Tư Nam Tuyệt lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi nghĩ nhiều! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu, chú ý thân phận của mình!"
Lưu lại một câu nói như vậy, Tư Nam Tuyệt cũng không quay đầu lại rời đi.
Nhìn cả phòng vắng lạnh, thần kinh cẳng thẳng của Vân Tuyết Phi mới chậm rãi tỉnh táo lại, nghĩ lại tất cả mọi chuyện vừa xảy ra ở Tự Cẩm viên, nhất thời chua chát một hồi, nàng không phải đứa ngốc, dĩ nhiên cảm thấy
mình bị hắn thiết kế. Hẳn là Hạ Hầu Cảnh nhìn thấy Tư Nam Tuyệt và Quan
Tâm Liên đi tới chỗ bọn họ, mới có thể làm ra vẻ không thoải mái, thừa
dịp nàng khẩn trương tiến lên hỏi thăm, ôm nàng vào lòng! Mục đích làm
như vậy, đơn giản là vì đả kích Tư Nam Tuyệt.
Hận sao? Vân Tuyết
Phi tự hỏi mình, đáp án dĩ nhiên là phủ định, cho dù Hạ Hầu Cảnh thiết
kế nàng thế nào, cũng so không được hung ác mà nàng đối với hắn lúc
trước!
Hắn thành thục, cho dù không tình nguyện, nhưng vẫn không
thể không thừa nhận, từ biệt mấy năm, thiếu niên trẻ trung xấu hổ chỉ có thể dừng lại ở trong ký ức, người và vật không còn, hiện tại đứng ở
trước mặt nàng, là Cảnh vương gia tôn quý của Đại Hạ Vương Triều.
Vào đêm, ánh sao thưa thớt, gió lớn nổi lên, nhánh cây bị gió thổi đung đưa kẽo kẹt vang dội, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng lá cây bị cuốn
lên, là điềm báo một đêm mưa to.
Vân Tuyết Phi nằm ở trên giường, trong lòng xao động lo lắng, không ngủ được, chỉ có thể trợn tròn mắt,
nhìn bầu trời đen nhánh, dạ minh châu phát ra ánh sáng mơ hồ, buổi tối
gió lớn đột nhiên nổi lên cũng có vẻ có mấy phần cảm giác khủng bố.
Kể từ ngày hôm qua sau khi ồn ào mâu thuẫn với Tư Nam Tuyệt, buổi tối hắn
sẽ không tới, không biết bây giờ hắn đang ngây ngô ở trong phòng mỹ nhân nào nữa, nghĩ tới đây, Vân Tuyết Phi hết buồn ngủ.
Đột nhiên cửa “kẽo kẹt” một tiếng, cho dù là động tĩnh rất nhỏ, Vân Tuyết Phi vẫn
thính tai nghe được, ngay sau đó có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên.
Trong bóng tối, nàng nhìn sang nơi phát ra âm thanh, có thể nhìn thấy loáng
thoáng một bóng dáng màu đen đi về phía nàng! Trong không khí dần dần
tràn ngập một cảm giác bị đè nén, bức người chẳng dám thở mạnh.
Có sát khí!
Vân Tuyết Phi đưa tay nhẹ nhàng mò tới phía dưới gối đầu, nắm một bọc bột phấn đặt ở đấy, trầm ngâm bế khí!
Đợi một nháy mắt màn trướng bị nâng lên, mượn ánh sáng của dạ minh châu,
một tia sáng chói mắt thoáng qua, trong nháy mắt đó, kiếm lên, kiếm rơi!
Ngay giữa thời gian lên xuống, Vân Tuyết Phi nhanh chóng rút tay dưới gối
đầu ra, hung hăng ném vẩy bột trong tay về phía người bịt mặt này, đồng
thời đạp một cước lên người hắn.
“A. . . . . .” Âm thanh phái nam khàn khàn rõ ràng cực kỳ cao vút ở ban đêm.
