Phi Yến cười nói :“Lúc nãy trong lúc vô tình cầm vài tay tỷ cảm thấy mạch đập có chút khác lạ nên mới hỏi thử ai dè đúng là hỷ mạch thật “.Quý Phi vui vẻ nói :“Là vì An Bình thấy nhớ con nên mới mượn danh nghĩa của ta để mời con vào cung, con thật đúng như những gì An Bình nói thật là một tiểu thư danh môn tri thư đạt lễ “.Phi Yến cúi đầu xuống cảm tạ, lúc này nàng mới quan sát kỹ càng Quý phi, thật ra thì nếu suy xét kỹ thì bà ấy cũng là một mẫu thân tốt.Chẳng qua trong trốn hoàng cung người tranh ta tranh nếu bà không cói gắng thì có lẽ mẫu tử và đâu sống đến ngày hôm nay, mẫu tộc của bà cũng sẽ không trụ nổi những thế gia khác.Chung quy đã là người hoàng gia thật sự là thân bất do kỷ, thấy nàng thở dài An Bình và Quý Phi đều nhìn nhau.Hai người không hiểu một cô nương tuổi đời còn trẻ lại đưa ra bộ mặt chán chường như thế là vì sao.
Quý Phi giữ Phi Yến ở lại Vị Ương cung để dùng cơm và chỉ dậy cho bà cách vẽ hoa lên trấn làm sao để cho giữ được lâu và sống động trông như thật.Phi Yến hướng dẫn cho cung nữ cách chế mực và cách vẽ khiến cho ai nấy đều trầm trồ thán phục, gần cả một buổi chiều cuối cùng cung nữ cung đã phác họa được như thật.Phi Yến xin cáo lui, trước khi về An Bình có bịn rịn, dặn nàng nhất định phải đến phủ tam hoàng tử để thăm nàng ấy.Cuối cùng Phi Yến bất đắc dĩ phải nhận lời nàng ấy mới cho nàng về.Khi đi ra ngoài Vị Ương cung không biết là vô tình hay cố ý Phi Yến đụng độ ngay Lâm Kỳ Thần đang đi tới,nàng mang bộ dạng ghét bỏ chỉ hành lễ qua loa rồi lướt qua đi.Bất thình lình Lâm Kỳ Thần túm cổ tay nàng kéo lại khiến cho Phi Yến bất ngờ mất thăng bằng xít ngã may mà A Hoa giữ lại nên nàng mới đứng vững được.Ánh mắt tức giận nàng lạnh lùng nói :“Tứ hoàng tử xin tự trọng, cho dù ta chưa cập kê nhưng cũng là phận nữ nhi người làm như thế này có khác gì đám đăng đồ tử ngoài kia chứ “.Khuôn mặt Lâm Kỳ Thần nhẹ nhàng nói :“Tại vì nàng lúc nào nhìn thấy ta cũng giống như kẻ thù nên ta bắt buộc mới phải như thế “.Phi Yến ngước mắt lên trả lời :“Ta và người không thân vì sao phải niềm nở với nhau chứ, dù sao cũng chỉ là hai người xa lạ thôi “.
Lâm Kỳ Thần nén giận nói :“Lần đầu tiên gặp nàng ta đã có ấn tượng với nàng, dần dần thích nàng lúc nào không hay, ta chưa có hoàng tử phi là bì chờ đợi nàng. Năm sau nàng đủ tuổi cập kê ta sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho nàng làm thê tử của ta “.Hắn nói giọng tự tin và kiêu ngạo, hắn tưởng tượng đến cảnh nàng sẽ vui sướng và vất ngờ khi được một hoàng tử như hắn cầu hôn nhưng đáp lại sự tự tin của hắn Phi Yến nói :“Đáng tiếc người mà ta thích lại không phải là kiểu người như hoàng tử mong rằng hoàng tử tìm người khác phù hợp với ngôi vị hoàng tử phi đi ta chẳng ham “.Như giội một xô nước lạnh khiến cho Lâm Kỳ Thần như đứng hình trong ba giây. Từ trước đến giờ chỉ có hắn từ chối người khác chứ làm gì có chuyện hắn bị người khác từ chối.Hắn mỉm cười trên khóe môi nói :“Nàng nói đùa cubgx phải biết chừng mực chứ, được làm hoàng tử phi là mong ước và diễm phúc của biết bao quý nữ trong kinh thanh này kia chứ “.Phi Yến lắc đầu khinh thường hất tay hắn ra rồi quay ngoắt bước đi, vừa đi vừa nói :“Mơ mộng hão huyền “.A Hoa vội vàng chạy theo, trong lòng mỉm cười vô cùng vui sướng, cô nghĩ tên hoàng tử kia đúng là tự dát vàng lên mặt mình.Tiểu thư chỉ có thể là của một mình Dương Vương gia thôi, tin tức ngày hôm nay nàng phải báo với Vương gia mới được, để cho Vương gia cẩn thận nếu không lại bị kẻ khác cướp mất vương phi bây giờ.Lâm Kỳ Thần nhìn theo bóng lưng của Phi Yến mà tức giận,cô nàng này càng ương bướng thì hắn càng muốn chinh phục, từ trước đến giờ chưa có gì hắn muốn mà không được kể cả ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về hắn.Hắn sẽ làm cho những người khinh thường hắn trước đây phải mở to mắt ra mà nhìn sự thành công của hắn.Để xem sau này khi lấy về xem hắn hành hạ nàng như thế nào.Phi Yến bực tức trở về phủ, nàng kì cọ tay thật kỹ, nàng cảm thấy ghê tởm kgi hắn chạm vào mình, bây giờ chỉ cần nghĩ đến bản mặt đáng ghét của gắn mà cơn giận của nàng lại sôi trào.Ở bên ngoài A Hoa đang viết thư để tường thuật mọi việc cho vương gia để vương gia biết mà canh trừng.Tiểu thư đã là Vương Phi mà A Hoa coi trọng rồi nên không ai có thể thay thế được.Khi Thiên Dương nhận được mật báo của A Hoa thì vô cùng tức giận, chàng cười khẩy nói :“Nhãi con Vương Phi mà Thiên Dương ta coi trọng là người mà ngươi dám tơ tưởng đến à “.Nụ cười âm lãnh khiến cho thị vệ xung quanh đều run sợ.