“Gặp Công chúa ở nơi này đúng là có duyên, không bằng chúng ta cùng nhau đi dạo xung quanh, người thấy thế nào?” Giờ phút này Tiết lão thái thái sớm đã quên mất mệt mỏi, thân thể mặc dù có chút không được thoải mái nhưng trong đầu nàng hiện tại chỉ nghĩ đến việc có thể tạo quan hệ tốt với nữ tử trước mặt thì làm sao còn quan tâm đến sức khỏe của bản thân?
Trịnh vương phi không nói, dù sao nếu không phải có một vị trượng phu là Trịnh vương ở sau chống lưng thì thân phận của nàng vốn không thể so sánh với Nhị phẩm phu nhân là nàng, thế nhưng con dâu nàng ta - Trưởng Công chúa thì lại khác.
Nàng là Trưởng Công chúa của Đại Ngụy, tỷ tỷ của đương kim hoàng đế bệ hạ, thân là kim chi ngọc diệp, ngoại trừ Thái hậu cùng Hoàng hậu ra thì nàng chính là nữ nhân cao quý nhất kinh thành, nàng thường không xuất đầu lộ diện, khiến các vị phu nhân muốn kết giao cùng nàng còn khó hơn lên trời, hiện tại Tiết lão thái thái lại có duyên gặp gỡ, cây cổ thụ lớn như vậy, nàng sao có thể dễ dàng bỏ qua?!
Trưởng Công chúa nhướng mày, mặc dù không tỏ thái độ nhưng rõ ràng đối với đề nghị của Tiết lão thái thái cũng không mấy hài lòng. Số lần nàng cùng nàng ta gặp nhau chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, trò chuyện không đến mười câu, nếu không phải nể mặt nàng ta là mẹ chồng của Thượng thư phu nhân thì nàng cũng không nói những lời khách sáo như vậy, người thấy sang nhận họ hàng thân thích nàng đã thấy nhiều, Tiết lão thái thái này cũng chỉ là một trong số những kẻ đó.
Đại Ngụy mới vào xuân, khí trời vẫn còn khá lạnh, đặc biệt là nơi núi cao như Thiền Vu Sơn Tự đây, không khí ở đây so với kinh thành tất nhiên sẽ thấp hơn, hiện tại tuy là giữa ban trưa nhưng sương mù vẫn còn nhàn nhạt lửng lờ.
Trưởng Công chúa từ nhỏ đã dưỡng thân vàng ngọc, thể chất yếu đuối, ngồi xe ngựa một đường không ngừng nghỉ đến nơi đây, khó tránh khỏi mệt mỏi, chưa nói đến đường xốc nảy khó đi, thân thể nàng làm sao có thể chịu được, nếu không phải có Trịnh vương phi bên cạnh thì nàng sớm đã tìm một căn phòng để nghỉ ngơi rồi.
Cho nên đối với lời đề nghị của Tiết lão thái thái nàng cảm thấy vô cùng phiền chán, định mở miệng từ chối thì một một giọng nói trầm thấp đã đã vang lên, nói những lời thay tiếng lòng của nàng.
“Tiết lão phu nhân đúng là có tâm...” Tâm mà nàng nói đến không biết là tâm gì, là đang khen Tiết lão thái thái vẫn là có ý khinh thường?
“Bất quá đường xa mệt mỏi, không giống Tiết lão phu nhân... người khác không được hăng hái như vậy.” Trịnh vương phi cùng Trịnh vương là phu thê lâu năm, tuy nàng xuất thân bình thường nhưng ở bên cạnh phu quân đã lâu, loại người nào nàng chưa từng thấy qua? Nữ nhân ham vinh hoa phú quý, nữ nhân tâm cơ thủ đoạn nàng đã thấy nhiều, vốn dĩ lúc đầu còn nghĩ Thượng thư phu nhân tính tình không tệ, mẹ chồng nàng ta chắc hẳn cũng là một quý phu nhân có khí chất, nhưng hiện tại nhìn Tiết lão thái thái, Trịnh vương phi cảm thấy... nàng đúng là hy vọng quá nhiều rồi!
