Đích Nữ Vương Phi

Chương 23: Chương 23: Ghen?




Nghe được âm thanh quen thuộc, nàng thầm kêu không được, sao không nghĩ đến nơi này là nơi công chúng, nàng cũng đã có phu quân trên danh nghĩa. Nhất là còn gặp Tư Nam Tuyệt và Quan Tâm Liên ở chỗ này, nàng thật sự muốn kẽ đất để chui vào.

Cảm thấy người trong ngực co rúm lại, Hạ Hầu Cảnh khẽ cười, hơi thở phun ở khuôn mặt của nàng, âm ấm lành lạnh, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, hướng về phía Tư Nam Tuyệt hả hê nhíu mày: "Nam Tuyệt huynh cũng tới thưởng hoa hả?" Hơn nữa có điều ngụ ý: "Còn có mỹ nhân làm bạn, tự tại biết bao!"

Ánh mắt Vân Tuyết Phi đông lại, đối mặt với dung nhan như thơ như tranh vẽ và vẻ cười nhạo trong mắt của Tư Nam Tuyệt.

Dưới tình huống này thấy Tư Nam Tuyệt, tức giận ngưng tụ trong lòng tối hôm qua của Vân Tuyết Phi dần dần không còn nữa, thay vào đó là khẩn trương, giống như bị bắt gian tại chỗ.

Quan Tâm Liên cảm thấy tế bào toàn thân đều nhảy lên, ông trời thật sự không tệ đối với nàng, lại để cho nàng và vương gia thấy được tiện nhân Vân Tuyết Phi kia hồng hạnh xuất tường, hiện tại nhìn thấy sắc mặt âm trầm của vương gia, tiểu tiện nhân này rất giảo hoạt, cũng không còn biện pháp che giấu. Nàng hơi dời ánh mắt, đợi nhìn đến nam tử bên cạnh Vân Tuyết Phi, ánh mắt sáng lên, nhưng chỉ là ngắn ngủi. Ánh mắt tiểu tiện nhân này không tệ, nếu tìm nam tử tuấn dật giống như Cảnh vương gia, mặc dù so sánh với vương gia hộ quốc thì kém hơn chút, nhưng coi như là lựa chọn tốt nhất.

Trong thời gian ngắn, Quan Tâm Liên suy nghĩ vòng vo tầm vài vòng, nàng đột nhiên cười duyên: "Vương phi và Cảnh vương gia thật sự là thật khéo, cũng tới ngắm hoa!"

Ý lời này của Quan Tâm Liên, làm sao Vân Tuyết Phi lại nghe không hiểu, nàng đang nói mình và Hạ Hầu Cảnh âm thầm gặp riêng, thật là buồn cười! Nếu như gặp riêng, nàng sẽ tìm chỗ trắng trợn như vậy sao? Nhìn thấy Quan Tâm Liên nhu nhược khéo léo đứng ở bên cạnh Tư Nam Tuyệt, Vân Tuyết Phi cũng chỉ phiền não trong lòng. Trong mấy thị thiếp, nàng ghét nhất chính là Quan Tâm Liên, giả vờ yếu ớt giả vờ vô tội! Nhìn thấy nàng ta, nàng liền nghĩ đến Mộ Dung Thanh Y, có phải nam nhân đều thích kiểu như vậy hay không?

Trong thời gian thật ngắn, Vân Tuyết Phi đã bình tĩnh lại, mặc dù vừa rồi nàng và Hạ Hầu Cảnh ôm nhau, nhưng không có hành động gì quá mức, hơn nữa giữa bọn họ cũng không có tình yêu nam nữ, cũng không tồn tại hồng hạnh xuất tường gì đó. Nghĩ thông suốt điểm này, ánh mắt nàng thản nhiên, nhìn thẳng Tư Nam Tuyệt, gật đầu thừa nhận: "Nô tì và Cảnh vương gia vô tình gặp được, không ngờ gặp Vương gia và Quan thị thiếp ở chỗ này!"

Quan Tâm Liên không ngờ Vân Tuyết Phi to gan thừa nhận như vậy, nhưng nghe được chuyện đương nhiên phía sau nàng, không chột dạ một chút nào, cũng không vui lòng nữa, nàng không có ý tốt: "Không biết có phải mắt nô tỳ vụng về hay không, sao vừa rồi vương phi và Cảnh vương gia lại ôm nhau?"

