Đích Nữ Trọng Sinh

Chương 56: Chương 56: Ý định của Hiên Viên Thác




Nhìn nữ nhi suy tư mà Thượng Quan Vũ phá ra cười, ông nói nhỏ:

“Cô nương ơi con lo gì mấy chuyện như thế này, cứ để mấy người nhận bổng lộc triều đinh lo thôi “.

Như nhớ ra điều gì Thượng Quan Vũ liền nói tiếp:

“Hai hôm nữa triều đình sẽ mở yến tiệc, lần này con không thể từ chối được đâu, đích thân hoàng thượng đã ra khẩu dụ không được phép một vị tiểu thư nào vắng mặt “.

Phi Yến hoang mang vội hỏi:

“Phụ nhân vì nguyên nhân gì lại bắt buộc như thế ạ!”.

Thượng Quan Vũ trầm ngâm vẻ suy tư rồi nói:

“Nghe đâu hai ngày trước hoàng thượng có ý gả công chúa hòa thân cho thái tử Tùy quốc nhưng Y không muốn mà nói đã chọn được cho mình thái tử phi ưng ý rồi “.

Phi Yến giật mình, sự việc sao lại thay đổi như thế này, đời trước là tam công chúa được chọn làm công chúa hòa thân mà vì sao đời này lại khác, nàng vội vàng hỏi:

“Phụ thân người có biết được đó là vị tiểu thư của nhà nào không ạ!”.

Thượng Quan Vũ lắc đầu nói:

“Ngay cả hoàng thượng gặng hỏi mãi mà thái tử còn không nói thì phụ thân làm sao mà biết được, vì thế mới có khẩu dụ lâm triều sáng nay bắt tất cả các tiểu thư phải có mặt “.

Phi Yến hoang mang, nàng không biết vị tiểu thư đó là ai, thôi vậy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng cả, đi dự thì đi dự thôi.

Khác với tâm trạng của Phi Yến, tất cả các tiểu thư nhà quan lại có đi trong cuộc săn bắn vừa qua khi nghe được tin thì vô cùng mừng rỡ, không biết mình có may mắn lọt vào mắt của thái tử hay không.

Ngày cung yến diễn ra mọi người ai cũng xiêm ý rực rỡ duy nhất chỉ có Phi Yến là ăn mặc vẫn như thường ngày, nàng không muốn làm tâm điểm cho mọi người.

Tuy nhiên dưới sự thúc ép của A Hoa nàng vẫn phải cài trâm Lục Hỷ trên đầu, tuy rất đơn giản nhưng lại là bảo vật vô giá.

Phi Yến mặc trên mình một bộ xiêm y màu xanh rất hợp với chiếc trâm này, có lẽ sẽ rất ít người biết được giá trị thật sự của nó.

Lần này Thượng Quan Lạc không cùng đi với nàng, từ ngày kết thân được với tiểu thư của Tây Bá Hầu nàng ta như bước sang một trang khác.

Nàng ta không còn là một thứ nữ không ai biết đến nữa, phụ thân thì không quản mọi việc của nàng ta cho nên thời gian này nàng ta tham dự khá nhiều yến tiệc của các vị tiểu thư khác.

Bây giờ ai ai cũng biết đến nàng ta, Phi Yến hơi tò mò không biết nàng ta làm cách nào mà tiểu thư Tây Bá Phủ lại hết mực quý mến và coi nàng ta như tri kỉ.

Nếu Phi Yến nhớ không lầm thì vị tiểu thư Tây bá phủ đó gọi là Vân Ngọc Đình.

Ngày hôm nay cũng thế, xe ngựa của Phủ Tây Bá Hầu đã đến đón nàng ta vào cung từ rất sớm, Phi Yến cũng mới được biết qua quản gia.

Nàng được A Hoa và A Phù đỡ lên ngựa, xe ngựa nhanh chóng tiến hành lên đường.

Đáng lý ra phụ thân sẽ về phủ để đưa nàng vào cung tuy nhiên giữa đường lại sảy ra chuyện cấp bách nên không về kịp, đành nhắn với hạ nhân bảo nàng đến trước, phụ thân sẽ vào thẳng cung sau.

Lúc nàng đến nơi thì mọi người đã đến đông đủ cả, từ xa nàng đã nhìn thấy muội muội của nàng, nàng ta đang ngồi gần Vân Ngọc Đình ở hàng ghế đầu tiên của quý nữ.

Khi thấy nàng bước vào nang ta vênh mặt lên vẻ mặt hãnh diện và tự cao.

Phi Yến mỉm cười trong lòng, nàng thầm nghĩ nàng ta thật ấu trĩ, chỉ là một vị trú ngồi nho nhỏ như thế đã khiến nàng ta mất kiểm soát, quên mình là ai, xuất thân của mình như thế nào.

Phi Yến cảm thấy thật nực cười, tại sao đời trước nàng lại thua trong tay một người như vậy, nhớ đến mới thấy đời trước nàng cũng thật ngu xuẩn biết bao.

Có lẽ lúc đó nàng đã bị tình yêu của Lâm Kỳ Thần làm cho mê muội tâm trí nên mới có kết cục bi đát như thế.

Nàng chầm chậm bước vào chỗ ngồi, chưa kịp ngồi xuống thì nàng đã thấy một tỳ nữ bước đến và nói cung kính:

“Tiểu thư, tam hoàng tử phi đã xếp chỗ sẵn cho người rồi ạ!, mời người đi theo nô tỳ “.

Bất giác Phi Yến mỉm cười, An Bình thật là có cần phải phô trương như thế không chứ, nàng ấy cho nàng mặt mũi quá lớn.

Chõi ngồi của hoàng thân quốc thích đâu giống các tiểu thư quan lại đâu chứ.

Nàng đành đứng dậy và đi theo cung nữ, đằng xa ánh mắt Thượng Quan Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Vân Ngọc Đình nhìn theo rồi mỉa mai nói:

“Xem ra ngươi chỉ có như vậy không bằng đại tỷ của ngươi, xem ra thời gian qua ta tốn công vô ích với ngươi rồi, ngươi nói tứ hoàng tử có gian tình với đại tỷ ngươi, ta đã theo dõi thời gian qua làm gì có chứ “.

Thương Quan Lạc khúm núm nói đâu còn vẻ vênh váo kiêu ngạo như lúc trước chứ:

“Ngọc Đình tỷ tỷ hãy tin lời ta đi, hai năm trước tứ hoàng tử có cứu mạng tỷ tỷ ta một lần, ta thấy rõ sau hôm đó bọn họ có gian tình mà, còn thường xuyên thư từ với nhau cơ “.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.