Đích Nữ Tàn Phi

Chương 187: Chương 187: Thủ Phạm Là Tiết Phong Linh (11)




“Công đạo? Ai là người có lỗi trước chẳng lẽ Vương phu nhân không biết? Còn muốn đòi công đạo gì chứ?” Trường Bình Hầu phu nhân lùi về phía sau vài bước, đến khi giữ một khoảng cách an toàn với Vương phu nhân nàng mới lên tiếng, bộ dạng vừa rồi của Vương phu nhân quả thật là hung hăng như hổ báo, nàng sở dĩ lùi về phía sau không phải là vì bị khí thế của đối phương dọa sợ, nàng làm như vậy, chẳng qua là muốn giữ an toàn cho bản thân.

Vì sao nàng lại phải làm như vậy?

Vương phu nhân khi nói chuyện lời lẽ lớn tiếng, âm thanh chói tai, nước bọt cũng văng tứ phía, nàng đứng gần nàng ta, chẳng phải là hứng hết những thứ đó hay sao? Huống hồ Vương phu nhân có một thân hình mập mạp “phúc hậu”, còn thân hình Trường Bình Hầu phu nhân lại là tiêu chuẩn của một mỹ nhân, so với nàng, Vương phu nhân không biết lớn hơn gấp mấy lần, đặc biệt là khi nói chuyện Vương phu nhân cứ nghiêng người về phía nàng, cả thân hình nàng ta như muốn ngã vào người nàng, Trường Bình Hầu phu nhân sợ hãi, nếu bản thân cứ đứng gần nàng ta lỡ như Vương phu nhân bất cẩn té ngã, đè bẹp nàng thì phải làm sao?

Hậu quả bị Vương phu nhân đè bẹp, vết thương thì cứ để sau không nói, chứ mặt mũi là vứt sạch rồi, đối với một người xem trọng mặt mũi như Trường Bình Hầu phu nhân thì điều này chẳng khác nào ban án tử cho nàng cả.

Vì vậy cho nên nàng mới lùi về phía sau, tránh xa Vương phu nhân hết thảy chỉ là vì an toàn cho bản thân, chứ không phải giống như nàng ta nghĩ, nàng là bị nàng ta dọa!

Trường Bình Hầu phu nhân không khỏi nhếch môi, ánh mắt lộ vẻ châm chọc, loại người như Vương phu nhân mà muốn nàng phải sợ hãi, đợi thêm mười năm nữa đi.

“Cái gì mà có lỗi trước hay không có lỗi trước? Nàng đánh nhi tử ta ra nông nổi này chẳng lẽ các ngươi không nên cho nhi tử ta một công đạo hay sao?!” Vương phu nhân không phục, Tiết Phong Lan đánh nhi tử của nàng bị thương thành như vậy, rõ ràng là nàng ta làm sai, vì sao tất cả mọi người đều muốn truy cứu tội lỗi của nhi tử nàng mà không truy cứu tội của nàng ta? Tuy nói Vương Kim nhà nàng suýt nữa đã lấy đi trong sạch của Diệp Linh Nhi nhưng chẳng phải cũng chỉ là “suýt nữa” hay sao? Điều này có nghĩa là chưa có xảy ra, chưa xảy ra thì dựa vào đâu mà bọn họ chất vấn nhi tử của nàng, bắt nhi tử nàng phải giải thích trong khi Tiết Phong Lan đã đánh nhi tử của nàng thành bộ dạng thừa sống thiếu chết thế này, nếu phân nặng nhẹ chẳng phải tội của Tiết Phong Lan mới là nặng hơn sao?

Nếu mọi người biết trong đầu Vương phu nhân có suy nghĩ này, nhất định sẽ phẫn nộ vô cùng, chuyện Vương Kim và Tiết Phong Lan làm sao có thể so sánh với nhau được?

Đại Ngụy tuy nhiều quy cũ nhưng đối với chuyện tình cảm cũng rất phóng khoáng, không có cấm cản tình yêu lứa đôi nam nữ, nếu cả hai bên đều là lưỡng tình tương duyệt thì hai người ở bên nhau nhất định sẽ nhận được sự chúc phúc của mọi người, bất quá điều tiên quyết là phải được phụ mẫu đôi bên đồng ý, có một số cặp đôi nhận được hai bên phụ mẫu đồng ý, cũng có một số cặp giống như Vương Kim và Tiết Phong Linh, không nhận được sự đồng ý của hai bên gia đình, mà Vương Kim và Tiết Phong Linh thì tính gì là lưỡng tình tương duyệt?

Tiết Phong Linh đối với Vương Kim chỉ là lợi dụng, chỉ có Vương Kim tự mình đa tình thôi.