“Vương phi nếu đã nói vậy lão nô cũng không tiện làm phiền, để lần sao cũng không muộn.” Tiết lão thái thái cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao thời gian nàng ở đây cũng không phải ngắn, cơ hội gặp gỡ Trịnh vương phi cũng không ít, chỉ cần có thể kết giao với hai người các nàng, có Trịnh vương ở phía sau giúp đỡ, tiền đồ sau này của nam nhân Tiết phủ không cần phải lo.
“Vương phi nương nương, Công chúa điện hạ, phòng của hai vị đã được chuẩn bị xong, là tiền viện ở phía Tây, không biết hai vị các muốn đến đó ngay bây giờ hay là...” Giọng nói thập phần cung kính, hòa thượng này cũng là một người thông minh, biết rõ phận thân phận đối phương không tầm thường, cho nên lời lẽ rất cung kính.
“Vất vả cho ngài, phiền ngài dẫn đường.” Trịnh vương phi trước giờ đối với người trong cửa phật vẫn luôn rất kính trọng, dựa theo sự chỉ dẫn của tiểu hòa thượng, nàng cùng Trưởng Công chúa đi thẳng về phía trước, đối với Tiết lão thái thái bên cạnh cũng không nói lời nào, mà Trưởng Công chúa trước khi rời đi cũng không quên gật đầu với Thượng thư phu nhân, dù sao Thượng thư phu nhân cũng là biểu muội của nàng, mà Tiết lão thái thái, bất quá chỉ là một người họ hàng xa, không mấy thân thiết.
“Cung tiễn vương phi.”
Hành động của Trương Công chúa lọt vào mắt Tiết lão thái thái chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, khiến nàng trở nên bất mãn, vốn dĩ thái độ của Trịnh vương phi đã khiến nàng bất mãn, hai người họ cũng vừa mới trò chuyện được một hai câu, quay lưng đi Trịnh vương phi liền phủi sạch qan hệ với nàng, khiến những người xung quanh nhìn nàng với ánh mắt khinh thường.
Sớm đã nghe nói tính tình Trịnh vương phi này kì quái, hiện tại xem ra đúng là mắt cao hơn đầu, thái độ như vậy rõ ràng là chướng mắt Tiết gia nàng, bất quá như vậy cũng thôi đi, mẹ chồng là nàng bị Trịnh vương phi xem thường trong khi Thượng thư phu nhân thân là con dâu lại được Trưởng Công chúa coi trọng, hành động như vậy chẳng khác nào tán thẳng vào mặt Tiết lão thái thái?
Lúc này cũng có một vị hòa thượng khác đi đến bên này, Tiết lão thái thái vốn dĩ đã mệt mỏi, hiện tại lại bị Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa chọc giận, tâm trạng tất nhiên không vui, nàng nhanh chóng đi đến viện đã được chuẩn bị để nghỉ ngơi.
Ánh mắt Tiết Phong Lan dõi theo bóng dáng của hai nữ nhân cho đến khi các nàng biến mất ở ngã rẽ, kiếp trước việc của Tiết Thanh Liên và Hạ Túc không có xảy ra, tất nhiên nàng cũng không có dịp đến Thiền Vu Sơn Tự này để cầu phúc, không nghĩ đến ở nơi này lại có thể gặp Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, đúng là... ngoài ý muốn.
Trịnh vương phi và Trưởng Công chúa nghỉ ngơi ở tiền viện phía Tây, mà nữ nhân Tiết phủ thì được phân đến hậu viện phía Nam, hai viện cách nhau cả một đoạn đường dài lát đá, xuyên qua hòn non bộ, băng qua một đình viện mới có thể đến, Tiết lão thái thái khi biết được điều này chỉ có thể buồn bực dậm chân.
