Đích Nữ Tàn Phi

Chương 186: Chương 186: Thủ Phạm Là Tiết Phong Linh (10)




“Ưm...” Trong lúc mọi người rơi vào thế giằng co thì Vương Kim lúc này đột nhiên có động tĩnh, bởi vì cuộc tranh cãi của Tiết Phong Lan và Vương phu nhân, mặc dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng Vương Kim vẫn nghe thấy, đặc biệt giọng nói chanh chua chói tai của Vương phu nhân ồn ào đến mức có thể khiến người chết đội mồ sống dậy, huống hồ Vương Kim chỉ là hôn mê bất tỉnh mà không phải chết.

“Nhi tử, ngươi tỉnh rồi...” Vương lão gia thấy người trong lòng có động tĩnh không khỏi kêu lên một tiếng, lời nói này thành công cắt đứt cuộc tranh cãi giữa hai người Tiết Phong Lan, Vương phu nhân biết được tin nhi tử tỉnh lại, nàng lập tức vứt chuyện cãi vả với Tiết Phong Lan qua sau đầu rồi đi đến bên cạnh Vương Kim hỏi han.

“Kim Nhi, Kim Nhi... ngươi không sao chứ?” Vương Kim vốn chỉ mới tỉnh lại, cả người đều đau đến mức khiến hắn nhe răng trợn mắt, đầu óc cũng choáng váng lợi hại, vậy mà Vương phu nhân còn nhào vào người hắn, thân hình Vương phu nhân vốn mập mạp, sức lực của nàng đối với Như Sương không là gì nhưng với một người bị đánh bầm dập vừa mới tỉnh lại như Vương Kim cũng là rất lớn, đụng cái khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, Vương phu nghe thấy vội vàng buông tay.

Kim Nhi?

Mọi người đối với cách xưng hô này của Vương phu nhân không khỏi ớn lạnh cả người, ác bá của phố Hạ Lan Cửu U lại được gọi bằng cái tên này, quả thật là khiến người ta cảm thấy... buồn nôn.

“Người đâu? Vì sao đại phu còn chưa đến nữa?” Vương phu nhân chỉ có duy nhất một nhi tử là Vương Kim cho nên ngày thường đối với hắn nói gì nghe nấy, hiện tại nhìn thấy nhi tử đau đớn như vậy, nàng đau lòng không thôi, cũng chẳng có tâm trạng bận tâm đến Tiết gia hay Tiết Phong Lan gì nữa, chỉ lo bận tìm kiếm đại phu.

“Thu Cúc, ngươi đi tìm Đại thiếu hỏi một chút vì sao Diệp Thái y còn chưa đến nữa?” Trường Bình Hầu phu nhân thấy vậy bèn phân phó Thu Cúc, người đã tỉnh lại, Diệp Thái y phải nhanh chóng đến chữa trị cho hắn để mọi chuyện còn nhanh chóng sáng tỏ.

Thu Cúc một bên nhận lệnh, nhanh chóng đi ra ngoài, còn chưa kịp đi đến cửa viện thì từ ngoài có hai bóng dáng nam tử đi đến.

“Đến rồi, đến rồi.” Thu Cúc thấy người, ngay lập tức liền nhận ra Liên Hạo Nguyên, vội vàng đi trở về bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân.

Lúc này Liên Hạo Nguyên dẫn theo Diệp Thái y đi vào trong viện, Diệp Thái y hôm nay một trang tố y tối màu, so với ngày thường ôn hòa lễ độ thì hôm nay hắn lại mang thần sắc nghiêm trọng, đôi mắt lóe lên hàn quang, cả người đều tản ra hàn khí, mọi người ngày thường nhìn quen Diệp Thái y ôn hòa nho nhã, nhìn đến một màn này không khỏi có chút khó hiểu: Ai chọc giận Diệp Thái y thế này?

