Thời gian diễn ra đúng như đời trước, các bộ lạc ở vùng hoang mạc đứng dậy nổi loạn, phụ thân của nàng được điều đi đánh giặc.
Nhưng khác với đời trước lần này là các bách quan văn võ cùng nhau tiến cử phụ thân nàng.
Lần này phụ thân đi nhanh thì sẽ mấy nửa năm, lâu thì một năm nàng cũng không lo sợ gì cho người bởi vì nàng đã biết trước phụ thân sẽ không xảy ra chuyện gì mà ngược lại sau trận đánh này tiếng tăm của người càng vang xa hơn.
Phụ thân được thân truyền lại từ tổ phụ nàng, binh thư và văn võ đều vô cùng giỏi, tổ phụ nàng ngày trước có công lớn trong việc lập quốc nên tiên hoàng mới ban cho danh hiệu trấn quốc phủ.
Lần này phụ thân đi cũng có cái tốt, nàng sẽ tiện hành động hơn khi phụ thân còn ở phủ.
Từ ngày Lâu Ngọc Phong cùng mẫu thân trở lại Lâu gia cũng đã được một thời gian mà tuyệt nhiên không có một tin tức gì nên Phi Yến cũng không yên lòng.