Phía Nam của Thiền Vu Sơn Tự có rất nhiều viện, viện mà Tiết lão thái thái được phân đến cũng là một trong số các viện đó, mỗi phân viện đều được chia làm tiền viện và hậu viện, tiền viện là nơi dành cho những khách nhân có địa vị cao quý, tựa như Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, một người là vương phi khác họ, một người là hoàng thân quốc thích, tất nhiên được nghỉ ngơi ở tiền viện. Mà Thượng thư phu nhân, tuy là cháu gái Thái hậu, cũng được xem là hoàng thân quốc thích nhưng xuất giá tòng phu, nàng lại không phải dòng dõi trực thuộc hoàng tộc, cho nên được phân đến phân viện lớn nhất trong các viện phía Nam, đãi ngộ như vậy cũng là không tồi.
Phòng ở đây cũng không nhỏ, có đủ cho ba bốn người cùng ở, hơn nữa mỗi một phòng đều có ít nhất là hai chiếc giường, căn phòng lớn nhất tất nhiên là thuộc về Tiết lão thái thái cùng Tiết thị hai mẫu tử, tiếp theo là Thượng thư phu nhân cùng Tam phu nhân Dung thị một phòng, các phòng còn lại chia đều cho nữ nhi tam phòng, tất nhiên các nàng không được đãi ngộ như trưởng bối, có ít nhất ba đến bốn người một phòng.
Tiết Phong Linh cùng Tiết Lan Hương một phòng, Tiết Phong Lan tất nhiên sẽ không chung phòng với Tiết Phong Linh nên nàng ở phòng riêng, mà Tiết Thanh Liên lại chọn ở cùng phòng với nàng, còn lại Tiết Liên Kiều cùng Tiết Yên Hoa hai người. Tiết Yên Hoa cùng Tiết Thanh Liên bất hòa, sao có thể chịu ở cùng phòng với Tiết Thanh Liên, cho nên nàng liền chọn phòng của Tiết Phong Linh, Tiết Liên Kiều thấy thế cũng không có ý kiến, hiện tại chỉ còn một mình Hạ Anh là chưa quyết định.
Tiết Phong Lan sớm biết Hạ Anh sẽ không chọn phòng của nàng cho nên rất yên tâm mà trở về phòng sắp xếp đồ đạc, quả nhiên một lúc sau Tiết Thanh Liên cùng Tiết Liên Kiều bước vào, tường thuật lại lời nói của Hạ Anh, Tiết Thanh Liên đối với vị muội muội tương lai này không chút thiện cảm nên khi nghe được nàng ta không ở cùng phòng với nàng nàng liền vui vẻ không thôi, mà Tiết Liên Kiều từ đầu chí cuối nàng vẫn duy trì bộ dạng băng sương lạnh nhạt, Tiết Phong Lan thấy thế chỉ cười nhạt không nói, thầm nghĩ, so với phòng các nàng, một phòng bốn người bên cạnh xem ra chật chội không ít.
Nam nữ khác biệt, Tây viện và Nam viện là nơi dành cho nữ tử, mà Đông viện và Bắc viện còn lại tất nhiên là nơi dành cho chúng nam tử. Không giống một đám nữ nhân bên này tranh nhau một phòng, bên Tiết Vũ Văn có vẻ thoải mái hơn, hắn cùng Tiết Mộ một phòng, mà Tiết Duy cùng Hạ Võ một phòng. Nha hoàn, gã sai vặt của mỗi người đều được sắp xếp cho căn phòng riêng, để tiện chăm sóc chủ tử, Tiết Duy và Hạ Võ đều là tiểu hài tử đều câdn người chăm sóc, so với Tiết Duy, Hạ Võ còn có Tiết thị bên cạnh chiếu cố, bất quá có Tiết Vũ Văn ở đây, thân là huynh trưởng, hắn tất nhiên sẽ thay Phương Lam chăm sóc Tiết Duy, mặc dù quan hệ giữa Phương Lam cùng Nhị phu nhân Lâm thị không thể xem là quá tốt.