Rất nhanh mọi người liền hiểu, sự tức giận của Diệp Thái y từ đâu mà ra, Diệp Thái y vừa mới bước chân vào thì ánh mắt đã không kịp dừng ở trên người Diệp Linh Vi, Diệp Linh Vi lúc này đã thay một bộ y phục mới, ngoại trừ trên trán có chút sưng đỏ và đầu tóc hơi rối thì không nhìn ra khác thường gì, Diệp Thái y quét mắt nhìn nữ nhi từ trên xuống dưới, phát hiện không có vết thương nặng nào mới yên tâm thở ra, biểu hiện của hắn quá rõ ràng, người xung quanh cũng biết Diệp Thái y hẳn là biết được chuyện gì rồi.

Lúc nãy Diệp Thái y đang ở đại sảnh cùng với các bị quan gia, đột nhiên Liên Hạo Nguyên đến tìm hắn, trên đường đi Liên Hạo Nguyên cũng đã tóm tắt nhưng chuyện mình biết cho Diệp Thái y, nghe tin nữ nhi suýt nữa bị khinh nhục, Diệp Thái y tựa hồ là nhanh chóng mà chạy đến biệt viện. Hiện tại nhìn đến nữ nhi bị thương, mặc dù thần sắc như thương nhưng trong lòng ẩn ẩn tia lửa giận, nữ nhi của hắn từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng chịu qua ủy khuất, hiện tại lại bị một nam tử làm bị thương thành như vậy, người làm phụ thân như Diệp Thái y ngoại trừ đau lòng còn có chút tức giận.

Có câu “Nữ nhi là tình nhân kiếp trước của phụ thân”, quả thật vậy, đối với Diệp Linh Vi, Diệp Thái y dường như muốn dành hết mọi thứ tốt nhất trê thế gian này cho nàng, ngày thường còn sủng nàng đến mức vô pháp vô thiên, chỉ cần là thứ nàng muốn hắn nhất định sẽ tìm mọi cách giúp nàng có được, lẽ ra một nữ hài được sủng ái từ nhỏ như Diệp Linh Vi, lớn lên nhất định phải kiêu ngạo, tính tình đại tiểu thư mới đúng nhưng không, nhìn Diệp Linh Vi hiện tại là biết, dưới sự dạy dỗ của phụ mẫu, nàng lớn lên không những không ngang ngược mà còn chọc người yêu thích, không chỉ có người Diệp gia yêu thích nàng mà bằng hữu bên ngoài đối xử với nàng cũng rất tốt. Diệp Linh Vi càng ngoan ngoãn hiểu chuyện bao nhiêu, giờ khắc này nhìn thấy nàng đáng thương đứng đó Diệp Thái y càng đau lòng thay nữ nhi, Diệp gia chỉ có một nữ nhi là Diệp Linh Vi, Diệp Thái y không yêu thương, không sủng ái nàng thì có thể yêu thương, sủng ái ai? Vậy mà hiện tại có người dám xem nữ nhi của hắn không là gì mà khinh nhục, không những bị thương mà còn suýt nữa mất hết trong sạch, hắn làm sao có thể nuốt xuống cơn giận này đây?

“Đại phu, đại phu... mau xem con ta...” Vương phu nhân cũng phát hiện Diệp Thái y đến, lúc đầu Diệp phu nhân mở miệng bảo Trường Bình Hầu phu nhân cho người gọi phu quân nàng ta, hiển nhiên Vương phu nhân cũng đoán được vị đại phu trước mắt này chính là phụ thân của Diệp Linh Vi, người mà Vương Kim suýt nữa phá hủy trong sạch, chỉ là lúc này nàng không có tâm tư chú ý nhiều như vậy, mọi sự chú ý của nàng đều đặt lên người Vương Kim.