Chất vấn âm dương quái khí như vậy, Vân Tuyết Phi không vui nhíu mày một cái, cố nén nội tâm không vui: "Xem ra chuyện lần trước vẫn không khiến Quan thị thiếp nhận rõ thân phận của mình!"

Nhìn thấy trong khi Vân Tuyết Phi liếc mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh, trong lòng Quan Tâm Liên hồi hộp, nghĩ đến cảnh tượng lần trước bị Vân Tuyết Phi khi dễ, một trận sợ, thêm oán hận. Cuối cùng oán hận chiến thắng sợ, Vân Tuyết Phi chỉ là một dòng chính nữ Thất Phẩm, đâu có tư cách tranh cùng nàng, chuyện hôm nay, vương gia tận mắt nhìn thấy, lần này tiện nhân Vân Tuyết Phi đừng nghĩ thoát thân, nàng nhất định phải làm cho nàng ta trả nợ gấp bội uất ức mà nàng chịu lần trước.

Nàng khinh thường hừ nhẹ giễu cợt: "Mặc dù ta là thị thiếp, nhưng mà biểu tỷ ta lại là Hoàng quý phi Mộ Dung Thanh Y! Hoàng quý phi tôn quý hơn rất nhiều so với vương phi!"

Nghe được Mộ Dung Thanh Y, ánh sáng sắc bén trong mắt Hạ Hầu Cảnh chợt lóe lên, hắn buông tha kế hoạch ban đầu trong nháy mắt, chê cười: "Một thị thiếp dám cả gan làm càn ở trước mặt chính phi, hộ quốc vương phủ thật là gia giáo tốt, hôm nay cuối cùng Bổn vương cũng thấy được!"

Hạ Hầu Cảnh ra mặt vì Vân Tuyết Phi, càng thêm khiến Quan Tâm Liên cho rằng: Vân Tuyết Phi hồng hạnh vượt tường là sự thật! Nhưng nàng cũng không dám đắc tội Cảnh vương gia, dù sao vương gia này cũng là đệ đệ ruột của hoàng đế, lại nói vận khí của tiện nhân này thật tốt, quyến rũ vương gia hộ quốc, lại tới mê hoặc Cảnh vương gia.

Nàng uất ức nhìn Tư Nam Tuyệt, duyên dáng kêu to một tiếng: "Vương gia ~" nàng cũng không tin lúc này vương gia còn có thể vững vàng.

Vân Tuyết Phi nổi hết cả da gà, theo bản năng nàng cho rằng Tư Nam Tuyệt tuyệt đối sẽ không tin tưởng lời như vậy, cũng sẽ không nói chuyện thay Quan Tâm Liên, khi nàng chuyển ánh mắt về phía Tư Nam Tuyệt, chỉ nhìn thấy, con ngươi trong trẻo lạnh lùng thường ngày càng thêm sâu không thấy đáy, trong ánh mắt lộ ra vẻ tối tăm, trong tối tăm ẩn giấu một chút nguy hiểm.

"Trở về phòng của ngươi đi!" Tư Nam Tuyệt lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Tuyết Phi, không liếc mắt nhìn Quan Tâm Liên một cái.

Quan Tâm Liên cho rằng vương gia nói chuyện thay mình, cực kỳ cao hứng, hài lòng nhìn Vân Tuyết Phi: "Nghe không, vương gia bảo ngươi trở về phòng đóng cửa suy nghĩ!"

"Bổn vương bảo ngươi đi xuống!" Ngôn ngữ không lưu tình, cắt đứt lời phía sau của Quan Tâm Liên.

Quan Tâm Liên không thể tin nhìn Tư Nam Tuyệt, cả trái tim chìm vào đáy cốc, nàng cho là vương gia không thích Vân Tuyết Phi, bằng không cũng sẽ không ân huệ cùng hưởng, để cho mấy thị thiếp các nàng thay phiên thị tẩm. Phải biết thời điểm ở trên giường, vương gia cũng rất để ý nàng ta!

Vân Tuyết Phi nghe Tư Nam Tuyệt tuyệt tình, sung sướng trong lòng: Cho ngươi nhảy lên!