Sắp xếp phòng xong, mọi người liền đi nghỉ trưa, không đến nửa canh giờ, Tiết Liên Kiều đã muốn ra ngoài hầu hạ mẫu thân nàng nghe giảng kinh phật, Tiết Thanh Liên thì sớm đã mệt mỏi, nằm xuống giường không bao lâu liền say giấc, chỉ có Tiết Phong Lan vẫn là một mảnh thanh tĩnh, mặc dù nàng cũng có chút mệt mỏi nhưng lần đầu tiên ở cùng phòng với người khác, có chút không quen, nên quyết định cùng Như Sương ra ngoài đi dạo.
Núi cao xanh thẳm, mây trời dày đặt, ánh nắng mặt trời vốn không thể xuyên qua đám mây để chiếu xuống mặt đất, cho nên tuy là đã qua chính ngọ nhưng bầu trời lại tựa như mới sáng sớm, nơi này so với kinh thành thì đúng là lạnh hơn không kém, trước khi ra cửa, Tiết Phong Lan cũng không quên mang theo áo khoác.
Thời tiết như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy buồn ngủ, Như Sương bế nàng xuyên qua con đường lát đá, nhìn thấy một cái đình vắng người liền đi vào bên trong ngồi xuống, bao quanh đình đình vườn cây cảnh không hoa, được chăm sóc cẩn thận, lá cây vẫn tươi tốt, Tiết Phong Lan nhìn một lúc, cảm thấy đầu óc bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, nàng không khỏi nằm nửa người trên bàn, sau đó... sau đó tựa hồ nàng thiếp đi lúc nào không hay.
Trước khi rơi vào giấc ngủ, Tiết Phong Lan cảm thấy, thời tiết như vậy mà không ngủ thì đúng là phí của trời.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng rốt cuộc cũng tỉnh dậy, đã bao lâu rồi nàng mới có thể ngủ một giấc yên ổn như vậy, Tiết Phong Lan cũng không nhớ rõ, chỉ biết khi ở Thượng thư phủ đêm nào nàng cũng gặp ác mộng khiến nàng tỉnh dậy lúc nửa đêm, mỗi đêm đều lập lại như vậy, có vẻ như đó đã trở thành tâm bệnh của nàng, tâm bệnh phải trị bằng tâm dược... có lẽ chỉ khi đạt được mục đích, cơn ác mộng này mới biến mất.
Đập vào mắt nàng đầu tiên là bóng dáng như tuyết mờ ảo trong làn sương gió, trời có vẻ đã không còn sớm, gió lúc này đã lớn, động tác của nữ tử so với lúc trước khi nàng ngủ quả thật không khác xa gì mấy, Tiết Phong Lan thầm nghĩ, Như Sương thật sự vẫn luôn giữ nguyên tư thế này trong lúc nàng ngủ sao?
“Tiểu thư, đã không còn sớm, chúng ta nên trở về thôi.” Như Sương thần sắc lạnh nhạt, đối với hành động của nàng tựa hồ không có ý kiến.
Tiết Phong Lan gật đầu, ngoan ngoãn để Như Sương bế, chuyến đi lần này không đủ xe ngựa nên nàng chỉ có thể mang theo Như Sương, ngay cả xe lăn cũng không thể mang theo, bởi vì không có chỗ chứa. Nguyên nhân nàng lựa chọn Như Sương đi theo thay vì Xuân Cầm rất đơn giản, Xuân Cầm quả thật đủ khôn khéo nhưng mọi người đi hết trong phủ vắng chủ, Phương Lam tất nhiên thừa việc mà làm càn, thế nên nàng để Xuân Cầm ở lại, dù sao trước kia Xuân Cầm cũng là người của mẫu thân, đối với việc quản lí phủ cũng biết không ít, huống hồ đồ vật trong Hàn Mai Các đều là vật được ban thưởng, giá trị liên thành, có Xuân Cầm nên mới có thể yên tâm.