Lời nói của nàng thành công cắt đứt dòng suy nghĩ của Diệp Thái y, hắn thần sắc thản nhiên không nhanh không chậm đi đến bên cạnh Vương phu nhân, đôi mắt không khỏi nhìn đến tên bại hoại suýt nữa làm tổn thương nhi tử của hắn. Vương Kim lúc này đang tựa lưng vào người Vương lão gia, thân là thiếu niên trai tráng nhưng thân hình gầy gò, bộ y phục hoa quý trên người lúc này không rách nát cũng đã nhiễm cát bụi, gương mặt bị đánh đến mức không ra hình, đôi mắt híp híp, tựa hồ như vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, trên người hắn ngoại trừ vết thương ngoài da ra thì không có vẻ gì là nghiêm trọng, vết thương nặng nhất là ở trên trán, nơi đó chưa được cầm máu nên máu vẫn còn đang chảy, miệng vết thương còn dính vài mảnh vỡ, theo như Diệp Thái y quan sát thì chính là mảnh vỡ của bình hoa.

Diệp Thái y không tiếng động nhếch môi, đối với vết thương trên người của Vương Kim, hắn rõ ràng là hài lòng, ngoài mặt vẫn trang lạnh lùng nhưng đáy lòng nhịn không được mà cười ha ha, không khỏi tán thưởng người đã ra tay đánh Vương Kim ra nông nổi này, nhìn bộ dạng này của Vương Kim, chỉ sợ phải nằm trên giường ít nhất là nửa tháng.

Diệp Thái y đưa tay cầm lấy tay trái của Vương Kim, bộ dạng này rõ ràng là muốn bắt mạch, dù sao cũng chỉ là bắt mạch mà thôi, chạm nhẹ vào mạch là được, Vương Kim cũng chưa có chú ý đến hành động của Diệp Thái y, hắn vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cho nên liền giống như một con rối để mặc người an bài, cũng không biết Diệp Thái y ấn trúng chỗ nào khiến Vương Kim la lên một tiếng thất thanh, mọi người nghe thấy tiếng động ánh mắt vội vàng rơi vào người Vương Kim, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc này đã nhăn cả lại, thần sắc thống khổ khiến những vết bầm dập trên gương mặt của hắn càng thêm dữ tợn.

“Phu quân, có chuyện gì vậy?” Diệp phu nhân đi trước mở miệng, người khám bệnh là tướng công của nàng, không ai thích hợp lên tiếng hơn, mà hiển nhiên Diệp phu nhân cũng có suy nghĩ như vậy.

“Mạch tượng không ổn định, cần phải ấn mạnh một chút.” Diệp Thái y lạnh giọng giải thích, sắc mặt thản nhiên như thường, vết thương của Vương Kim chỉ là ngoài da, dựa vào kinh nghiệm lâu năm thì Diệp Thái y không cần bắt mạch cũng có thể chuẩn đoán được tình trạng hiện tại của hắn, thế nhưng hắn lại cố tình bắt mạch, hơn nữa còn cố tình ấn vào một vị trí khiến Vương Kim đau đớn không thôi, mặc dù nói ra có chút xấu hổ nhưng Diệp Thái y không thể không thừa nhận, hắn là đang công báo tư thù.

Diệp phu nhân gả vào Diệp gia mười mấy năm, đối với y thuật cũng có chút tìm hiểu, mặc dù học thuật của nàng không bằng trượng phu nhưng nàng cũng biết, vết thương của Vương Kim chỉ là ngoại thương, chỉ cần thoa thuốc cùng với uống vài thang thuốc, vết thương của hắn sẽ chống lành, vốn không cần bắt mạch làm gì, Diệp Thái y thân là đại phu nhiều năm, sao lại không nhìn ra được chuyện này? Nàng xem sở dĩ hắn nặng tay như vậy với Vương Kim rõ ràng là đã biết chuyện của nữ nhi, bất quá cũng chỉ là muốn đòi lại công đạo cho nữ nhi mà thôi, Diệp phu nhân thấy vậy cũng không có nói thêm cái gì, tâm trạng người làm phụ mẫu, chỉ khi có con rồi mới thực sự hiểu rõ.

Mạch tượng không ổn định?

Câu này nghe lọt lỗ tai đi, bất quá “cần ấn mạnh một chút” là cái quỷ gì?

