tử thần sắc lạnh nhạt, bộ dạng đầu gỗ mặt than, khác hẳn với bạch y nam tử bộ dạng đùa giỡn, vui vẻ khi người gặp họa, hai người tính cách khác nhau nhưng từ sâu trong ánh mắt cả hai đều lóe lên tia kính phục đối với hồng y nam tử.

“Nơi này xung quanh bốn bề là núi, nếu muốn xông vào... không phải là từ trên trời rớt xuống chứ?” Hồng y nam tử đứng dậy, giữa không gian hồng đào, hồng y trên người hắn không bị lưu mờ mà còn trở nên vô cùng nổi bật.

Hồng y nam tử lúc này đã mở mắt ra, đôi mắt hắn trong như nước, lại tĩnh như đáy hồ, nhàn nhạt mang theo sự lười biếng, kết hợp với dung mạo lại càng trở nên yêu mị, tựa như yêu tinh trong truyền thuyết, một cái chớp mắt đều hút hồn người khác.

Nam tử này, so với nữ tử còn muốn đẹp hơn vạn phần!

“Chủ tử đoán chuyện như thần, đúng là từ trên vách núi rơi xuống, một người tan xương nát thịt bởi vì rơi vào lãnh địa của Hỏa Mị, người còn lại... không rõ sống chết!”

“Người này cũng quá xui xẻo, Đào Hoa Viên rộng lớn thế này, hắn lại rơi vào chỗ của Hỏa Mị, đúng là thiên ý.” Bạch y nam tử lắc đầu thầm than, trên dưới Tiêu Dao Cung không ai không biết Hỏa Mị không hề ngoan ngoãn như bề ngoài, ngoại trừ chủ tử ra thì không nghe lời bất kì ai, nếu làm nghịch ý nó liền dùng thân thể bồi.

Hắc y nam tử không đồng tình: “Nơi này núi cao vạn trượng, cho dù không trở thành thức ăn của Hỏa Mị thì hắn cũng sẽ không thể sống sót.”

“Tiểu Dạ, huynh không thể nói như vậy, dù sao thì người cùng hắn rơi xuống không phải cũng đã không chết đấy sao?”

“Là do nàng may mắn...” Nói đến đây, hắc y nam tử đột nhiên dừng lại, thế gian này làm sao có thể có người may mắn, bất quá chỉ là số mạng nàng so với người khác lớn hơn một chút mà thôi, bất quá điều đó cũng không thể thay đổi được gì, rơi xuống nơi này, nàng chỉ có con đường chết.

“Khoảng cách chỉ lệch so với hắc y nhân một chút, nếu không cũng đã trở thành con mồi của Hỏa Mị rồi.”

“Không bằng chúng ta đi xem người may mắn đó là ai đi?” Ánh mắt hồng y nam tử lóe lên sự hứng thú, hai chữ may mắn này từ miệng Tiêu Dạ nói ra đúng là khiến người khác bất ngờ.

Rơi xuống Đào Hoa Viên, cho dù không chết vì tan xương nát thịt cũng sẽ không có cơ hội sống sót đến hiện tại, đến đó chỉ sợ chỉ nhìn thấy một cái xác xấu xí không hơn không kém, chủ tử hà tất làm bẩn mắt mình? Hắc y nam tử thầm nghĩ.

Xuyên qua vườn đào, ba người đi thẳng về hướng đông, nơi đối diện với vách núi hiên ngang cao chót vót, một thân hoàng y nhàn nhạt nằm nơi đó, mái tóc đen dài như mực, làn da trắng noãn như tuyết, thảm cỏ xanh mướt dưới thân càng làm nổi bật lên dáng người nhỏ nhắn của nàng, phần lưng bị va chạm mạnh, máu nhiễm ướt y phục trên người, giữa không gian yên tĩnh thế này lại vô cùng hài hòa, khiến người khác nhìn vào sinh lòng thương tiếc.

Đáng tiếc, một nữ hài xinh đẹp như vậy mà cuối cùng vẫn phải chết nơi không người biết đến.

“Nàng vẫn chưa chết, xem ra đúng là mạng lớn.”

Hơi thở nhàn nhạt, yếu ớt đến đáng thương nhưng ba người ở đây vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.