Vương Kim thân là nam nhân, không chiếm được tình yêu của nữ nhân mình thích mà lại đi dùng thủ đoạn bỉ ổi, khiến người khác khinh thường là tính kế người đó, cướp thân rồi cướp tâm, hành động như vậy thật sự là đáng mặt nam nhi đầu đội trời chân đạp đất hay sao? Tiết Phong Lan đánh hắn là thay trời hành đạo, lấy lại công bằng cho Diệp Linh Vi, hành động này của nàng không sai, hơn nữa làm còn rất tuyệt, đổi lại những người khác, gặp được sự tình này cũng sẽ ra tay mà thôi, một người vì chính nghĩa thì làm sao có thể có tội?

“Đánh hắn thì làm sao?” Mọi người bị lời nói của Vương phu nhân làm cho tức đến mức nội thương nhưng lại không ai nói gì, nếu lên tiếng cùng nàng ta tranh cãi, không những làm mất thời gian quý báu của bản thân mà còn hạ thấp thân phận của bản thân, nhưng nếu tiếp tục để nàng ta đắc ý như vậy thì mọi người đúng là không cảm thấy thoải mái, trong lúc này lại có một giọng nam từ tính vang lên.

“Nhi tử các người là bảo bối, nữ nhi chúng ta không phải bảo bối sao?” Lúc này đây cơn giận của Diệp Thái y đã hoàn toàn bùng nổ, hắn đi đến trước mặt Vương phu nhân, dùng ánh mắt sắc bén và lời nói đầy lí lẽ khiến Vương phu nhân sinh ra sợ hãi, đối mặt với người có khí thế hơn mình, Vương phu nhân chẳng khác nào quả bóng bị xì hơi, không dám nói thêm lời nào nữa.

“Trong chuyện này ai là người sai, Vương gia các người rõ ràng hơn ai hết, hiện tại còn ở đây dùng lời nói ất lẽ phải, muốn đòi lại công đạo sao?”

Vị Vương phu nhân này ăn nói thật sự quá khó nghe, có đứa trẻ nào không phải là bảo bối của phụ mẫu?

Vương Kim là bảo bối của Vương gia, Diệp Linh Vi không phải bảo bối của Diệp hay sao?

Rõ ràng người làm sai chính là nhi tử của Vương gia bọn họ, vậy mà lời vào miệng Vương phu nhân, Vương Kim liền trở thành nạn nhân, hết thảy mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu bọn họ, Vương gia cảm thấy cách đối nhân xử thế của bọn họ là đúng sao?!

“Nữ nhi Diệp gia của chúng ta cũng không phải để người khác bắt nạt, nếu đã muốn truy cứu như vậy thì đi báo quan đi, để xem quan huyện đại nhân trừng trị tên bại hoại này thế nào!” Diệp Thái y lời lẽ hùng hồn, khí thế hơn người, không khỏi làm giảm bới nhuệ khí của Vương phu nhân.

Vương phu nhân bị Diệp Thái y nói đến á khẩu không nói nên lời, đúng như lời Diệp Thái y nói trong chuyện này người có lỗi lớn nhất là Vương Kim, đổi lại là người có thân phận tầm thường hơn Vương gia bọn họ, Vương phu nhân chủ cần dùng vài lời liền có thể khiến đối phương cam tâm nhận sai, chịu hết phần trách nhiệm, nhưng lần này bọn họ chọc nhầm người rồi, Diệp gia gia thế hiển hách, Vương gia không có khả năng đối đầu trực tiếp với bọn họ, nếu thật sự truy cứu, không cần xét đến tội trạng của Vương Kim, chỉ cần dựa vào thế lực của Vương gia, Vương Kim chắc chắn sẽ bị xử tội nghiêm trọng.

Lúc này đây, Vương phu nhân hơi hối hận vì lời nói lúc nãy của chính mình, nàng nhìn Vương Kim bị thương thành như vậy tất nhiên là đau lòng, nhưng phần lớn lại cảm thấy may mắn, trong chuyện này từ đầu chí cuối đều là do Vương Kim sai, nếu hắn không có ý định gạo nấu thành cơm với tiện nhân Tiết gia đó thì cũng không bị người tính kế mà tráo đổi thành người khác, Vương phu nhân không phải không biết lí lẽ, chính là bởi vì nàng biết lí lẽ cho nên mới càng bênh vực Vương Kim, nếu Diệp Thái y không ra mặt, một đám nữ nhân này chẳng thể nào là đối thủ của nàng, đến cuối cùng thì người có tội nhiều nhất chính là Tiết Phong Lan vì đã đánh nhi tử nàng sống dở chết dở, còn về chuyện Vương Kim gây ra với Diệp Linh Vi, tin chắc Diệp gia bên kia cũng sợ mất mặt nên cũng chẳng đem chuyện này làm lớn, ai biết được... vị gia chủ Diệp gia này lại thà để nữ nhi của hắn bị chê cười cũng muốn báo quan!