Lời này của đại phu khác nói ra, mọi người nhất định sẽ mắng hắn là lang băm, bất kì ai ở đây trong cuộc đời ít nhất một lần đều gặp qua đại phu, đồng thời cũng từng được bắt mạch, mọi người cũng biết được bắt mạch là thế nào, bắt mạch vốn dĩ là một việc nhẹ nhàng, mạch tượng nếu đã không ổn định thì đợi một lúc nữa bắt mạch lại là được, ấn mạnh không phải bọn họ chưa từng thấy nhưng ấn mạnh đến như vậy... nhìn bộ dạng thống khổ đó của Vương Kim, không chỉ là thuần là “ấn mạnh” thôi đâu.

Người thông minh hay có học thức đều có thể nhìn ra, vết thương này của Vương Kim không cần thiết phải bắt mạch làm gì, Diệp Thái y học y từ nhỏ, làm việc ở Thái Y viện cũng đã hơn hai mươi năm, hiện đang là Thái y có tiếng nhất Thái Y viện, cũng là người được Thánh thượng tin tưởng, một người có tài học như vậy, làm sao có thể không nhìn ra vết thương này của Vương Kim cho dù không cần bắt mạch cũng không có vấn đề gì. Rõ ràng là Diệp Thái y cố tình làm như vậy, ý đồ muốn chỉnh Vương Kim, nhìn bộ dạng này của Diệp Thái y hẳn là đã biết mọi chuyện xảy ra với nữ nhi của hắn, nếu không cũng không chỉnh Vương Kim ra nông nổi này, bất quá mọi người đối với hành động này của Diệp Thái y, không những không có phỉ nhổ đạo đức nghề nghiệp của hắn mà ngược lại rất tán thành, hạng người như Vương Kim, nên có người dạy dỗ mới tốt.

“Ngoại thương mà thôi, không có gì nghiêm trọng, tịnh dưỡng vài ngày là được.” Ngoài mặt Diệp Thái y bình tĩnh nói ra những lời này nhưng trong lòng lại âm thầm muốn Vương Kim nằm liệt giường ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể nguôi cơn giận của hắn, dám có ý đồ bất chính với nữ nhi của hắn, đánh cho tàn phế là tốt nhất, đáy lòng thầm khen cho người đã ra tay đánh tên bại hoại này, nếu có thể nặng hơn một chút nữa thì hắn nhất định sẽ cảm tạ người đó.

Ngoại thương mà thôi?

Mọi người nhìn Diệp Thái y, rồi lại nhìn Vương Kim, gương mặt Vương Kim lúc này đã nhăn cả lại, hiển nhiên cơn đau vừa rồi vẫn chưa dứt, lúc này hắn muốn động đậy, toàn thân cũng đều nhức nhối cả lên, Như Sương không những đánh cho mặt mũi hắn bầm dập mà ở dưới lớp y phục cũng lưu lại không ít dấu vết, nhìn vẻ ngoài vết thương bầm tím cả lên, không giống như “không có gì nghiêm trọng” như lời Diệp Thái y nói cả.

“Vết thương nặng nhất là vết thương trên trán, hẳn là do bình hoa đập vào, xử lí vết thương thì không có vấn đề gì nữa.”

“Đa tạ Diệp Thái y.” Vương lão gia cũng làm quan trong triều, tất nhiên là nhận thức Diệp Thái y, cũng biết rõ sở dĩ Diệp Thái y có thái độ như vậy nguyên nhân là do Vương Kim suýt nữa cướp đi trong sạch của nữ nhi của hắn, nếu hắn không phải là thái y thì hắn sớm đã để Vương Kim tự sinh tự diệt ở đây rồi, hắn có thể nể mặt chuẩn bệnh cho Vương Kim cũng là vì Trường Bình Hầu phu nhân ra mặt, bệnh cũng đã chuẩn, còn muốn hắn có thái độ tốt với Vương gia bọn họ thì đúng là mơ tưởng, mặc dù nói lần này Vương Kim nhận lầm người nhưng cũng đã hoàn toàn đắc tội Diệp Thái y cho nên Vương lão gia cũng không dám nói nhiều, sợ bản thân nói nhiều sai nhiều.