Quan Tâm Liên giống như có thể cảm nhận được sự hả hê của Vân Tuyết Phi, mặc dù nàng vô cùng không tình nguyện, nhưng cũng không dám ở lâu, nàng hiểu rõ thủ đoạn của vương gia.

Đợi sau khi Quan Tâm Liên đi, xung quanh rốt cuộc an tĩnh, chỉ còn lại ba người bọn họ, Vân Tuyết Phi cảm thấy không khí đặc biệt, trong lòng khẩn trương không dứt.

Cuối cùng Tư Nam Tuyệt di chuyển bước chân, từ từ đi về phía nàng.

Vân Tuyết Phi tính phản xạ lui về phía sau, ở thời điểm nàng không thể lui được nữa thì muốn tránh cũng không được, Tư Nam Tuyệt hung hăng níu cánh tay của nàng lại, kéo nàng đến trong ngực của hắn, nắm cả eo của nàng, nàng cảm thấy cánh tay bên hông như bàn ủi nóng, nàng muốn trốn tránh, lại bị cố định thật chặt ở trong ngực hắn.

Hạ Hầu Cảnh thấy động tác Tư Nam Tuyệt bá đạo biểu thị công khai chủ quyền, khóe miệng cong lên: "Nam Tuyệt huynh, lại ghen?"

Vừa dứt lời, cũng không thấy rõ Tư Nam Tuyệt ra tay lúc nào, chỉ thấy một cây ngân châm bay về hướng mi tâm của Hạ Hầu Cảnh, nhanh như tia chớp.

Khi ngân châm cách Hạ Hầu Cảnh ba cm thì trốn phía trước một chút, vừa hài lòng, chân trái đau nhói một hồi, trong nháy mắt đau đớn truyền khắp toàn thân, tiếp theo tê dại nhỏ, không tới một khắc, hắn cảm giác toàn thân đột nhiên không thể nhúc nhích.

Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi: "Ngươi đùa thật!"

Nhìn thấy Hạ Hầu Cảnh khác thường, Vân Tuyết Phi khẩn trương hỏi thăm, tình cảm quan tâm mà không lời nào có thể miêu tả được: "Ngươi làm sao vậy?"

Không đợi Hạ Hầu Cảnh hồi phục, bàn tay bên hông đột nhiên mang theo nàng đạp đất lên, bay theo phương hướng về phía Lâm Phượng viên.

Dọc theo đường đi yên lặng không nói gì.

Khi trở lại Lâm Phượng viên, Tư Nam Tuyệt mới buông lỏng bàn tay trên eo nàng ra.

Vừa được tự do, nàng vội vàng xông ra ngoài, muốn nhìn Hạ Hầu Cảnh rốt cuộc thế nào.

"Yên tâm đi, không chết được!" Ngôn ngữ lạnh lùng vô tình chọc Vân Tuyết Phi toát ra một luồng khí nóng.

Nàng xoay người lại hung tợn nhìn chằm chằm hắn chỉ trích: "Ngươi không cảm thấy mình rất quá đáng sao?"

Tư Nam Tuyệt nâng mí mắt nhìn Vân Tuyết Phi sâu xa một cái, lại rũ mắt xuống.

Thấy Tư Nam Tuyệt không để ý chính mình, trong lòng Vân Tuyết Phi càng thêm tức giận, nhưng đột nhiên ý tưởng lóe lên, nàng lại gần mặt của Tư Nam Tuyệt, hơi thở phun ở trên mặt hắn, hơi nóng rực, âm thanh như nỉ non, có chứa kiều mỵ của tiểu nữ nhân: "Ngươi sẽ không thật sự ghen chứ?"

Hương thơm nữ nhân nhàn nhạt quanh quẩn ở xung quanh, con ngươi trong suốt như lưu ly lộ ra vẻ giảo hoạt, ánh mắt Tư Nam Tuyệt khẽ lóe lóe, bên tai lộ ra đỏ ửng bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy.

Vân Tuyết Phi không nhìn thấy, nhưng nụ cười trên mặt càng sâu, nụ cười xinh đẹp như hoa đào tháng ba, nàng tiếp tục truy vấn: "Sẽ không phải thật sự thích ta chứ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.