“Cũng không hẳn, dù sao nằm ở đây cuối cùng vẫn sẽ chết thôi.” Giọng nói của hồng y nam tử có phần lạnh nhạt, từ sâu trong ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng tàn nhẫn, so với bộ dạng lười biếng vừa nãy đúng là có chút khác xa.

“Chủ tử nói phải.”

Đau!

Đau quá!

Đau đến tê tâm phế liệt, đau đến toàn thân rã rời.

Là ai?

Giọng nói của nam tử... vô cùng xa lạ...

Nàng còn chưa chết sao?

Tiết Phong Lan cố gắng mở mắt ra nhưng lại không được, đầu óc nàng lúc này một mảnh mơ hồ nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau lan ra toàn thân, nàng dường như muốn dùng hết sức lực của mình để có thể mở mắt ra, nàng không muốn chết tại đây, thù nàng vẫn chưa báo, nàng không muốn chết đơn giản như vậy... khát vọng sống mạnh mẽ khiến đôi mắt đóng chặt rốt cuộc cũng mở ra, tựa như đã phá vỡ cấm chế, hành động đơn giản nhưng lấy đi gần hết sức lực của nàng, khiến nàng đau đến tê dại, miệng lưỡi khô khan không nói được chỉ có thể nhíu mày, bộc lộ sự đau đớn theo cách này.

“Chủ tử, nàng vẫn còn thanh tỉnh.”

Đập vào mắt là bóng dáng cao lớn của ba nam tử, hắc y như mực, bạch y như tuyết, đặc biệt là hồng y như lửa, vô cùng bắt mắt, đầu óc mơ hồ ảnh hưởng đến thị giác khiến nàng không nhìn rõ diện mạo của đối phương nhưng Tiết Phong Lan có thể khẳng định những người này đều có lai lịch bất phàm, chỉ là vì sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, thân phận của họ là gì thì nàng không có tâm tư để ý nhiều như vậy,

Nàng mấp máy môi, không phát thành tiếng, đồng thời nàng cũng không rõ bản thân muốn nói điều gì, nàng còn rất nhiều việc chưa làm, nàng không thể chết, điều này Tiết Phong Lan có thể khẳng định, chỉ là... giữa nàng và họ không thân không biết, làm sao họ có thể cứu mạng nàng?!

Nam nhân trên đời vốn lãnh tâm lãnh tình, người bên gối kết tóc trăm năm cũng nỡ nhẫn tâm ra tay sát hại huống hồ đối với ba người trước mặt, nàng chỉ là một người xa lạ, nàng có thể cầu mong gì ở nam nhân?

“Muốn ta cứu ngươi?” Tuy nàng không nói thành tiếng nhưng hồng y nam tử có vẻ hiểu rõ ý của Tiết Phong Lan, hắn trầm ngâm nhìn nàng, ánh mắt nhìn nàng một mảnh lạnh nhạt, tựa hồ không hề có ý định cứu nàng.

“Cầu ta, ta sẽ cứu ngươi.”

Lời nói của nam tử, Tiết Phong Lan nghe tiếng được tiếng không, bất quá hai chữ “cầu ta” này, lại vang vọng trong đầu nàng, khiến nàng không muốn nghe rõ cũng không được.

Cầu?

Muốn nàng cầu hắn? Cầu xin hắn cứu nàng?

Khi Lam Thành Vũ quyết định phế hậu, nhốt nàng vào lãnh cung nàng cũng không mở miệng cầu xin hắn thay đổi chủ ý. Khi Tiết Phong Linh cho người ép nàng uống rượu độc, nàng cũng không mở miệng cầu xin nàng ta buông tha cho nàng, bởi vì nàng biết cho dù nàng cầu xin thế nào, bọn họ cũng sẽ không thay đổi quyết định.

Hiện tại nam tử này lại muốn nàng cầu hắn? Hắn dựa vào đâu mà muốn nàng cầu hắn cứu nàng?

Lòng tự tôn của Tiết Phong Lan nàng dễ dàng bị người khác dẫm đạp dưới chân như thế sao?

Nếu còn thanh tỉnh chỉ sợ nàng sớm đã ra tay đánh người, bất quá hiện tại ngay cả sức lực nói chuyện nàng cũng không có, đầu óc lại mơ mơ hồ hồ không rõ, trước khi kịp nghe hồng y nam tử tiếp lời thì nàng đã rơi vào hôn mê.

Thứ chờ đợi nàng tiếp theo... sẽ là gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.