Đúng là mọi chuyện nằm ngoài dự tính mà!

Mọi người đều nói nữ nhân tức giận lên rất đáng sợ nhưng sự thật nam nhân tức giận lên cũng đáng sợ không kém.

Hai mắt Diệp Linh Vi đỏ lên, nhìn thấy Diệp Thái y thay nàng ra mặt, nói không cảm động chính là giả, nữ nhi nhà người khác thân thiết với mẫu thân hơn phụ thân nhưng đối với Diệp Linh Vi, ngày thường nàng gần gũi Diệp Thái y nhiều hơn. Nàng là nữ nhi duy nhất của Diệp gia, Diệp gia là y dược thế gia, mỗi đời đều phải có người thừa kế, đời này Diệp gia cũng chỉ có một nữ nhi là Diệp Linh Vi, Diệp Thái y không những không chán ghét thân phận nữ nhi của nàng mà còn tận tình dạy dỗ nàng để trở thành một đại phu tốt, chữa bệnh cứu người, mẫu thân oán trách phụ thân vì đã dạy quá nhiều thứ về y cho nàng để nàng suốt ngày ôm mộng tưởng trở thành đại phu, bất quá phụ thân lại không cảm thấy nữ đại phu thì có vấn đề, Diệp Linh Vi cũng vậy.

Ước mơ lớn nhất của nàng không phải gả cho người giàu có để có một cuộc sống tốt đẹp, bởi vì gia thế Diệp gia cũng không tồi, nàng lại là nữ nhi duy nhất, nếu sau này không gả chồng nàng cũng không lo cần cái ăn cái mặc, thứ nàng muốn đem dược hiệu Diệp gia phát triển lớn hơn hiện tại, nàng tuy cũng muốn giống phụ thân, trở thành một thái y trong Thái Y viện nhưng thời đại này trọng nam khinh nữ, nữ nhân vẫn chưa thể vào quan trường làm quan, cho nên Diệp Linh Vi chỉ muốn có thể làm đại phu bình thường để có thể chữa bệnh cứu người.

Ôm ước mơ kế thừa gia nghiệp, từ nhỏ Diệp Linh Vi đã cố gắng học tập, ngày ngày đều quấn lấy Diệp Thái y, hiện tại nàng chịu ủy khuất lớn như vậy, tất nhiên là muốn phụ thân thay nàng đòi lại công đạo nhưng trước mặt nhiều người như vậy, Diệp Linh Vi cũng biết nàng không thể nào nói ra những lời đó, vì vậy khi Diệp Thái y ra mặt thay nàng, nàng tất nhiên là vui vẻ.

Sống qua hai đời lần đầu tiên Tiết Phong Lan gặp được nam nhân có khí thế nam nhi như vậy, một người có thể khiến bản thân cảm thấy an toàn, một người có thể bảo vệ bản thân chu toàn, hình tượng này... luôn là phụ thân hoàn mỹ trong lòng Tiết Phong Lan.

Phụ thân luôn có một vị trí quan trọng trong lòng nữ nhi, nếu nhi tử lấy mẫu thân là hình tượng cho thê tử tương lai thì ngược lại nữ nhi cũng sẽ lựa chọn những người giống phụ thân để trở thành phu quân tương lai, trong lòng Tiết Phong Lan, Thượng thư đại nhân cũng vô cùng đặc biệt, chỉ là trải qua một kiếp, nàng đối với tình thân đã tâm lạnh hoàn toàn, dù sao mỗi lần nàng cùng Tiết Phong Linh tranh cãi thì người sai cũng là nàng, Tiết Phong Lan sớm đã chán nản một gia đình như vậy, cho nên kiếp này nàng không dám trông chờ vào tình thân, nhưng nhìn Diệp Thái y ra mặt vì nữ nhi, đáy lòng nàng ẩn ẩn có chút đau đớn.

Có lẽ bản thân nàng không phải hoàn toàn vô tình như nàng nghĩ.

Mọi người đều nói không có phụ thân nào không yêu thương nữ nhi của mình, trong lòng nàng cũng hiểu điều này, chỉ là tình yêu mà Thượng thư đại nhân dành cho Tiết Phong Linh lớn hơn dành cho nàng cho nên mới bỏ sự tồn tại của nàng, Diệp Linh Vi là nữ nhi duy nhất của Diệp Thái y, tất nhiên tất cả tình yêu thương đều dành cho nàng ta, dù nói thế nào thì Diệp Linh Vi đúng là hạnh phúc hơn so với nàng.

