Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 8: Chương 8: Tình cảm thuở thanh mai




Đó là lần đầu tiên Phi Yến nhìn thấy Dương Vương, nếu lúc trước không xét về phía cạnh đối lập thì nàng cũng rất thưởng thức những người như thế.

Nàng tuy là đích nữ của phủ trấn quốc nhưng từ nhỏ mẫu thân mất sớm không được chăm sóc cẩn thận.

Nên sức khỏe yếu đuối nên mọi thứ như cầm kỳ thi họa mọi thứ nàng đều không giỏi chỉ biết sơ qua tuy nhiên ông trời lại phú cho nàng một tài năng thiên bẩm về kinh doanh và rất nhanh nhạy trong mọi việc.

Do sức khỏe yếu nên từ nhỏ phụ thân đã chỉ dạy võ công cho nàng để tăng cường sức khỏe.

Đang mải suy nghĩ đến nơi mà nàng không hay, nàng và phụ thân đợi một lúc thì Dương Vương chầm chậm đi ra, cả hai bên hành lễ với nhau.

Phi Yến cúi đầu ngồi lắng nghe phụ thân và Dương Vương nói chuyện với nhau.Tuy nhiên nàng không biết từ phía xa có ánh mắt đang chăm chú nhìn nàng.

Hai bên đã giao một lúc Thượng Quan Vũ liền nháy cho nữ nhi để đứng lên cảm tạ, Phi Yến liền từ từ đứng lên giọng nói nhẹ nhàng:

“Cảm ơn Dương Vương điện hạ đã ra tay cứu giúp tiểu nữ vô cùng biết ơn và cảm tạ “.

Dương Vương nhìn nàng rồi nói:

“Nàng không phải cảm tạ ta đâu, đó là điều ta nên làm mà “.

Rồi Dương Vương nhìn sâu vào mắt nàng nói:

“Nàng thật sự không nhớ ta sao?“.

Lúc này cả Thượng Quan Vũ và Phi Yến đều giật mình, Phi Yến nhẹ nhàng lắc đầu nói:

“Vương gia quen biết ta sao, ta thật sự không nhớ “.

Lâm Thiên Dương cười nói:

“Ta cũng đoán là thế, cô nhóc nhỏ luôn bám theo ta ngày trước ở thôn trang giờ đã trở thành thiếu nữ rồi “.

Phi Yến giật mình thốt lên:

“Huynh chính là Anh Tử ca ca sao?“.

Thiên Dương gật đầu mỉm cười nói:

“Là ta, ta luôn nhớ đến muội mà muội lại quên mất ta rồi sao?“.

Phi Yến vui vẻ nói:

“Là tại huynh thất hứa trước nói là sẽ quay lại tìm ta nhưng mãi không thấy huynh quay lại “.

Thiên Dương buồn bã nói:

“Ta có lý do nên không quay lại tìm nàng được, nhưng những năm sau đó ta đều quay lại tìm nàng nhưng đều không gặp được nàng, ta có đi tìm nhưng mọi người đều không biết nàng từ đâu tới, mãi đến lần tổ chức yến hội vừa rồi ta mới nhận ra nàng“.

Phi Yến lúc này mới hiểu ra, nàng nhẹ nhàng nói:

Do ngày nhỏ sức khỏe của muội yếu nên phụ thân muộn mới mua một thôn trang để cho muội ở đó dưỡng bệnh.

Vì sợ nguy hiểm nên muội giấu danh tính nên mọi người mới không biết thân phận thật của muội là ai, đến khi sức khỏe muội tốt hơn phụ thân mới đón muội đi.

Lúc này thì Thượng Quan Vũ đã hiểu nguyên nhân vì sao vị Dương Vương lạnh nhạt vô tình này lại nhảy xuống hồ cứu nữ nhi của mình rồi.

Lúc này thì Phi Yến và Thiên Dương đã cởi mở với nhau hơn một chút, có lẽ khoảng thời gian vui vẻ nhất của Phi Yến là chàng bạch mã hoàng tử này.

Họ đã có quãng thời gian vô cùng tươi đẹp ở dưới thôn trang, lúc đó Phi Yến mới mười tuổi còn Dương Vương đã mười sáu tuổi rồi.

Mãi đến sau này khi đc Lâm Kỳ Thần cứu trái tim mong manh của nàng bị rung động từ đó mới dẫn đến những bi ai bất hạnh sau này.

Nàng cũng đã hiểu ra phần nào vì sao đời trước Dương Vương mặc dù rất yêu thương nhị hoàng tử nhưng cuối cùng vẫn thành toàn cho Kỳ Thần lên ngôi có lẽ một phần cũng là do nàng.

Hai người họ đã có một ước định từ nhỏ sau này mỗi người sẽ hoàn thành cho đối phương một tâm nguyện, có lẽ cũng là vì nguyên do đó.

Dương Vương mời hai người ở lại dùng cơm, Thượng Quan Vũ định từ chối muốn về thì Phi Yến đã vui vẻ đồng ý khiến cho ông không còn cách nào đành phải ở lại.

Thật ra đối với vị vương gia này ông chưa tiếp xúc nhiều cho lắm nhưng ông biết Y là người lạnh lùng có bao giờ thấy biểu hiện niềm nở như thế này bao giờ đâu.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ của nữ nhi khiến ông thầm buồn cười, từ lâu rồi ông chưa thấy con bé vui như thế này bao giờ.

Ngay cả những thuộc hạ thân tín đi theo Dương Vương từ trước đến giờ cũng đều giật mình, có bao giờ bọn họ nhìn thấy chủ tử của mình cười vui vẻ như thế này đâu.

Thảo nào bao nhiêu năm qua cứ đến một thời gian Vương gia lại ghé thăm và ở lại thôn trang vài ngày và truy tìm tung tích của một nữ nhân hóa ra là vị tiểu thư này đây.

Một bàn đồ ăn thịnh soạn được đưa lên khiến cho Phi Yến hoảng sợ nói nhỏ:

“Thiên Dương ca ca nhiều đồ thế này ăn làm sao hết được chứ?“.

Thượng Quan Vũ vội nói:

“Tên của Vương gia sao con lại gọi thẳng ra như thế được chứ “.

Dương Vương cười và nói giọng cưng chiều:

“Không sao, tướng quân cứ để kệ muội ấy “.

Rồi quay sang ân cần nói:

“Toàn những món ăn mà muội thích thôi, thời gian đó ở bên muội thật vui vẻ “.

Phi Yến mỉm cười nói:

“Ta cũng thế mà, thời gian đầu ta thật cô đơn không có phụ thân bên cạnh cũng may còn có huynh “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.