Công công vội bước lên, từ từ mở thánh chỉ ra đọc:
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, Thượng Quan Phi Yến công dung ngôn hạnh, cử chỉ đoan trang nay ban hôn gả cho Dương Vương làm Dương Vương Phi “.
Phi Yến một phút giây nghẹn lời, nàng nhìn sang Thiên Dương, ánh mắt chàng nhìn nàng đầy yêu thương và trìu mến, Phi Yến như lạc bước vào trong đó.
Chỉ một ánh nhìn đó đã khiến cho nàng rung động, nàng nhắm mắt lại đợi xúc động qua đi rồi từ từ bước lên.
Thiên Dương nhìn theo bước chân nàng và hồi hộp, chàng rất sợ nàng sẽ từ chối nó, chàng đã đánh liều đi bước này nhưng chàng đã không còn cơ hội nào khác.
Tất cả mọi người đều theo dõi Phi Yến, không biết nàng sẽ chọn ai, bây giờ giữa một người là Thái tử Tùy quốc tương lai tươi sáng, một người là Dương Vương nhàn tản.
Cho dù nàng có quyết định hòa thân với thái tử thì hoàng thượng cũng không thể cản được vì nó liên quan đến hai quốc gia.
Phi Yến đến trước mặt thánh chỉ và từ từ quỳ xuống, giọng nàng nhẹ nhàng thánh thót nói:
“Tiểu nữ xin tiếp chỉ “.
Chỉ năm câu thôi mà khiến cho cảm xúc của Thiên Dương như vỡ òa ra, chàng kìm nén rất tốt chỉ quay ra nhìn nàng nở một nụ cười tươi, Phi Yến cũng quay ra cười đáp lại.
Nàng tự nhủ với lòng mình sẽ không trốn tránh tình cảm của chàng nữa, thật ra bản thân Phi Yến cũng có tình cảm với Thiên Dương. Những gì huynh ấy đã làm cho nàng, nàng đều cảm nhận được.
Nhưng do vấp ngã từ đời trước nên nàng mới sợ hãi, cố gắng trốn tránh tình cảm của chàng như vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ nàng sẽ thử chấp nhận xem sao, ông trời đã cho nàng sống lại một lần sẽ không tước đoạt mọi thứ của nàng nữa đâu.
So với việc phải thành thân với thái tử Tùy quốc thì nàng thà chấp nhận tình cảm của huynh ấy còn hơn.
Có lẽ mọi người ai cũng mong ngóng ngôi vị mẫu nghi thiên hạ ấy nhưng mọi người đâu biết rằng muốn bước lên được hậu vị thì phải trả giá thế nào, tình cảm người thân và thậm chí là cái chết.
Hoàng thượng lúc này mới thở phào yên lòng nói:
“Mối hôn sự này đã được chiếu cáo vậy thái tử xin đành tìm người khác vậy, ta sẽ đứng ra ban hôn cho thái tử “.
Lúc này Hiên Viên Thác đâu thể nói được gì nữa, Y nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, Y không hiểu vì sao nàng lại không chọn Y.
Y như bị hụt hẫng, từ nhỏ đến giờ Y đã là người được xuất sắc chỉ có Y từ bỏ người khác chứ chưa bao giờ bị người khác từ bỏ.
Y không tin vào mắt mình và tai mình, nhưng sự việc trước mắt đã sảy ra, nàng đã nhận thánh chỉ kia vậy thì Y đã hết cơ hội rồi, y cần bình tâm lại trước mắt y còn khá nhiều việc phải giải quyết,Y thở dài và nói:
“Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, ta sẽ tìm người khác hợp ý với ta hơn “.
Hoàng thượng cũng không gượng ép nữa, suy cho cùng mối hôn sự này có thành hay không thành cũng không ảnh hưởng gì nhiều đối với ông.
Chưa bao giờ đệ đệ của ông cầu xin ông điều gì, nay đệ ấy đã mở lời dù là ai đi chăng nữa ông cũng sẽ giúp đệ ấy đến cùng.
Buổi yến tiệc sau sự việc vừa rồi vẫn được diễn ra, tuy nhiên không khí lại không đúng cho lắm.
An Bình quận chúa quay ra nhìn nàng tủm tỉm cười, Phi Yến xấu hổ nói:
“Tỷ có gì muốn hỏi thì hỏi đi, cứ nhìn muội làm gì chứ?”.
An Bình hào hứng nói:
“Tỷ thật hâm mộ muội đó, hẳn hai người nam nhân ưu tú cầu hôn với muội, muội khai thật ra đi chuyện Thái tử Tùy quốc là như thế nào, còn Dương Vương điện hạ nữa chứ, muội giấu ta thật kỹ đó “.
Phi Yến từ từ kể lại mọi chuyện cho An Bình nghe, đối với người bạn tri kỷ này nàng không giấu giếm điều gì, với lại sự việ này cũng không hệ trọng nên không phải giấu diếm.
Khi An Bình nghe xong thì càng ngạc nhiên hơn nàng ấy lẩm nhẩm:
“ Hóa ra muội lại là thanh mai trúc mã với Dương Vương điện hạ, ta thật không ngờ đấy, thảo nào hôm muội bị ta đẩy xuống nước, Dương Vương một người không bao giờ mỉm cười với nữ nhân mà lại nhảy xuống hồ cứu muội đúng thật là nhân duyên mà “.
Phi Yến cúi đầu xuống không nói gì nữa, sự việc đến mức này người vuu mừng nhất có lẽ là Thượng Quan Vũ.
Khi nghe Thái tử Tùy quốc chọn nữ nhi mình làm thái tử phi ông đã lo lắng và sợ hãi như thế nào nhưng khi thánh chỉ ban hôn được đưa ra và khi thấy sự lựa chọn của nữ nhi lúc này đây ông mới cảm thấy yên lòng.
Đối với tử tế là Dương Vương thì ông không còn lo lắng gì nữa, cả đời này ông chỉ lo lắng cho hôn sự của nữ nhi, bây giờ ông đã toại nguyện bởi vì người ông nhắm đến ngay lúc đầu là vị Dương Vương này, ông tin rằng Dương Vương có thể đem lại hạnh phúc cho nữ nhi của ông ta.
Cùng trong một buổi cung yến mà mỗi người một tâm trạng, mỗi người một toan tính không ai giống ai cả.