Buổi tối mọi người được gọi đến dùng bữa, tỷ muội Tiết gia cùng Hạ Anh ngồi cùng một bàn, riêng Tiết Phong Linh được Tiết lão thái thái cho phép ngồi bên cạnh mình, mặc dù điều này không hợp với lễ nghi, dù sao mọi người trên bàn đều là trưởng bối, mà Tiết Phong Linh bất quá chỉ mới mười hai tuổi, nàng còn chưa làm lễ cập kê, những vị phu nhân điều không hài lòng nhưng thấy Trịnh vương phi không nói nên đành im lặng bỏ qua.
Nơi này phật tự, dù là ngày lễ hay ngày thường thì thức ăn chỉ toàn món chay, mọi người đều hiểu rõ điều này cho nên dù không thích nhưng cũng không dám bỏ thức ăn thừa, mà Tiết Yên Hoa ngay từ khi dọn thức ăn lên nàng đã tỏ vẻ bất mãn.
“Thức ăn như vậy, làm sao có thể ăn?” Nàng gắp một miếng thức ăn, phát hiện là đậu hủ thì ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ.
Mọi người trầm mặc nhìn nàng, lời nói của nàng thật quá vô lễ, không chỉ vô lễ mà còn vô cùng bất kính, nếu để người khác nghe được những lời này thì nhất định Tiết phủ sẽ bị Tiết Yên Hoa làm liên lụy.
“Lục muội, đồ chay tuy không bằng đồ mặn nhưng cũng có lợi ích riêng của nó, ăn chay rất tốt cho sức khỏe, đồng thời cũng khiến tâm tình người khác bớt nóng nảy, dựa vào tính tình của muội, quả thật nên ăn nhiều những món này.” Tam phu nhân Dung thị trước giờ luôn xem mình là một tín đồ của phật tự cho nên từ nhỏ Tiết Liên Kiều đã ăn chay theo mẫu thân nàng, khi nhìn thấy Tiết Yên Hoa lộ vẻ bất mãn với thức ăn chay, người lạnh nhạt như nàng cũng nhịn không được mở miệng phản bác.
“Tiết Liên Kiều, lời này của tỷ là có ý gì?” Tiết Yên Hoa bị chọc giận, tuy Vũ di nương đã dặn dò nàng không được đi ra ngoài gây sự nhưng lần này Tiết Liên Kiều là người mở miệng trước, nàng cũng không phải người nhân từ, bị người khác mắng thì xem như không có việc gì.
“Ý ở trong lời, nếu đã không thông minh thì nên ăn nhiều rau xanh một chút.” Tiết Phong Lan lúc này cũng lạnh nhạt mở miệng, giọng nàng nhàn nhạt nhưng có thể nghe rõ ý châm biếm.
“Tỷ...” Phát hiện Tiết Thanh Liên bên cạnh nở nụ cười, Tiết Yên Hoa nhất thời tức giận, định mở miệng mắng thì bị một giọng nói cắt ngang.
“Nháo đủ chưa?” Im lặng nãy giờ Tiết Lan Hương rốt cuộc cũng đã mở miệng, trên bàn ăn này ngoại trừ Tiết Phong Lan thì nàng chính là người có địa vị cao nhất, đối với thái độ của Tiết Yên Hoa, nàng tất nhiên không hài lòng, hiện tại nàng ta không chỉ vô lễ với Tiết Liên Kiều mà còn vô lễ với Tiết Phong Lan, điều này lại càng khiến nàng đối với thứ nhị phong nảy sinh bất mãn.
