Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 30: Chương 30: Quý Phi triệu kiến




Tình cảm của huynh ấy nàng cảm thấy rất khó sử, nhìn ánh mắt chân thành của Anh Tử ca ca khiến nàng không thể kìm lòng.Thôi vậy mọi chuyện đến đâu hay đến đó, nếu nói nàng không có tình cảm với huynh ấy là không đúng nhưng đó có phải là tình yêu không thì nàng không biết.Dù sao sang năm mới đến tuổi nàng cập kê, cứ để kệ cho con tim mách bảo vậy, nàng cầm chặt lấy cây trâm mà miết nhẹ.Cây trâm dưới ánh sáng của đèn càng nổi bật hơn, bỗng nàng như sực nhớ ra vì chuyện đường đột khi nãy nàng quên mất không hỏi thương thế huynh ấy ra sao rồi.Lúc này A Hoa và A Phù mới đi vào hỏi :“Tiểu thư ơi ngươi đã nhốt mình trong phòng cả buổi rồi, nô tỳ dọn thức ăn cho người nhé “.Lúc bấy giờ Phi Yến mới sực nhớ ra vì mải suy nghĩ mà chưa kịp ăn gì, thấy sắc trời đã muộn nàng uể oải nói :

“Đừng làm nhiều đồ ăn quá, làm đơn giản một chút, ta không muốn ăn, quản gia đã có tin tức gì cửa phụ thân chưa ?”.A Hoa vội vàng nói :“Ngươi nhắc nô tỳ mới nhớ ra, đại tướng quân đang trên đường về kinh, có lẽ là sẽ về trước năm mới để đón giao thừa cùng với người “.Phi Yến lúc này mới vui vẻ, mọi lo lắng như được trút xuống, không biết vì việ gì mà phụ thân lại đường đột trở lại quân doanh mà không kịp báo với nàng, nàng làm lo lắng suốt, gặng hỏi thì phụ thân lại giấu giếm không nói khiến nàng càng lo lắng hơn.Phi Yến tắm rửa qua loa rồi ăn nhẹ chút đồ ăn rồi lên giường đi ngủ, nàng có một thói quen từ khi trọng sinh đến giờ là đi ngủ không bao giờ tắt đèn nên A Phù biết ý toàn để đèn để cho nàng dễ ngủ.Sáng hôm sau như thường lệ Phi Yến kiểm kê tính toán lại sổ sách của phủ tướng quân và của Như Ý Phường thì có người của hoàng cung đến nói mời nàng vào cung để gặp Quý Phi nương nương.Phi Yến có chút bất ngờ, Quý Phi không phải là mẫu thân của tam hoàng tử hay sao, từ trước đến nàng không bao giờ qua lại với bà ấy, bà ấy cần gặp nàng có việc gì chứ.Thắc mắc thì thắc mắc nhưng Phi Yến vẫn phải thay Y phục để tiến cung dù gì bây giờ nàng cũng đang là đại diện của phủ đại tướng quân không thể lơ là được.Phi Yến thay một bộ y phục màu xanh ngọc bích, nhìn nàng thật tươi trẻ đúng trong độ tuổi đẹp nhất.Đời trước vì Lâm Kỳ Thần thích nữ tử hiền dịu nhẹ nhàng nên nàng làm gì, mặc gì cũng dựa theo sở thích của Y, Y thích nàng mặc Y phục màu hồng thì cả tủ đồ của nàng đều mầu hồng, Y muốn gì nàng cũng đều làm theo.Giờ nghĩ lại nàng mới thấy mình thật ngu ngốc thật nực cười, mình càng chạy theo người ta người ta càng không biết trân quý và tôn trọng.

A Hoa và A Phù đều suýt xoa :“Tiểu thư người trang điểm lên trong thật sự rất xinh đẹp, mầu xanh này rất hợp với người “.Trên trán Phi Yến có điểm xuyến một bông hoa rất nhỏ càng làm tôn lên dung mạo của nàng.Phi Yến đã tự chế ra một thứ mực nước vẽ lên rất sắc nét và sống động y như thật vậy.Nàng nhẹ nhàng bước lên xe ngựa rồi vào cung, tâm trạng của nàng hơi bất an một chút tuy nhiên nàng lại chẳng hề lo sợ vì nàng biết thân phận hiện tại của nàng không phải ai muốn trách mắng đều được triệt phi nàng phạm phải lỗi vô cùng to lớn.A Phù ở lại phủ để trông coi chỉ có mình A Hoa đi theo nàng thôi, dù gì A Hoa cũng biêt võ công sẽ thuận tiện rất nhiều cho nàng dù sảy ra bất kì chuyện gì đi chăng nữa.Đến Vị Ương Cung là nới ở của Quý Phi, nơi đây thật hào nhoáng như tên gọi và tính cách của Quý phi nương nương.Nàng nhớ không nhầm đời trước muội muội thân yêu của nàng được hoàng thượng ban cho Vị Ương cung này đây mà.Nàng nhếch miệng cười cay đắng từ từ bước vào, chưa vào đến nơi đã thấy tiếng cười nói vui vẻ, đó không phải là tiếng của An Bình quận chúa sao.Từ ngày thành thân do ngại nhiều vấn đề nên hai người chiwa gặp lại nhau, nay gặp lại ở đây thật là vụ mừng, Phi Yến nhanh chân bước vào.Nàng cúi đầu hành lễ với Quý Phi và An Bình quận chúa nay là tam hoàng tử phi.Quý Phi vui vẻ gật đầu còn An Bình thì chạy lại đỡ Phi Tuyết lên giọng hờn dỗi nói :“Muội thật là từ ngày thành thân đến giờ ta không được gặp muội, viết thư mời muôin đến phủ mấy lần muội toàn viện cớ bận không đến được. Nếu nay không nhờ mẫu phi triệu kiến chắc ta gặp muội khó hơn lên trời quá “.Phi Yến cầm lấy tay An Bình cười nói :“Thờ gian vừa rồi muội bận thật mà, phụ thân bận việc quân đi suốt cả phủ chỉ một mình muội gánh vác muốn đi cũng có đi được đâu.”.Rồi như chợt nhận ra điều gì Phi Yến liền hỏi :“Tỷ có hỷ mạch à !”.Lúc này An Bình mới vui mừng nói :“Tỷ có được hơn hai tháng rồi, mãi mới phát hiện ra lúc đầu tỷ cũng cố biết gì đâu,mà vì sao muội lại biết thế ?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.