Trên mặt Diệp phu nhân rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, hiện tại Vương Kim đã tỉnh lại, như vậy nàng liền có thể hỏi rõ đầu đuôi câu chuyện, mọi chuyện đến lúc này cũng có thề kết thúc, Trường Bình Hầu phu nhân cũng có suy nghĩ giống y chang như vậy.

Trưởng bối và tiểu bối có suy nghĩ không giống nhau, khi những trưởng bối đang vui vẻ vì Vương Kim đã tỉnh lại thì ánh mắt của một đám tiểu bối lại như có như không rơi vào người Tiết Phong Linh bên kia, hiển nhiên là bọn họ biết rõ ẩn tình trong chuyện này, chỉ là các nàng thân là người ngoài cuộc không tiện xen vào, nếu lọt vào tai người có tâm không biết lại nói thành thế nào, dù sao ở phía sau Tiết gia cũng là Lý Thừa tướng và Thái hậu, cho nên các nàng mới im lặng không nói mà đợi cho chính chủ là Vương Kim tỉnh lại nói ra tất cả mọi chuyện, đến lúc đó mới biết được ai là người có tội ai mới là người vô tội.

Dưới ánh mắt chămqchú như vậy của đám người, Tiết Phong Linh cũng phát hiện ra nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ chấn tỉnh, lúc này trong lòng nàng cũng bất an không thôi, chỉ hận không thể ra tay đánh Vương Kim bất tỉnh thêm lần nữa. Tiết Phong Linh cũng biết lần này bản thân đã gây ra họa lớn, nàng vốn dĩ chính chán ghét Tiết Phong Lan, chỉ là nàng có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, cũng không biết hôm nay bị làm sao, nhìn thấy Tiết Phong Lan ở trong bữa tiệc của khuê mật nàng mà lại được hoan nghênh như vậy, bản thân lại ảm đạm thất sắc không có người chú ý đến là nàng lại tức giận. Ở trên bàn ăn, Tiết Phong Lam không nể mặt mà cùng nàng tranh cãi, mặc dù không nói ra nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được, ánh mắt mọi người nhìn nàng lúc đó rõ ràng là nhìn người có lỗi, ngay cả Liên Như Nguyệt thân là khuê mật của nàng cũng ra mặt nói giúp Tiết Phong Lan, điều này khiến nàng vô cùng khó chịu, trước kia Tiết Phong Lan không ra khỏi phủ thì không ai biết được Tiết gia còn có một vị tiểu thư như vậy, hiện tại Tiết Phong Lan xuất hiện, tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn vào người nàng ta, rõ ràng Tiết Phong Linh nàng mới là người nổi bật nhất. Tiết Phong Lan tàn phế hai chân không những không bị chán ghét vậy mà còn nhận được nhiều sự yêu thích hơn nàng, đổi lại là bất kì người nào đều cũng sẽ tức giận, Tiết Phong Linh bất quá cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, dù tâm tư có sâu kín cỡ nào thì cũng nhịn không được mà bộc lộ cảm xúc của bản thân, một người sớm đã quen với sự chú ý của mọi người như nàng hôm nay lại bị người khác cướp đi sự chú ý đó, nàng tất nhiên là không thể nha được sự thật này, không thể chấp nhận được ánh mắt mọi người cứ đổ dồn vào Tiết Phong Lan mà bỏ qua sự tồn tại của Tiết Phong Linh nàng, rõ ràng dung mạo hai người giống nhau như đúc, hơn nữa so với Tiết Phong Lan nàng mới là một người hoàn mỹ, hai chân nguyên vẹn, cũng bởi vì sự tức giận nhất thời mà đánh mất lí trí làm ra chuyện ngu xuẩn thế này.