Đối với Tiết Phong Lan, Lâm thị tỏ thái độ không nên đắc tội cùng nàng, dù sao chỗ dựa ở phía sau nàng là Thái hậu - nữ nhân quyền quý một đời, người như vậy, nhị phòng bọn họ vốn không nên dây vào, nếu không thể làm bạn thì tốt nhất cũng đừng nên kết thù, nữ nhân như Tiết Phong Lan, có oán tất báo. Tiết Vũ Văn thì tỏ vẻ tỷ muội các nàng không chỉ giống nhau về gương mặt, về mặt thủ đoạn đều không phân biệt cao thấp, tâm cơ đều rất nặng, Tiết Phong Linh thông minh sắc sảo mà Tiết Phong Lan muốn mưu có mưu, muốn trí có trí.
Hiện tại tỷ muội Tiết gia tựa hồ đã chia làm hai phe, mặc dù bên ngoài nàng nghiêng về phía của Tiết Phong Linh nhưng trong lòng Tiết Lan Hương biết rất rõ, đắc tội với Tiết Phong Lan hoàn toàn không có kết cuộc tốt.
Tiết Yên Hoa bị mắng chỉ có thể im lặng, khi đối với mặt với Tiết Lan Hương chẳng khác gì mèo đối mặt với hổ, dù bất mãn nhưng chỉ có thể cam chịu, bàn ăn vì vậy mà trở nên yên tĩnh, trên bàn chỉ nghe thấy tiếng động đũa của mọi người.
Sau khi dùng bữa xong mọi người đều trở về phòng, mà Tiết Phong Lan lại không có ý định về phòng, tuy nàng đối với Tiết Thanh Liên và Tiết Liên Kiều không bài xích nhưng nàng vẫn là không quen ở cùng một phòng với người khác, đặc biệt là ngủ cùng một giường, vì vậy Tiết Phong Lan cùng Như Sương lại tiếp tục đi dạo, trên đường đi lại gặp phải Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa, bên cạnh còn có Tiết lão thái thái, tất nhiên không thể thiếu Tiết Phong Linh.
“Thần nữ tham kiến Trịnh vương phi, Trưởng Công chúa vạn phúc kim an.” Như Sương bế Tiết Phong Lan hành lễ, xem như là thay mặt nàng mà hành lễ với người trước mặt.
“Vương phi nương nương thứ lỗi, thần nữ vì đôi chân đi đứng bất tiện, không thể hành lễ với vương phi cùng công chúa, mong hai vị có thể bỏ qua cho Lan Nhi.”
Trịnh vương phi nhướng mày, ánh mắt rơi vào đôi chân của Tiết Phong Lan, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, tựa hồ có chút không thể tin, một nữ tử mười hai tuổi mà lại đi đứng bất tiện, huống hồ còn là một hài tử xinh đẹp, so với tỷ tỷ song sinh cũng không thua kém, quả thật... có chút đáng tiếc, xem ra Tiết lão thái thái chỉ có thể trông cậy vào cháu gái lớn của nàng ta thôi.
“Không sao, một hài tử xinh đẹp như vậy, ta làm sao có thể mở miệng trách cứ?” Thái độ của Trịnh vương phi thập phần ôn hòa, chỉ là lời nói mơ hồ chứa hàm ý khiến người nghe không rõ.
Tiết lão thái thái từ khi Tiết Phong Lan xuất hiện thì nụ cười trên mặt đã biến mất, hiện tại thấy thái độ của Trịnh vương phi đối với Tiết Phong Lan hoàn toàn khác xa Tiết Phong Linh lúc nãy thì lòng lại càng không vui, vốn dĩ nàng muốn để Tiết Phong Linh tiếp cận với Trịnh vương phi bởi vì cháu gái này của nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhất định sẽ khiến người khác yêu thích, thế nhưng thái độ của Trịnh vương phi vẫn là không lạnh không nhạt, đến lượt Tiết Phong Lan thì thái độ khác hẳn, là bởi vì thương tiếc cho đôi chân tàn phế của nàng ta hay là có ý gì khác nữa?!
“Vương phi nương nương...” Lời vừa tới miệng thì ngừng lại, Tiết lão thái bị một màn trước mặt dọa sợ, một đám hắc y nhân xuất hiện trước mặt mọi người, người đến đều đeo khăn che mặt nhưng ánh mắt lại như tỏa ra sát khí đằng đằng, nhìn vào liền biết nhất định là không có ý tốt.