“Phu quân, chàng bình tĩnh lại một chút.” Nam nhân tránh xa hậu viện, đây vốn là quy tắc bất thành danh từ xưa đến nay, vốn dĩ mọi chuyện ở hậu viện đều do nữ nhân xử lí, nam nhân không cần xen vào, lúc đầu gặp phải chuyện này, Diệp phu nhân cảm thấy có nàng và Trường Bình Hầu phu nhân thì có thể giải quyết mọi chuyện nhưng ai biết được Vương phu nhân lại vô lí đến mức này, những lời hay lẽ phải của nàng cũng không đấu lại cái miệng chí chóe đó của Vương phu nhân, nàng cũng là rất tức giận.

Loại người như Vương phu nhân cùng nàng ta nói lí lẽ là không được, càng nố lí lẽ với nàng ta nàng ta lại càng nói những lời vô lí, nhiều lúc Diệp phu nhân cũng nhịn không được mà muốn mắng người, chỉ là gia giáo tốt đẹp không cho phép nhà nói ra những từ ngữ không phải phép. Trong lúc nàng túng quẫn nhất không biết làm gì thì thì Diệp Thái y đột nhiên lên tiếng khiến đáy lòng Diệp phu nhân chảy qua một dòng nước ấm.

“Nếu chuyện này đồn ra ngoài thanh danh của nữ nhi sẽ không tốt.” Nếu không phải vì lo lắng cho thân danh của nữ nhi, Diệp phu nhân cũng chẳng muốn nhiều lời với vương phu nhân mà đến thẳng công đường để báo án.

“Ta không sợ mất mặt! Nếu bọn hoi đã muốn truy cứu như vậy thì chúng ta truy cứu tới cùng.” Lời này của Diệp Thái y rõ ràng là có bảy phần thật, ba phần giả, có phụ thân nào mà không để ý đến thanh danh của nữ nhi, sở dĩ hắn nói như vậy bất quá cũng chỉ là muốn dọa Vương phu nhân mà thôi. Nhìn bộ dạng của Vương phu nhân hắn liền biết đối phương chính là thùng rỗng kêu to, bọn họ nhân nhượng với nàng ta một, nàng ta càng không kiêng nể gì mà lấn át bọn họ, đối với loại người này tốt nhất chính là phải hù dọa cho thật đáng, để xem đối phương còn dám làm càn hay không?!

Đúng như những gì Diệp Thái y nghĩ, phu thê Vương gia bên kia quả thật bị lời nói này của hắn dọa sợ rồi.

“Diệp Thái y, ta thay mặt phu nhân nhà ta xin lỗi các vị, là phu nhân nhà ta ăn nói lỗ mãng, mong mọi người đừng làm lớn chuyện.” Vương lão gia cũng là người làm quan, hiểu rõ hậu quả trong chuyện này, hắn tuy yêu thương Vương Kim nhưng cũng không thể vì đối phương mà mất đi địa vị như ngày hôm nay được, dù sao sự nghiệp của hắn cũng là do hắn phấn đấu nửa đời người, Vương gia không thể bại trong tay hắn được.

“Chuyện này nếu làm lớn chuyện thì đúng là không tốt cho thanh danh của lệnh thiên kim, mong ngài suy nghĩ kĩ.” Vương lão gia ôn hòa mở miệng, hắn cũng không tin Diệp gia thật sự vì muốn giáo huấn Vương Kim mà lại khiến thanh danh của nhi tử bọn họ chịu ảnh hưởng, dù sao tất cà bọn họ đều để ý một thứ: chính là mặt mũi, cho nên hắn để cho Diệp Thái y một bậc thang đi xuống.

“Diệp Thái y thứ cho ta xen vào một câu, Diệp tiểu thư dù sao cũng là phận nữ nhi, tuy nói nàng còn chưa cùng Vương công tử xảy ra chuyện gì nhưng nếu chuyện này đồn ra ngoài, thanh danh của nàng cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, theo ta suy xét, vẫn là nên giải quyết riêng đi, dù sao tất cả mọi người cũng đâu muốn vạch áo cho người xem lưng, đúng không?” Loại người như Vương Kim, tốt nhất là khiến cho hắn phải chịu hình phạt thật thích đáng, báo quan là cách tốt nhất để hắn trả giá cho sai lầm bản thân, thế nhưng nếu thật sự báo quan, chỉ sợ còn chưa bước sang ngày mới thì chuyện này sớm đã đồn khác kinh thành, đến lúc đó không chỉ có Diệp gia bị mất mặt, Liên gia bọn họ cũng sẽ bị kéo vào.