Trong lúc đi tìm Lục La thay Liên Như Nguyệt nàng đã nhìn thấy Lục La cùng Vương Kim ở một chỗ, nhìn bộ dạng thần thần bí bí đó của Lục La, không cần hỏi cũng biết là đang muốn giúp Vương Kim làm chuyện xấu, loại người như Lục La nàng đã gặp nhiều, ngoài mặt thì tỏ thái độ trunh thành với Liên Như Nguyệt nhưng trong lòng lại là ai cho bạc thì chính là chủ tử, mặc dù đáy lòng nàng đối với Lục La vô cùng khinh thường nhưng không thể phủ nhận nhờ có những người như Lục La mà nàng mới có lợi dụng để trở thành vũ khí trong tay nàng. Vốn dĩ khi Lục La khai ra mọi chuyện và hứa sẽ không nghe theo lời Vương Kim tính kế nàng, Tiết Phong Linh đã hài lòng, nhưng mà lúc đó tâm trạng nàng không vui, muốn làm Tiết Phong Lan mất mặt một phen nhưng không có cơ hội, hiện tại Lục La xuất hiện vừa hay hợp ý nàng, nàng vốn dĩ muốn lợi dụng gương mặt của Tiết Phong Lan mà đẩy nàng ta vào hố lửa là Vương Kim nhưng Tiết Phong Lan bị tàn phế ngồi xe lăn, nếu đưa nàng ta đến chỗ Vương Kim thì nhất định bị lộ, cho nên nàng chỉ đành đẩy nàng ta vào lòng Đới Tứ thiếu, so với Vương Kim thì Đới Tứ thiếu tốt hơn nhiều, một thân mỹ nam như hoa như ngọc, gia thế hiển hách, đáng tiếc là thanh danh lại chẳng tốt gì, bất quá như vậy cũng là có lời cho Tiết Phong Lan rồi, ban đầu nàng cũng không muốn hãm hại Diệp Linh Vi nhưng Lục La cứ bên cạnh ôm tâm trạng sợ hãi, sợ Vương Kim bên kia làm lớn chuyện, đến lúc đó cả nàng và Lục La đều không tránh khỏi liên lụy nên nàng mới nghĩ đến Diệp Linh Vi, Diệp Linh Vi vừa mới xuất hiện đã thân thiết với Tiết Phong Lan như vậy, mà Diệp Thái y lại đang chữa trị cho Tiết Phong Lan, nàng không muốn nhìn quan hệ giữa Tiết Phong Lan và Diệp gia ngày càng thân thiết mới đưa ra kế sách này.

Tiết Phong Linh cứ nghĩ kế hoạch lần này của nàng đã làm rất tốt, cho đến khi kế hoạch lần lượt thất bại, từ Tiết Phong Lan đến Diệp Linh Vi thì nàng mới ý thức được nguy cơ của bản thân, kế hoạch lần này rõ ràng có sơ hở rất lớn thế nhưng lúc đầu nàng vẫn chưa ý thức được điều đó, hiện tại thì hay rồi, Lục La bị dao động, Vương Kim cũng đã tỉnh lại, tình thế của nàng... Nếu có Vân Yên ở đây thì tốt rồi, Vân Yên nhất định sẽ có kế sách cao minh hơn, dù sao ngày thường đều là do Vân Yên giúp nàng bày mưu nghĩ kế, hôm nay là sinh thần của Liên Như Nguyệt, không tiện dẫn theo nha hoàn nên nàng mới để Vân Yên ở lại trong phủ, không nghĩ lại xảy ra chuyện này, nếu có Vân Yên thì dù nàng có phạm sai lầm cách mấy thì Vân Yên cũng có thể nghĩ ra kế sách cứu vãn tình hình cho nàng, đáng tiếc Vân Yên không có ở đây, mà tình huống của nàng ngày càng nguy cấp, chẳng lẽ hôm nay nàng phải lộ cái đuôi hồ ly tại đây sao?

“Nhi tử ngươi không sao chứ?” Nhìn Diệp Thái y một bên giúp nhi tử chữa trị vết thương trên trán, Vương phu nhân ở một bên quan sát sắc mặt Vương Kim, thấy chân mày của hắn dần giãn ra, mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Động tác của Diệp Thái y rất nhanh, tưởng chừng chỉ nới vài phút trôi qua mà mảnh vỡ trên trán Vương Kim đã được gắp xuống, hắn cũng không quên khử trùng rồi băng vết thương lại, bởi vì động tác khá là nhanh nhẹn nên tránh không khỏi khiến Vương Kim đau đớn, hắn đau đến nhăn mày nhưng không dám la lên, bởi vì hân nghe thấy giọng nói của Vương phu nhân, không chỉ thế còn có Vương lão gia nữa.