“Các người là ai?” So với Tiết lão thái thái, Trịnh vương phi lại trấn định hơn nhiều.
“Chúng ta là ai không quan trọng, hôm nay Trịnh gia các ngươi phải để lại mạng tại đây.” Dứt lời đám hắc y nhân liền vung kiếm về phía này, lúc này trước mặt Trịnh vương phi cũng xuất hiện một đám người khoảng chừng mười người, có vẻ như đó là hộ vệ của Trịnh vương phủ, đi theo bảo vệ nàng.
Gió thổi không ngừng, ánh trăng bị mây che đi, khó mà nhìn rõ địch bạn, đao kiếm loạn vũ khắp nơi, Trịnh vương phi cùng Trưởng Công chúa được ba hộ vệ bảo hộ xung quanh, mà Tiết lão thái thái sớm đã trốn sau lưng Trịnh vương phi, Tiết Phong Linh cũng trốn vào gốc an toàn gần đó, chỉ có Tiết Phong Lan được Như Sương bế đang đứng ở ngoài sự bảo hộ, một hắc y nhân thấy thế liền hướng kiếm đâm về phía này, giết một còn hơn bỏ sót, chỉ cần đi cùng người Trịnh gia thì phải giết sạch không tha.
Như Sương nhanh chóng né mũi kiếm, bế Tiết Phong Lan chạy thẳng về phía trước, hắc y nhân vẫn bám sát phía sau, nơi này chỉ có một ngã dẫn đến đỉnh núi, tuy võ công nàng không thấp nhưng địch mạnh ta ít, so với việc ở lại cùng đám hắc y nhân đánh nhau thì tốt nhất vẫn là nên đưa Tiết Phong Lan đến nơi an toàn, như vậy nàng mới hoàn toàn yên tâm mà giao đấu với hắc y nhân.
“Như Sương, cẩn thận!” Đột nhiên ở phía sau lại xuất hiện thêm một hắc y nhân, hắn đưa tay giương cung, nhắm thẳng về phía hai người, Tiết Phong Lan thấy thế không khỏi hét lên, may mắn Như Sương hành động nhanh chóng né đi nhưng suy cho cùng nàng cũng không có mắt ở phía sau, mũi tên xẹt qua cánh tay, tạo thành một vết thương không nhỏ, đau đến khiến nàng nhíu mày.
“Như Sương, ngươi có sao không?” Tiết Phong Lan lo lắng không thôi.
“Không sao, tiểu thư, nếu bọn họ thật sự đuổi tới thì dù có đi được không thì xin người hãy tìm một chỗ an toàn mà trốn, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ra, có biết không?!” Một mình đối phó với hai người không vấn đề gì, chỉ là thực lực của bọn họ nàng vẫn chưa nắm rõ, có Tiết Phong Lan bên cạnh nên nàng không dám hành động lỗ mãng, dù sao đao kiếm không có mắt, nếu thật sự khiến Tiết Phong Lan bị thương, Như Sương thật sự không dám đối với mặt với Thái hậu.
Tiết Phong Lan bị lời nói của Như Sương làm cho sửng sốt, lại nhìn thấy khoảng cách giữa các nàng và hai hắc y nhân càng ngày càng gần, ánh mắt Tiết Phong Lan lóe lên tia kiên định, trong lòng tựa hồ đã quyết định một điều gì đó.
“Như Sương, nghe ta nói, nếu bọn họ thật sự đuổi đến thì...” Xem như là nàng đánh cược đi, dù sao hiện tại cũng không còn đường lui nữa, lão Thiên cho nàng sống lại, nhất định sẽ không nhẫn tâm tước đoạt cuộc sống của nàng lần nữa, cho nên lần này Tiết Phong Lan muốn tự mình quyết định số phận của mình!
Để xem rốt cuộc là mạng nàng lớn hay là...