Sinh thần của Đại tiểu thư Liên gia, Diệp gia tiểu thư bị người tính kế, cùng ác bá phố Hạ Lan Cửu U bị nhốt vào một phòng, người trợ giúp Vương Kim là nha hoàn thiếp thân của Đại tiểu thư Liên gia, cho dù giữa Diệp Linh Vi và Vương Kim không hề xảy ra chuyện gì nhưng trong mắt người ngoài, bọn họ vốn chẳng cần biết sự thật ra sao, chỉ muốn nói cho đã cái miệng, và hiển nhiên không hề biết điều đó sẽ tổn hại đến thanh danh của người khác.

“Hầu gia phu nhân nói đúng, Diệp Thái y dù không nề mặt Vương gia bọn ta nhưng cũng phải nể mặt Hầu gia phu nhân, đừng làm lớn chuyện...” Có Trường Bình Hầu phu nhân lên tiếng, Vương lão gia cũng đi theo phụ họa.

“Không báo quan cũng được, làm rõ chuyện này đi.” Vương lão gia nói những lời này, nếu không phải biết đối phương nghĩ gì thì Diệp Thái y thật sự còn cho rằng hắn thật sự là vì thanh danh của Diệp Linh Vi mà suy nghĩ, đối phương đã xuống nước như vậy, Diệp Thái y cũng rất dễ nói chuyện.

“Vâng vâng.” Nhận được sự đồng ý của Diệp Thái y, tâm tình bất an của Vương lão gia cũng buông lỏng, hắn đi đến bên cạnh Vương Kim, đỡ nhi tử đứng lên, mặc kệ sự lôi kéo của Vương phu nhân mà đi đến trước mặt Diệp Thái y.

“Nói xin lỗi.” Vương lão gia gằn giọng, sắc mặt cũng không có hòa khí khi đối với Diệp Thái y như lúc nãy, đối với Vương Kim, sắc mặt hắn khá là khó coi, một phần là bởi vì tức giận chuyện nhi tử làm ra, đụng ai không đụng lại đụng vào Diệp gia, một phần cũng là đau lòng nhi tử, dù sao hắn cũng chỉ có một nhi tử là Vương Kim, bất quá trong lòng hắn biết rõ, nếu hôm nay Vương Kim không nhận lỗi với Diệp gia thì đối phương tuyệt đối sẽ không bỏ qua, không bỏ qua cho Vương Kim, đồng thời cũng không bỏ qua cho Vương gia bọn họ.

“Ta...” Vương Kim nghỉ ngơi nãy giờ, lúc này đầu óc cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, hơn nữa vết thương trên trán cũng đã được băng bó, hắn cũng không thể tiếp tục giả vờ như không biết chuyện gì được nữa.

Cuộc đối thoại của Vương phu nhân và mọi người lúc nãy, Vương Kim đều nghe thấy rõ ràng, bất quá càng nghe thì hắn càng không hiểu, hắn bỏ tiền bảo Lục La lừa Tiết Phong Linh đến đây, vì sao lại có liên quan đến vị tiểu thư nhà họ Diệp rồi? Hơn nữa phụ thăn hắn còn bắt hắn phải xin lỗi Diệp Thái y nữa?

“Còn không mau xin lỗi?!” Vương Kim ngập ngừng mãi không nói, hai mắt lại lộ vẻ mờ mịt như không biết chuyện gì đang diễn ra, mà Diệp Thái y bên kia mày hơi nhíu mày, Vương lão gia nhịn không được mà muốn đưa tay đánh hắn một cái để hắn tỉnh táo nhưng lại bị Vương phu nhân ngăn cản.

“Phu quân, sao chàng có thể để nhi tử gánh hết trách nhiệm được chứ?” Vương phu nhân không phục, cũng mặc kệ tất cả mà kéo Vương Kim về phía nàng, không quên chỉ tay về phía Tiết Phong Lan, ý đồ muốn đổ mọi tội lỗi lên đầu đối phương.

“Tiện nhân đó chính là kẻ chủ mưu sau chuyện này, nàng không những dụ dỗ Kim Nhi mà còn cho người đánh Kim Nhi ra nông nổi này, hơn nữa nàng ta còn đẩy Diệp tiểu thư vào tình thế hiện tại, Diệp Thái y muốn truy cứu trách nhiệm không phải là nên xét đến nàng ta sao?”