Vương Kim vừa mới tỉnh nên chưa hoàn toàn tỉnh táo, bất quá nhận thức của hắn vẫn bình thường, hắn sống với Vương lão gia Vương phu nhân mười mấy năm, đối với giọng nói của hai người vừa nghe đã biết, cho nên trong lòng hắn khẳng định, phu thê Vương gia lúc này đang ở bên cạnh hắn, nhưng hắn cũng biết đây không phải là Vương gia.

Vương Kim biết mình đang ở đâu, khi vừa mới tỉnh lại hắn liền lập tức nghĩ đến mọi chuyện vừa xảy ra, hắn biết bản thân mình đã đến Liên gia, cũng biết kế hoạch của bản thân lúc đầu đã hoàn thành, thế nhưng giữa chừng lại xuất hiện một tên trình giảo kim, không những ra tay đánh hắn mà còn đánh vào mặt một cách tàn nhẫn như vậy, sau đó... hình như là hắn ngất xỉu, tỉnh lại đã là như vậy rồi.

Vết thương băng bó xong, thần sắc Vương Kim cũng bắt đầu tỉnh táo lại, một bên mắt của hắn bị đánh cho thụt vào, mi mắt lúc này mở không lên, bất quá hắn vẫn còn đôi mắt còn lại vẫn bình thường, có lẽ vì lúc nãy hắn đã lấy tay che đi, khiến Như Sương không đánh vào được.

“Mẫu thân... sao người lại ở đây?” Nhìn thấy Vương phu nhân, môi hắn không khỏi giật giật, một lúc sau mới mở miệng, giọng nói khàn khàn, hơi khó nghe.

“Kim Nhi, ngươi khiến mẫu thân lo lắng quá...” Vương phu nhân không có ngay lập tức trả lời Vương Kim, mà muốn đưa tay ôm hắn, cả người Vương Kim đều là vết thương, bị Vương phu nhân ôm chẳng khác nào là đang hành hạ hắn.

“Không...” Vương Kim lúc này đang bị thương, phản ứng có chút trì độn, lúc hắn vừa định nói ra là “Không cần” thì Vương phu nhân cũng đã đưa tay đụng vào vết thương trên người hắn rồi.

“Đau...”

“Trên người hắn còn nhiều vết thương, không nên tùy tiện đụng vào.” Thân là đại phu, Diệp Thái y cũng không thể thấy chết không cứu, mặc dù trong lòng hắn đối với Vương Kim vẫn còn tức giận.

“Mẫu thân xin lỗi...”

Nhìn hai người diễn một màn mẫu tử tình thâm, Trường Bình Hầu phu nhân không kiên nhẫn lên tiếng: “Vương công tử nếu đã tỉnh thì có thể trả lời vài vấn đề của chúng ta hay không?”

Nghe thấy giọng nói xa lạ Vương Kim không khỏi ngẩng đầu, đập vào mắt hắn là hình ảnh của một đám người, nam nữ đều có, lại nhìn đến dung nhan quen thuộc của Liên Như Nguyệt ở bên cạnh Trường Bình Hầu phu nhân, trong đầu Vương Kim lóe lên một câu nói “Không xong rồi”. Liên Như Nguyệt là khuê mật của Tiết Phong Linh, hắn muốn tiếp cận Tiết Phong Linh thì phải điều tra từ chỗ Liên Như Nguyệt cho nên tất nhiên là nhận ra Liên Như Nguyệt, hiện tại không chỉ Liên Như Nguyệt xuất hiện ở đây mà còn dẫn theo một đám người, ngay cả phụ mẫu của hắn đều có, Vương Kim dù ngu ngốc cách mấy cũng biết chuyện lần này hắn làm đã bị lộ rồi.

