Đối với Thượng Quan Lạc nàng không cần phải ứng phó vì nàng ta không phải là đối thủ của nàng.
Hai ngày hôm sau phụ thân có đến truyền lời với nàng nói rằng nếu cơ thể đã hoàn toàn bình phục thì nên qua cảm tạ Dương Vương cho đúng lễ.
Bởi vì nàng chưa đến tuổi cập kể nên có thể xuất đầu lộ diện mà không tổn hại đến danh dự của mình.
Phi Yến được A Phù lăng quăng trang điểm và tìm xiêm y cho phù hợp, nhìn thấy A Phù sốt sắng Phi Yến phì cười nói:
“Ta chỉ đi đến Dương Vương phủ để cản tạ rồi về ngay em làm gì mà trang điểm cầu kỳ như thế, mặc tùy ý cũng được mà “.
A Phù vội vàng nói:
“ Không được tiểu thư ơi, sang năm là người đến tuổi cập kê rồi, bây giờ đi ra bên ngoài người phải chau chuốt thật xinh đẹp,lúc trước người không nghe lời nô tỳ ăn mặc đơn giản nên toàn bị mọi người nhận nhầm với nhị tiểu thư “.
Nghỉ một lúc A Phù lại nói tiếp:
“Những xiêm y của người có gì thì người đều may cho nhị tiểu thư một bộ, người xem nàng ấy đối với người thế nào chứ, trước mặt thì nịnh nọt lấy lòng sau lưng thì tính kế ngươi,nô tỳ không nuốt trôi cực tức này “.
Phi Yến mỉm cười nói:
“Ta biết rồi, từ nay sẽ không như thế nữa,nhưng có liên quan gì đến việc này, ta cảm giác em trang điểm cho ta cầu kỳ hơn mọi ngày “.
Ánh mắt A Phù long lanh nói:
“Người không biết đâu, Dương Vương điện hạ vô cùng anh tuấn hào kiệt, lúc Dương Vương nhảy xuống cứu người thật dứt khoát, lúc đó có bao nhiêu người, có cả tứ hoàng tử ở đó nữa nhưng có ai dám nhảy xuống đâu chỉ có một mình ngài ấy. Nhưng ngài ấy rất phong độ, lúc cứu tiểu thư lên còn không quên lấy áo choàng chùm cho người “.
Phi Yến không nhớ được những chuyện lúc đó bởi vì lúc đó nàng đã mất đi chi giác rồi, nàng thật không ngờ Dương Vương lại có mặt tốt đẹp như thế.
Nàng ra ngoài sảnh chính để gặp phụ thân, hai người lên xe ngựa rồi rời phủ, Phi Yến ngó nghiêng đường phố xung quanh.
Không khí bên ngoài khiến nàng cảm thấy sôi nổi, đã từ rất lâu rồi nàng mới được nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Thần Yến đường là nơi mà nàng đã tận tay thành lập và mở ra nó để nhằm vào việc thu mua tất cả các tin tức để giúp ích cho hắn.
Ngày trước vì do thân phận nhạy cảm của nàng nên nàng không thể xuất đầu lộ diện nên nàng mới dùng tất cả tâm huyết của nàng để lập nên Thần Yến đường vì hắn.
Nàng bôn ba vất vả, lộ diện ra cả bên ngoài chỉ vì muốn giúp đỡ hắn để ngày hắn hoàn thành đại nghiệp nhanh hơn có ai ngờ đâu.
Nàng mỉm cười lạnh lùng, Thần Yến ngày đó nàng thật ngây thơ đã dùng tên của hai người để tạo ra nó.
Bây giờ nàng cũng vẫn sẽ thành lập hội tình báo đó nhưng mà mục đích ngược lại đó là phá hủy nó, phá hủy một cách triệt để.
Nàng đang suy nghĩ miên man thì xe ngựa đã dừng lại tại phủ Dương Vương, khi nghe báo danh tính của Thượng Quan Vũ quản gia vội vàng mời hai người vào phòng khách để đợi.
Phi Yến vừa đi vừa quan sát phủ Dương Vương, cách bài trí trong phủ thật là đặc sắc, người ta đồn Dương Vương tính cách lạnh lùng và cô độc không bao giờ nói chuyện với người khác quá ba câu...rất nhiều lời đồn về vị vương gia này.
Đời trước Phi Yến được gặp Dương Vương này đúng một lần duy nhất khi đó nàng đang là hoàng tử phi.
Do cuộc chiến tranh giành ngai vàng quá khốc liệt cho nên tam hoàng tử và ngũ hoàng tử đều bị tứ hoàng tử dùng mưu kế hãm hại.
Nhị hoàng tử là nhi tử của hoàng hậu cũng không ngoại lệ, hoàng thượng bị hắn cài cho một tay đạo sĩ ở bên cạnh suốt ngày bị hắn ta dùng thuyết giáo làm cho mê muội đầu óc chỉ nghĩ đến trường sinh bất lão không ngó ngàng gì đến triều chính.
Nhị hoàng tử là một người có dũng có mưu vô cùng tài giỏi nhưng lại quá chính trực, nhìn thấy phụ hoàng mê muội như thế nên Y không nhịn được đã hạ lệnh giết tên đạo sĩ kia.
Vì bị tứ hoàng tử đứng sau giật giây và khích bác hoàng thượng bắt giam nhị hoàng tử lại rồi ra lệnh giết chết.
Hoàng hậu và các đại thần quỳ xuống đứng ra can ngăn, quốc cữu gia lấy cái chết ra để can ngăn cũng không khiến cho hoàng thượng thay đổi quyết định.
Hoàng hậu không còn cách nào khác đành sai người đi tìm Dương Vương vì chỉ còn mỗi Dương Vương mới can ngăn được hoàng thượng.
Buổi sáng hôm đấy Y phong trần trở về điều đầu tiên là phi thẳng vào phủ tứ hoàng tử chĩa kiếm vào người hắn và nói giọng lạnh lùng:
“Ngươi tranh giành hoàng vị thì mặc kệ ngươi nhưng dám có ý đồ hãm hại Thiên nhi thì ta sẽ không ngồi yên đâu, ta sẽ làm cho mọi toan tính của mất hết “.
Rồi Dương Vương cưỡi ngựa quay lại hoàng cung, đội binh mã đi theo Dương Vương đều là những người tài giỏi.
Không biết Dương Vương nói gì với hoàng thượng mà chỉ trong vòng một canh giờ sau nhị hoàng tử được thả ra và bị đầy đi đất phong ở Phương Bắc xa xôi.