Diệp Thái y hơi nhíu mày, bởi vì trong chuyện này Liên Hạo Nguyên cũng không quá rõ ràng mọi chuyện ra sao cho nên chỉ nói lại chuyện mà hắn biết cho Diệp Thái y, Diệp Thái y chỉ biết nữ nhi suýt nữa bị người cường bạo, kẻ đó là Vương Kim nhưng nửa đường lại có người cứu giúp, cũng không biết đối phương là ai, càng không biết trong chuyện này lại có ẩn tình lớn như vậy, hiện tại nghe Vương phu nhân nói vậy, hắn không khỏi nhìn Tiết Phong Lan thêm vài lần.

Lúc hắn mới bước vào hắn đã nhìn thấy Tiết Phong Lan đang ngồi đó, dù sao ở giữa một đám người đang đứng như vậy, người ngồi trên xe lăn như Tiết Phong Lan vô cùng nổi bật, huống hồ xét về dung mạo, Tiết Phong Lan một thân hoàng y ở nơi này chẳng nào hạc giữa bầy gà, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vì lo lắng cho nữ nhi nên Diệp Thái y cũng không quá chú ý đến Tiết Phong Lan, không nghĩ đến nàng lại có liên quan đến chuyện này.

Vương Kim nhìn gương mặt của Tiết Phong Lan, đôi mắt trong suốt, mũi cao thanh tú, môi hồng đỏ mộng, mày như liễu diệp, đường nét như họa, khuynh quốc khuynh thành, rõ ràng là dung nhan quen thuộc nhưng Vương Kim lại cảm thấy vô cùng xa lạ, điểm thu hút sự chú ý của hắn chính là nàng đang ngồi, đang ngồi trên một chiếc xe lăn!

Vương Kim không thể tin được nhìn chân Tiết Phong Lan, nhưng váy dài che đi đôi chân của nàng, khiến người khác không nhìn ra được gì, Vương Kim không có nghĩ đến Tiết Phong Lan bị tàn phế, chỉ nghĩ rằng nàng bị thương ở chân, đi đứng bất tiện nên mới ngồi xe lăn.

“Linh Nhi làm sao vậy? Chân nàng...” Vương Kim định đi đến bên cạnh xem xét tình hình của Tiết Phong Lan nhưng lại bị Vương phu nhân giữ lại, bất quá trong mắt lại lộ vẻ nôn nóng không thôi.

“Mẫu thân, Linh Nhi bị gì rồi, người để ta qua đó xem nàng đi mà...”

Nhìn vẻ mặt nôn nóng của nhi tử, Vương phu nhân chỉ hận rèn thép không thành: “Nhi tử ngươi đừng ngu muội nữa, nàng chính là kẻ đã đánh ngươi ra nông nổi này, ngươi còn muốn lại gần nàng...”

“Mẫu thân, chắc chắn là có hiểu lầm ở đây rồi...” Vương Kim rõ ràng là không tin, Linh nhi của hắn liễu yếu đào tơ, hơn nữa hiện tại còn bị thương ở chân, không thể nào có thể đánh hắn thành bộ dạng này được.

“Hiểu lầm cái gì? Rõ ràng là nàng...”

“Đủ rồi!” Nhìn mẫu tử hai ngườ giằng co, Vương phu nhân lại sắp bắt đầu bài ca chỉ trích, Trường Bình Hầu phu nhân mất kiên nhẫn lên tiếng: “Chuyện nhà Vương gia, thân là người ngoài ta cũng chẳng muốn xen vào thế nhưng chuyện lần này không chỉ liên quan đến Vương gia, có chuyện gì để sau đi.”

Trường Bình Hầu phu nhân là người có quyền lớn nhất ở nơi này, nơi này lại là địa bàn của Liên gia, người thức thời sẽ không ở đây gây sự, vì vậy lời nói của nàng thành công dừng lại cuộc tranh cãi.

“Phu nhân, ngươi bớt một cái miệng đi, sợ thiên hạ không loạn hay sao?” Vương lão gia tức giận lên tiếng, hắn cảm thấy hôm nay ra đường đúng là không xem lịch, nếu không sao chuyện này chuyện khác cứ đổ ập đến? Một Vương Kim đã khiến cho Vương lão gia đau đầu rồi, hiện tại còn thêm Vương Kim.

“Ta...” Vương phu nhân bị mắng định lên tiếng phản bác nhưng lại bị ánh mắt của Vương lão gia trừng bèn im miệng, Vương phu nhân ngày thường sợ nhất chính là Vương lão gia, chỉ cần Vương lão gia lên tiếng nàng sẽ lập tức im miệng, hôm nay bỏ ngoài tai lời Vương lão gia nhiều lần như vậy, Vương phu nhân cũng xem như là lớn gan.