“Hầu gia phu nhân, ngài cần gì gấp như vậy, để Kim Nhi nghỉ ngơi một chút không được sao?” Không đợi Vương Kim trả lời, Vương phu nhân đã đi trước mở miệng, một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con khiến người ngoài nhìn vào không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mẫu thân nhà người khác dù muốn bảo vệ con thế nào cũng có chừng mực, Vương phu nhân như vậy không phải là muốn che chờ cho nhi tử của nàng, đây rõ ràng là dung túng cho hắn làm bậy.

“Nghỉ ngơi một chút? Vương công tử còn chưa nghỉ ngơi đủ sao?” Giọng nói Trường Bình Hầu phu nhân mang theo vài phần châm chọc, hàm ý trong đó mọi người đều hiểu, Vương Kim bất tỉnh từ lúc mọi chuyện bắt đầu cho đến bây giờ, thời gian trôi qua cũng đã cả canh giờ, hắn còn muốn “nghỉ ngơi” tới bao giờ?

“Vương phu nhân, chúng tôi đợi quý công tử đã tốn không ít thời gian rồi, nếu hiện tại công tử đã tỉnh lại thì nên làm rõ mọi chuyện đi.” Diệp phu nhân ăn nói nhỏ nhẹ, lời lẽ hợp tình, thân là mẫu thân của nạn nhân, Diệp phu nhân có thể bình tĩnh khi nói chuyện với Vương phu nhân như vậy, quả thật là khiến người khâm phục.

“Đợi lâu một chút thì có sao?” Diệp phu nhân mặc dù ăn nói từ tốn nhưng lời vào tao vẫn khiến Vương phu nhân cảm thấy khó chịu: “Nhi tử nhà chúng ta bị thương nặng như vậy cũng là do các người gây ra, hiện tại hắn mới chỉ tỉnh lại, các người đã muốn hỏi tội cái gì? Lỡ như khiến vết thương trên người hắn trở nên nghiêm trọng, các người có đền nổi như tử cho ta không?!”

“Vương phu nhân nói quá rồi, chẳng phải Diệp Thái y cũng nói là ngoại thương hay sao?” Trường Bình Hầu phu nhân cười lạnh: “Vết thương ngoài da mà thôi, làm gì nghiêm trọng vậy?”

“Vết thương ngoài da? Không phải nhi tử của các người đương nhiên các người sẽ bình tĩnh như vậy rồi!” Vương Kim là nghịch lân của Vương phu nhân, ai đụng đến hắn, cho dù thân phận đối phương có cao đến đâu nàng cũng không sợ.

“Đổi lại là nhi tử của các người, các người còn dám nói những lời này không?!”

“Kim Nhi của ta ngày thường ở Vương gia là thiên chi kiêu tử, đã bao giờ bị đánh thành như vậy chứ?”

“Hôm nay các người phải cho Vương gia chúng ta một công đạo!”

Vương phu nhân lời lẽ hùng hồn, hướng về phía Trường Bình Hầu phu nhân chất vấn, bộ dạng mập mạp của nàng ta như muốn ngả vào người Trường Bình Hầu phu nhân khiến Trường Bình Hầu phu nhân phải lùi về sau vài bước, nhìn bộ dạng này của Trường Bình Hầu phu nhân, Vương phu nhân còn nghĩ rằng đối phương bị khí thế của nàng dọa sợ, đáy mắt không khỏi hiện lên tia đắc ý, hình ảnh này vào mắt nhiều người, ác cảm với Vương phu nhân càng lớn.

Vị Vương phu nhân này, lúc đầu bọn họ chỉ nghĩ rằng nàng ta xuất thân thương gia, đối với lễ nghi của giới quý tộc không biết cho nên mới như vậy, không ngờ... nàng ta thật sự là không có gia giáo, nếu không ai đời lại cư xử như thế với Trường Bình Hầu phu nhân chứ?

Nhìn bộ dạng đắc ý đó của nàng ta, xem chừng là nghĩ rằng Trường Bình Hầu phu nhân sợ nên mới như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.