Dương Vương thấy nàng không nói gì giọng ìu xìu nói:
“Ta mang cáo tuyết sang tặng cho muội mà muội còn chưa về, muội quen tên Hiên Viên Thác từ lúc nào vậy, sao ta không hay, sao hai người thân thiết quá vậy “.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của chàng mà Phi Yến buồn cười nói:
“ Như thế nào mà thân thiết, ta và thái tử chỉ là quen sơ qua thôi, đây là lần đầu giáp mặt nói chuyện “.
Thiên Dương thấy vậy liền nói:
“Thật chứ, muội không lừa ta chứ?”.
Phi Yến bật cười:
“Huynh thật là, lừa huynh làm gì chứ, thế cáo tuyết tặng ta đâu sao không thấy?”.
Lúc này Thiên Dương mới vui vẻ chạy đến chiếc bàn cầm lên một cái lồng bên trong có mộ chú cáo tuyết vô cùng xinh đẹp.
Nó không như những loài động vật khác gặp con người là sợ hãi, nó giương đôi mắt to tròn nhìn hai người khiến cho Phi Yến vô cùng thích thú.
Nhìn biểu hiện của nàng trong lòng chàng vô cùng vui vẻ, chàng biết chắc rằng nàng sẽ thích nó mà, không uổng công chàng phải vào tận sâu bên trong mới bắt sống được nó.
Tuy nhiên Thiên Dương vẫn gặng hỏi chuyện của thái tử Tùy quốc, vì không muốn chàng lo lắng và yên tâm hơn nên Phi Yến đã kể lại toàn bộ sự việc.
Thiên Dương ngạc nhiên hỏi:
“Muội biết y thuật hay sao? “.
Phi Yến cười nhẹ nhàng nói:
“Muội biết sơ sơ thôi không được giỏi cho lắm “.
Khi biết rõ mọi chuyện, lúc này Thiên Dương mới tạm thời yên lòng, bây giờ chàng chưa được nàng chấp nhận tình cảm cho nên chàng cần phải đề phòng trước.
Tuy chàng rất tự tin vào bản thân mình tuy nhiên thái tử Tùy quốc lại có lợi thế hơn, hắn sang đây để chọn người hòa thân nên chàng phải phong ngừa trước.
Nếu không đã không có chuyện sáng nay trong buổi săn bắn chàng công khai mọi chuyện, một phần là vì chàng muốn tỏ rõ lòng mình cho nàng hiểu, phần thứ hai là phòng trường hợp khác.
Thấy đã muộn rồi nên Thiên Dương đành phải quay về, trước khi về vẫn không quên dặn nàng tránh xa thái tử Hiên Viên Thác ra một chút khiến cho Phi Yến chỉ đành mỉm cười đồng ý.
Nhận được cái gật đầu của nàng Thiên Dương mới chịu quay về, đến tối sẽ có yến tiệc ngoài trời nên chàng muốn nàng nghỉ ngơi một chút.
Phi Yến quay sang chơi với chú cáo tuyết một lúc, giường như có linh tính chú cáo này không sợ nàng và còn đùa giỡn với nàng khiến cho Phi Yến vô cùng yêu thích.
Tuy nhiên nàng chỉ có thể tạm thời giấu giếm nó cho đến khi về phủ tướng quân, bởi vì cuộc săn bắn sang nay mọi người đều đã biết rõ về lai lịch của nó rồi.
Đang lúc quan trọng nàng không muốn sự việc đáng tiếc xảy ra.
Phi Yến nghỉ trưa một lúc rồi chuẩn bị thay đổi y phục và trang điểm một chút để chuẩn bị đi đến chỗ dự yến tiệc, vì để phong bất trắc nên lần này nàng mang A Hoa đi, A Phù thì ở lại trông coi phủ tướng quân.
Nàng còn để cho ám vệ Như Ý Phường đi theo một nửa để đảm bảo sự an toàn còn một nửa còn lại thì chuẩn bị cho sự việc ngày mai.
Nàng đã phân chia rõ ràng, lúc hoàng thượng bị thích khách tấn công, người của nàng sẽ ẩn nấp ở đó chịu trách nhiệm giúp đỡ cho Lư Đại Hải hoàn thành nhiệm vụ.
Khi xong việc giúp hắn tẩu thoát an toàn, vì nếu như tứ hoàng tử biết hắn phản bội mình thì kết cục của hắn sẽ vô cùng thảm hại và hơn ai hết nàng sợ hắn sẽ tra ra nàng là người giật dây.
Thật ra không phải là Phi Yến sợ hắn mà nàng muốn hắn phải thê thảm hơn nữa, so với những gì hắn làm với nàng đời trước thì mấy việc cỏn con này chưa là gì cả.
Khi trang phục đã mặc xong, ngó thời gian thấy còn sớm để đi đến nơi tham dự yến tiệc. Phi Yến liền đi lòng vòng xung quanh nơi này để quan sát.
Nàng cũng biết phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, tuy nhiên đồ trước nàng lại bị chuyện hoàng thượng bị thích khách tấn công dẫn đến phụ thân bị trách phạt.
Nàng chạy đôn chạy đáo đi tìm người nói giúp nhưng chẳng ai chịu ra mặt vì bọn họ sợ lửa giận của hoàng thượng sẽ lan đến họ.
Duy chỉ có một số binh sĩ dưới trướng phụ thân là quỳ xuống cầu xin nhưng hoàng thượng vẫn không chịu tha thứ, vẫn luận tội như thường.
Tuy không bị hành hạ về thể xác tuy nhiên lại thu hết binh quyền của phụ thân khiến người vô cùng chán trường và mất lòng tin vào hoàng thượng.
Lâm Kỳ Thần cũng quỳ xuống cầu xin nhưng không giải quyết được gì, thời gian đấy phụ thân bị cắt chức hắn cũng ít lui tới với nàng hơn.
Lúc đầu nàng ngây thơ nghĩ rằng chắc tứ hoàng tử đang tìm cách xin tha tội cho phụ thân nhưng ai ngờ sự thật là không phải vậy.
Mãi đến sau này vì nước vì dân phụ thân mới chịu dẫn quân đi dẹp loạn. Lúc này hắn mới lật mặt đứng ra tiễn đưa phụ thân nàng và nói những lời mật ngọt khiến cho cho nàng dần dần xa vào cái bẫy mà hắn đã giăng sẵn ra.
Nàng mộ lòng vì hắn, cũng bắt đầu thời gian ấy phụ thân không có ở nhà, nàng bôn ba ra bên ngoài để giúp hắn tất cả mọi công việc mà đáng lẽ ra một tiểu thư khuê các như nàng không cần làm.