“Vương công tử, chẳng lẽ ngươi không có chuyện gì muốn nói hay sao?”

“Ta... ta không...” Dưới ánh mắt không mấy thiện cảm của đám người, Vương Kim tất nhiên không thể bình tĩnh mà trả lời được, ánh mắt hắn hoảng loạn nhìn xung quanh, nhìn đến Tiết Phong Lan đang yên tĩnh ngồi một bên không nói thì đôi mắt hiện lên tia sáng, hắn đi đến bên cạnh Tiết Phong Lan, dưới con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người mà khụy gối quỳ xuống.

Gương mặt Tiết Phong Lan xuất hiện tia kinh ngạc, đôi mắt lóe lên hàn quang, thân là nam nhi, Vương Kim lại có thể không chút do dự mà quỳ dưới nàng, không, phải là quỳ dưới Tiết Phong Linh, xem ra Tiết Phong Linh thật sự biết cách thu phục nam nhân nhỉ?

“Linh Nhi...” Vương Kim nhìn dung mạo của Tiết Phong Lan, ánh mắt hiện lên vài phần say mê, vẫn là dung nhan xinh đẹp trong trí nhớ, chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà vẻ ôn nhu ngày thường của nàng đã biến mất, nàng trở nên lạnh lùng, trầm tĩnh, bất quá nàng càng như vậy thì lại càng thêm xinh đẹp.

Diệp Linh Vi như có điều trầm tư nhìn Vương Kim, Diệp phu nhân nghĩ rằng nữ nhi đang tức giận chuyện Vương Kim đã làm với nàng cho nên đưa tay trấn an nữ nhi, có nàng và phu quân ở đây tuyệt đối sẽ không để nữ nhi chịu ủy khuất.

Diệp Linh Vi gật đầu, cũng biết mẫu thân là lo lắng cho nàng nên mới có hành động như vậy, nàng cũng không muốn mẫu thân lo lắng nên cầm lấy tay Diệp phu nhân, ý bảo nàng yên tâm, còn ánh mắt thì lại tiếp tục nhìn về phía Vương Kim.

Vương Kim gọi Tiết Phong Lan là Linh Nhi.

Điều này nói lên cái gì?

Vương Kim rõ ràng là nhận ra Tiết Phong Lan, hay chính xác là nói là nhận ra dung mạo của Tiết Phong Lan, bởi vì nàng nhìn thấy Vương Kim khi nhìn đến gương mặt của Tiết Phong Lan lại để lộ thần sắc say mê, vẻ mê đắm này... không giống như là nhìn Tiết Phong Lan, bởi vì từ lúc Vương Kim tỉnh lại đến giờ hắn không có nhìn thẳng vào đôi mắt Tiết Phong Lan.

Gọi Tiết Phong Lan là Linh Nhi nhưng ánh mắt lại không giống như đang nhìn Tiết Phong Lan, chuyện này...

Trừ phi... đôi mắt Diệp Linh Vi hiện lên tia kinh hãi, chẳng lẽ người mà Vương Kim nhìn không phải Tiết Phong Lan mà là...?

Linh Nhi...

Tiết Phong Linh...

Người trong lòng của Vương Kim là Tiết Phong Linh?!

“Nhi tử ngươi làm gì?” Nam nhi dưới gối chứa vàng, nhi tử lại vì một nữ nhân mà khụy gối, Vương phu nhân tức đến mức hôn mê bất tỉnh.

Vương Kim không có để ý lời nói của Vương phu nhân mà chỉ lo nhìn Tiết Phong Lan, nàng có thể được sâu trong mắt hắn là sự say mê khi nhìn đến gương mặt nàng, đổi lại là người khác Tiết Phong Lan sẽ không cảm thấy gì nhưng mặt mũi Vương Kim lúc này đang bị bầm dập, dùng ánh mắt đó nhìn nàng khiến nàng có chút hít thở không thông.

“Linh Nhi, gả cho ta đi...” Suy nghĩ của Vương Kim rất đơn giản, hắn vì quá yêu Tiết Phong Linh nên mới làm ra chuyện này, mặc dù giữa hai người bọn họ chưa kịp xảy ra chuyện gì thì đã bị người khác phá hỏng nhưng cũng không sao, cô nam quả nữ ở chung một phòng, nếu lời này đồn ra ngoài nàng chỉ còn cách gả cho hắn, hắn biết có thể nàng sẽ không tha thứ cho hắn nhưng nếu hắn thành tâm nhận lỗi thì có lẽ sẽ xoay chuyển được tình thế, chỉ cần Tiết Phong Linh tha thức cho hắn thì những người khác cũng sẽ không làm được gì, sau cùng cũng sẽ lựa chọn bỏ qua mọi chuyện.

