Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 50: Chương 50: Tam công chúa hành động




Phi Yến về lại chỗ ngồi của mình, nàng ngồi ở đó quan sát mọi người, nàng vừa đắc tội với tam công chúa, với hiểu biết của nàng về nàng ta chắc chắn nàng ta sẽ tìm cơ hội báo thù.

Tất cả mọi người đã dần dần có mặt đông đủ, Thiên Dương nhìn về phía nàng mỉm cười, vì là yến hội ngoài trời cho nên không phân biệt, đã chia ra nam tử một bên, nữ tử một bên.

Thái tử Tùy quốc cũng nhìn về phía nàng gật đầu chào, Phi Yến cũng cúi đầu chào lại.

Hoàng hậu và hoàng thượng đã đếm từ sớm, một mùi thức ăn lan tỏa khiến cho ai cũng háo hức.

Ở giữa khu vực tổ chức có đốt một đống lửa to, các đầu bếp trong cung đình đang trực tiếp nướng thịt.

Nhạc ca múa cất lên khiến cho không khí càng sôi động hơn, mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Kết thúc buổi yến tiệc ai cũng no say trở về, Phi Yến cũng trở về sớm, có lẽ ngày mai sẽ có nhiều sự kiện trấn động đây.

Nàng cùng A Hoa từ từ hướng lều của mình trở về, bỗng nhiên từ xa có hai nô tài đi đến dáng vẻ vội vã lao thẳng về phía nàng.

Như có dự cảm chẳng lành, theo phản xạ A Hoa lao lên chắn trước người Phi Yến.

Thấy sự việc bị bại lộ bọn chúng rút ra hai con dao sáng chói đâm về phía Phi Yến.

Nàng mỉm cười lạnh lùng, xoay người né mũi dao rồi đá một tên ngã lăn ra đất, còn A Hoa thì quay sang đá tên còn lại, dao găm trên tay bọn chúng bay ra ngoài vừa đúng lúc Thiên Dương đi tới.

Thiên Dương sai người bắt hai tên nô tài đó lại rồi quát lớn:

“Cẩu nô tài to gan, ai sai ngươi đến thích khách tiểu thư phủ tướng quân, thật là muốn chết mà “.

Hai tên nô tài lúc này đã sợ lắm rồi, bọn họ chỉ làm theo lệnh thôi làm sao mà dám chống lại lệnh chứ,không làm thì cũng chết mà làm thì cũng chết, số bọn họ thật khổ quá mà.

Nhìn dáng vẻ run lẩy bẩy của bọn chúng mà Phi Yến cảm thấy buồn cười, cách hành sự ngu xuẩn này không phải của tam công chúa thì còn là ai kia chứ.

Thủ đoạn thật là vung về tuy nhiên lúc nào nàng ta cũng tự hào là mình tài giỏi.

Chẳng qua xuất thân của nàng ta tốt hơn người khác một chút cho nên mới thuận lợi đến thế. Chẳng thế mà nàng ta đời trước gả sang Tùy quốc có ba năm mà đã hương tiêu ngọc vẫn.

Phi Yến lười so đo với bọn nô tài, thật ra bọn chúng cùng là bất đắc dĩ thôi, nhìn cách hành xử không chuyên nghiệp như thế thì giết được ai cơ chứ.

Phi Yến quay ra nói với Thiên Dương lúc này vẻ mặt đang tức giận vô cùng, nàng nói:

“Muội không sao, huynh cho người thả bọn chúng ra đi, muội biết là ai làm rồi, bọn chúng cũng bất đắc dĩ thôi “.

Hai tên nô tài kia nghe thấy nàng nói thế thì quỳ sụp xuống đa tạ liên hồi.

Thiên Dương tuy không muốn nhưng vẫn nghe lời và tôn trọng quyết định của nàng, liền sai thị vệ thả bọn chúng ra.

Nhưng trước khi thả vẫn nói vọng lại:

“Bảo chủ nhân của các ngươi lần này ta tha không truy cứu nếu có lần sau thì đừng có nói ta không nể tình “.

Bọn chúng lúc này đã sợ lắm rồi, vội vàng chạy đi.

Thiên Dương quay sang nhìn nàng nói giọng trách móc:

“Muội ấy, lúc nào cũng nhân từ như vậy khiến cho bọn chúng càng được đà lấn tới, sao không để ta hỏi rõ có nhân chứng vật chứng thì bọn chúng cãi làm sao “.

Phi Yến mỉm cười nói:

“Không sao đâu, muội tự có trừng mực lần này là lần đầu nếu có lần sau muội sẽ không nương tay, dù gì bọn chúng cũng bị bắt ép làm theo lệnh, vì việc cỏn con này mà bọn chúng bị xử chết muội cũng không vui cho lắm”.

Thiên Dương gật đầu, chàng không nghĩ rằng cô gái nhỏ ngày nào bây giờ đã thật sự trưởng thành, suy nghĩ thật sự quá sâu xa rồi.

Tuy muội ấy không nói là ai nhưng trước dau gì chàng cũng sẽ tra ra, người mà sai được thái giám làm mấy chuyện này một cách vụng về như thế ngoài mấy vị công chúa kia thì còn là ai nữa chứ, nhưng chàng chưa rõ là công chúa nào thôi.

Phi Yến như chợt nhớ ra vội hỏi:

“Sao huynh không về đi, hướng này đâu phải hướng lều của huynh chứ?”.

Thiên Dương vội cười nói:

“Ta định tiễn muội về một đoạn mà lại nhìn thấy cảnh này, may mà muội không sao, thân thủ muội cũng nhanh nhẹn đó “.

Phi Yến dương dương tự hào nói:

“Từ nhỏ sức khỏe muội yếu đích thân phụ thân dậy võ cho muội, đám lâu la đó làm sao là đối thủ được chứ”.

Thiên Dương cưng chiều xoa đầu nàng rồi nói nhỏ:

“Muội thật là, thôi về nghỉ ngơi đi muộn rồi, ta tiễn muội một đoạn đường “.

Hai người cùng sóng vai nhau bước đi, hình ảnh đó thật đẹp.

Hai người không biết rằng từ xa có ánh mắt đang nhìn về phía hai người không ai khác chính là Thái tử Hiên Viên Thác.

Y nhìn họ đi xa một cách đăm chiêu một chút ghen tỵ dâng lên trong lòng Y mà Y không biết.

Vừa tan cung yến, Y định đi theo hỏi nàng một số chuyện nhưng lại bị mọi người cầm chân hỏi han mãi mới thoát ra được thì nhìn thấy cảnh này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.