Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 2: Chương 2: Sống lại thật tốt




Thương Quan Phi Yến lạnh lùng nói:

“Ngươi thật là máu lạnh chỉ vì ngôi vị này mà ngươi nỡ đầu độc phụ thân, ngươi nghĩ rằng khi ngươi hết giá trị lợi dụng thì hắn sẽ không đối xử với ngươi như với ta sao “.

Thượng Quan Lạc hét lên:

“Ngươi sắp chết rồi mà còn muốn chia rẽ ta và hoàng thượng, ta sẽ không ngu xuẩn như ngươi đâu”

Rồi nàng ta như sợ nàng nói thêm vội vã sai người giữ nàng lại để đổ rượu độc vào miệng, Phi Yến gạt tay ra nói:

“Không cần các người động tay chân ta sẽ tự uống “.

Phi Yến nhìn xa xa nàng cảm nhận được Lâm Kỳ Thần ( tên của hoàng thượng) đang đứng ở phía ngoài cửa, nàng cảm thấy thật là mỉa mai.

Nàng từ từ cầm lấy chén rượu, xoa nhẹ bụng mình rồi nói:

“Lâm Kỳ Thần đời này Thượng Quan Phi Yến ta vì đặt tình yêu nhầm chỗ nên kết cục mới thê thảm như thế này nếu chết đi ta có làm lệ quỷ cũng không tha cho ngươi “.

Nàng nở nụ cười rợn tóc gáy rồi uống một mạch chén rượu độc, độc đi đến đâu ruột gan như nóng chảy đến đấy, phút cuối nước mắt nàng tuôn rơi và lẩm bẩm nói:

“Bảo bảo xin lỗi con là mẫu thân vô dụng không bảo vệ được con “.

Nàng từ từ ngã xuống đất, khuôn mặt lúc chết hiện lên vẻ không cam lòng dữ tợn khiến cho hoàng đế đứng sau cánh cửa cảm thấy rùng mình vội vã chạy về cung điện của mình, lời nói cuối cùng của nàng khiến Y vô cùng sợ hãi.

Tiếng sấm chớp vang lên ầm ầm khiến cho Thượng Quan Phi Yến vội bật người dậy, người nàng lúc này ướt đẫm mồ hôi.

A Phù vội giật mình tỉnh giấc chạy đến giọng lo lắng hỏi:

“Tiểu thư, người không sao chứ người lại gặp ác mộng à, người cứ sốt li bì suốt đại tướng quân đã qua đây thăm người mấy lần rồi ạ!“.

Thượng Quan Phi Yến ngơ ngác, nàng mơ hồ không hiểu chuyện gì, không phải nàng đã chết bởi chén rượu độc rồi sao, chuyện gì đang xảy ra thế này.

Đây không phải khuê phòng của nàng lúc nàng chưa xuất giá hay sao.

Đại tướng quân, vậy có nghĩa là phụ thân còn sống, trời ơi chuyện gì đang xảy ra thế này không phải ông trời nghe lời nguyền của nàng nên cho nàng sống lại thật rồi sao.

Thấy tiểu thư ngơ ngác A Phù lo lắng hỏi:

“Tiểu thư người đừng dọa nô tỳ chứ, hay nô tỳ đi gọi đại phu nhé, vì người cứ sốt cao nên đại tướng quân không cho đại phu về hiện đang ở phòng giành cho khách ạ!“.

Phi Yến giữ tay A Phù lại rồi lắc đầu thì thào nói nhỏ:

“Ta không sao đừng kinh động đại phu, ta bị làm sao thế này?“.

A Phù tức giận nói:

“Đều là do nhị tiểu thư hết khi không trêu chọc vào An Bình quận chúa làm gì khiến cho người cũng bị liên lụy vào “.

Lúc này Phi Yến mới nhớ ra, thì ra là nàng trọng sinh lại lúc chưa cập kê bây giờ nàng mới mười bốn tuổi, nhị tiểu thư là Thượng Quan Lạc mười ba tuổi nhỏ hơn nàng một tuổi.

Thượng Quan Lạc là nữ nhi của nô tỳ nhất đẳng theo bên người mẫu thân nàng, do một lần phụ thân say rượu nhầm thành mẫu thân bị ả ta lừa lên giường cuối cùng mang thai ra nghiệt chủng này.

Cũng vì chuyện đó mà mẫu thân buồn rầu sinh ra tâm bệnh rồi hương tiêu ngọc vẫn bỏ lại nàng còn ấu thơ,nàng là do một tay phụ thân nuôi nấng.

Do cảm thấy có lỗi với mẫu thân nên phụ thân nàng giành hết tình cảm cho nàng không lấy thêm thê tử nữa.

Còn ả nô tỳ sinh song nghiệt chủng kia thì bị phụ thân ban chết, con nàng ta thì được mang về phủ do nhũ mẫu chăm sóc.

Từ nhỏ nàng ta đã biết thân biết phận nên suốt ngày ríu rít vây quanh nàng, nịnh nọt nàng còn nàng thì cô đơn giữa phủ Đại Tướng quân này nên đã coi nàng ta là muội muội ruột mà đối đãi, ai ngờ.

Bây giờ sâu kết mọi vấn đề có lẽ thứ muội này đã hận nàng tới xương tủy, lần rơi xuống nước này lúc trước nàng không có nghi ngờ gì nhưng bây giờ suy xét lại của lẽ có kế hoạch gì ở đây.

Vì sao lúc khác nàng ta lại không nói gì đúng lúc An Bình quận chúa đi qua lại buông lời xúc phạm, lúc ngã còn quay lưng lại nên va vào nàng khiến người rơi xuống hồ nước lạnh lại là nàng.

Tiếng khóc thút thít vang lên ở bên ngoài, trong đêm thanh vắng nghe thật thê lương.

Phi Yến liền tò mò hỏi:

“Có chuyện gì bên ngoài vậy?“.

A Phù liền cung kính nói:

“Là nhị tiểu thư từ lúc về đến giờ đều quỳ ở đấy ai bảo đứng dậy cũng không đứng, vào thăm tiểu thư cũng không vào “.

A Phù tỏ ra bộ mặt coi thường nói:

“Nhị tiểu thư lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối đáng thương, trong chuyện này rõ ràng người mới là người bị thiệt thòi mà làm bộ khóc lóc như mình là kẻ bị hại vậy “.

Phi Yến bật cười, sống lại thật là tốt, nàng có thể nhìn thấy vẻ mặt xảo trá của rất nhiều người và sự quan tâm thật lòng của A Phù.

Nàng vuốt nhẹ đầu A Phù rồi nói:

“Ta sẽ bảo vệ thật tốt cho ngươi “.

A Phù chớp chớp mắt:

“Tiểu thư nói sai rồi phải nói là nô tỳ sẽ bảo vệ người thật tốt chứ, vậy nhị tiểu thư thì phải làm sao đây ạ!?“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.