“Ta làm như vậy cũng chỉ là quá yêu nàng mà thôi.”

Nói như vậy... tức là thừa nhận?

“Ta biết chuyện ta làm là không thể tha thứ nhưng vì quá yêu nàng mới mong muốn có được nàng...”

“Linh Nhi, mọi người trách ta được nhưng chỉ riêng nàng là không.”

Nhìn biểu cảm đau khổ của Vương Kim, Tiết Phong Lan trong lòng cười ha ha nhưng vẫn một bên im lặng không nói, lời nói của nam nhân vốn dĩ không thể tin được, hiện tại hắn nói yêu nàng nhưng tình yêu này của hắn duy trì được bao lâu, đặc biệt là loại người phong hoa như Vương Kim, sau khi có được thứ mình muốn thì Sẽ không biết trân trọng nữa.

“Vương công tử nói như vậy tức là thừa nhận chuyện mình đã làm?” Trường Bình Hầu phu nhân lạnh giọng, đối với hành động của Vương Kim nàng không hề bị đả động, nàng là người từng trải, suy nghĩ của Vương Kim nàng rõ ràng hơn ai hết.

“Ta... ta cũng không muốn làm chuyện này.” Vương Kim cúi đầu, muốn đưa tay nắm lấy tay Tiết Phong Lan nhưng lại bị nàng tránh thoát, đôi mắt hắn thoáng xuất hiện tia rầu rỉ, giống như có người ép hắn làm chuyện mà hắn không muốn làm vậy.

“Linh Nhi nàng vẫn còn giận ta sao? Là bởi vì nương ta đến nhà nàng cầu thân bị từ chối cho nên mới sắp xếp chuyện này, ta chỉ là...”

“Vương công tử hiểu lầm rồi, ta không phải Linh Nhi của ngươi, huống hồ người ở trong phòng với ngươi lúc đó cũng không phải là ta.” Im lặng nãy giờ Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng lên tiếng, lời vừa nói ra liền đánh thẳng vào lòng Vương Kim.

“Cái gì?” Vương Kim kinh ngạc: “Sao... sao lại có thể? Ta rõ ràng...”

“Súc sinh.” Diệp Thái y nghe những lời này cửa Vương Kim bèn tức giận không thôi, nhịn không được mà ra tay đánh người, mặc dù vừa mới khi nãy hắn mới cứu Vương Kim.

“A...” Vương Kim bị đánh không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, bị Diệp Thái y túm cổ đứng lên, chuẩn bị giáng xuống một đòn nữa thì Vương lão gia đã chạy đến ngăn cản.

“Diệp Thái y, ngươi bình tĩnh một chút...”

“Ngươi dám ra tay với nữ nhi của ta ngươi đúng là ăn gan hùm mật gấu.”

“Ta... ta không rõ...” Hắn đã làm gì nữ nhi của Diệp Thái y mà đối phương lại tức giận như vậy? Vương Kim không rõ.

“Không rõ? Chuyện đơn giản như vậy mà ngươi còn không rõ? Người ở trong căn phòng đó với ngươi không phải là Phong Lan mà là Diệp Linh Vi ta đây!” Không ai ngờ rằng Diệp Linh Vi lại lên tiếng ngay lúc này, Vương Kim trừng mắt nhìn Diệp Linh Vi một lúc, thấy trên trán nàng thật sự bị thương, nhớ lại những gì xảy ra trong phòng không khỏi mở to mắt.

“Ngươi nói dối!”

“Nói dối sao? Ta lại mang danh dự của bản thân ra để nói dối ngươi sao?”

“Ta...” Vương Kim hoảng loạn, lúc này Diệp Thái y cũng đã buông tay, Vương Kim đi đến bên cạnh Tiết Phong Lan.

“Linh Nhi, chuyện này là thế nào?”

“Vương công tử, ta không phải là Linh Nhi gì đó của ngươi.”

“Nàng đang nói gì vậy, nàng chính là...” Thấy Tiết Phong Lan phủ nhận, Vương Kim hơi tức giận.

“Ta gọi Tiết Phong Lan.”

“Cái gì mà Tiết Phong Lan, tên nàng chính là Tiết Phong Linh.” Lời vừa nói ra không gian liền yên tĩnh lại.

Tiết Phong Lan không dấu hiệu nhếch môi, đây chính là hiệu quả mà nàng cần.

Lời này của Vương Kim cũng đã thú nhận tất cả, người từ đầu chí cuối hắn muốn là Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Lan bị mọi người nhận sai cũng bởi vì nàng là muội muội song sinh của Tiết Phong Linh mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.