Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 1: Chương 1: Thánh chỉ phế hậu




Hoàng thượng có chỉ:

“Hoàng hậu vô đức, làm việc trái với thiên mệnh, long chủng trong bụng không phải của hoàng thượng.Hoàng thượng niệm tình công lao đại tướng quân đã mất phế bỏ danh hiệu hoàng hậu, ban cho một ly rượu độc đời đời không được chôn ở hoàng lăng “.

Khâm thử!.

Tên thái giám giọng the thé thét lên, đúng là thói đời khi mình ở trên vị trí cao thì ai ai cũng nịnh nọt lấy lòng còn khi mình thất thế thì ngay một tên cẩu nô tài cũng có thể coi thường.

Nha đầu A Phù vội hớt hải lo lắng vừa khóc vừa hỏi:

“Hoàng hậu chuyện này là như thế nào chứ, tại sao hoàng thượng lại nghi ngờ long thai trong bụng người chứ?“.

Thượng Quan Phi Yến nhìn về nới xa xa, mười năm nàng dùng đúng mười năm để giúp Y từ một hoàng tử không có tiếng tăm gì tranh đấu với các hoàng tử khác để giành lấy ngôi hoàng đế.

Hắn hứa sẽ không bao giờ phụ bạc nàng, chỉ luôn yêu một mình nàng, sẽ cho nàng địa vị tôn quý nhất của nữ nhân. Nhưng khi đạt được hoàng vị thì hoàn toàn trái ngược.

Từng đợt tuyển tú được diễn ra, hậu cung được lấp đầy, người mà nàng không ngờ tới là thứ muội Thượng Quan Lạc của nàng cũng nhập cung.

Hắn nói với nàng rằng hắn vừa lên ngôi vua căn cơ còn chưa vững nên cần phải nhờ việc tuyển tú để cân bằng giữa triều đình và hậu cung, thật ra hắn không muốn như vậy.

Và nàng đã ngây thơ tin lời hắn nói để rồi ngày hôm nay nàng nhận lấy kết cục như thế này.

Xoa nhẹ vết sẹo trên má trái của nàng, nó đã được một lớp phấn che đi nhưng nhìn kĩ vẫn thấy mờ mờ, đó là do nàng thay hắn nhận một ám khí của kẻ địch.

Vì ám khí có độc nên dung nhan nàng mới bị phá hủy, lúc đó hắn đã từng nói rằng chỉ có nàng mới lúc nào cũng nghĩ cho hắn, xả thân mình bảo vệ hắn, lúc đó nàng thật là ngu ngốc biết bao.

Cũng chính vì việc này mà nàng đã cãi lời phụ thân để cuối cùng người bị chết một cách tức tưởi, khi Phi Yến đến nơi thì đã quá muộn.

Nàng đã truy tìm hung thủ rất lâu rồi mà không có tin tức gì mãi đến thời gian gian gần đây nàng mới dần dần biết được một số manh mối nhưng nàng lại không dám nhìn nhận sự thật vì nàng luôn luôn tin tưởng vào hắn ai ngờ.

Thật đáng buồn và thương thay cho hài tử trong bụng mình bị chính phụ thân của mình hại chết.

Nàng quay ra gương mặt lạnh lùng nói:

“Ta muốn gặp hoàng thượng “.

Tên tổng quản vội vàng nói:

“Hoàng hậu người đừng làm khó chúng nô tài nữa, bọn thuộc hạ chỉ là nhận mệnh lệnh thôi, xin mời người hãy uống ly rượu này rồi lên đường đi ạ “.

Tiếng A Phù khóc càng thương tâm hơn, bỗng một giọng nói thánh thót giễu cợt vang lên:

“Đại tỷ muốn gặp hoàng thượng làm gì chứ, người sẽ không có thời gian để gặp người đâu, ta đến tiễn tỷ lần cuối cũng nhân tiện nói cho tỷ biết một bí mật “.

Thượng Quan Lạc thướt tha uyển chuyển bước vào, nàng vẫy tay cho đám nô tài lui ra rồi từ từ tiến về phía Thượng Quan Phi Yến.

A Phù thấy vậy vội vàng xông lên chắn trước mặt nàng và nói:

“Nhị tiểu thư người định làm gì hoàng hậu “.

Thượng Quan Lạc quát to:

“Nô tỳ to gan, người là cái thứ gì mà dám nói với bản cung như thế, chỉ vài ngày nữa thôi ngôi vị hoàng hậu này sẽ thuộc về ta “.

Rồi nàng ta cười như điên dại, ra hiệu cho mấy nô tài đi theo kéo A Phù ra, chúng rót vào miệng A Phù một thứ nước gì đó chỉ một lúc sau A Phù đã không còn giẫy giụa được nữa.

Phi Yến nhìn A Phù rồi thầm nói có lẽ như thế là tốt nhất cho A Phù rồi bản thân của nàng bây giờ cũng sẽ như thế, chỉ khổ thân A Phù đi theo nàng chưa một ngày nhàn hạ mà phải chịu bao nhiêu thiệt thòi.

Nàng ngước mắt lên nhìn Thượng Quan Lạc rồi nói:

“Hay cho muội muội tốt của ta, có gì thì cứ nói đi giờ ta cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi “.

Ả Thương Quan Lạc rất ghét điệu bộ lúc nào cũng cao cao tại thượng của tỷ tỷ, cùng là nữ nhi của Thượng Quan gia nhưng lúc nào phụ thân cũng thiên vị tỷ ấy hơn, ả ta không phục.

Cúi đầu xuống ả nói nhỏ vào tai Thượng Quan Phi Yến:

“Tỷ biết không cái chết của phụ thân là do hoàng thượng làm đó, hoàng thượng sai ta bỏ độc vào thức ăn của phụ thân chứ nếu không tỷ nghĩ một người giỏi võ như phụ thân vì sao lại bị giết một cách dễ dàng như thế chứ “.

Thượng Quan Phi Yến không tin vài tai mình, nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng mà ả ta vui sướng, nàng giọng run run nói:

“Tại sao, đó cũng là phụ thân của ngươi, vì sao ngươi lại mất nhân tính đến thế, phụ thân đối với người không bạc mà “.

Ả ta khinh miệt nói:

“Không bạc, từ trước đến giờ trong mắt ông ta chỉ có một mình ngươi là nữ nhi làm gì có ta cơ chứ, thật ra ta cũng không định ra tay nhưng hoàng thượng nói ông ấy đã biết quá nhiều chuyện của chàng nên bắt buộc phải chết. Và hứa khi xong chuyện sẽ cho ta lên làm hoàng hậu “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.