Thích khách đưa tay dụi dụi con mắt, sao mắt đau nhói, nhìn cái gì cũng không thấy được, nhất thời giận dữ, vung kiếm trong tay lên, đâm loạn trên
giường.
Kiếp trước nàng quen hành động ban đêm, đã sớm dưỡng
thành năng lực nhìn ban đêm, nàng nhanh nhẹn tránh kiếm đâm tới, lợi
dụng khe hở, nhảy lên, nhảy xuống giường.
Người áo đen nhận ra được, kiếm chuyển hướng, tấn công tới phía Vân Tuyết Phi.
Ngoài cửa sổ cuồng phong gào thét, không lâu sau, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh lộp bộp xuống mặt đất.
Có lẽ qua một khắc đồng hồ, thể lực Vân Tuyết Phi cạn kiệt, dần dần bắt
đầu bị vây ở yếu thế, mặc dù kiếp trước nàng là tướng quân, đối phó tên
thích khách dư dả, nhưng hiện tại thân thể này thật sự không chịu nổi,
mới một hồi, cũng đã là cực hạn, hơn nữa võ công của người áo đen này
không yếu, nếu như không phải vừa rồi nàng thừa dịp hắn khinh thường ném bột phấn ra, phá hủy tầm mắt của hắn, sợ rằng bây giờ nàng đã là vong
hồn dưới kiếm của hắn rồi.
Vẫn phải tìm người giúp một tay, tiếp tục như vậy rất bất lợi đối với nàng! Nội tâm Vân Tuyết Phi bắt đầu nôn nóng!
Trong lúc vội vã phòng thủ đáp trả, nàng liếc mắt nhìn đến một bình hoa cao
ngang người chỗ không xa, lập tức có chủ ý trong lòng.
Nàng nhắm
ngay gần cái bàn, mượn hơi sức mình toàn lực đá tới, két. . . . . . Cái
bàn ma sát mặt đất, người áo đen nhanh chóng né tránh.
Thừa dịp
trong chớp nhoáng này, Vân Tuyết chạy vội đến trước bình hoa, đợi khi
người áo đen cũng chạy tới, Vân Tuyết Phi đá vòng lại một cái, một cước
đạp bể bình hoa từ trung tâm, âm thanh thanh thúy chói tai lập tức phá
vỡ đêm trầm tĩnh.
Mảnh vụn phân tán xung quanh, hoặc nhiều hoặc
ít đâm vào trong da thịt người áo đen, khi hắn mệt mỏi ứng đối, Vân
Tuyết Phi kéo cửa phòng ngủ chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to: "Bắt
thích khách!"
. . . . . .
Hôm sau, tin tức vương phi bị ám sát truyền ra, các thị thiếp cũng vui mừng một phen, đợi biết vương phi bình an vô sự, mặt tất cả trắng hơn quả cà.
Vì không để hoài nghi đến trên người mình, các thị thiếp thay nhau an ủi, náo loạn ở Lâm Phượng viên cho tới trưa.
Đợi sau khi giải quyết hết những thị thiếp kia, Vân Tuyết Phi vô cùng mệt mỏi.
Ngũ Trà đau lòng xoa bả vai cho tiểu thư, trong lòng rất tự trách: "Đều do Ngũ Trà không tốt, nên ở cùng với tiểu thư."
Vân Tuyết Phi vỗ vỗ tay Ngũ Trà an ủi: "Ngươi cũng không biết võ công, ở
cùng với ta chỉ sẽ thêm người gặp nguy hiểm, hơn nữa, ngươi xem hiện tại ta cũng không có chuyện!"
"Nhưng, nhưng. . . . . . Nếu như tiểu
thư gặp chuyện không may, nô tỳ cũng không sống!" Ngũ Trà nói xong liền
lập tức đỏ mắt, nghĩ đến ngày hôm qua tiểu thư gặp chuyện, trong lòng co rút nhanh một trận, cũng may ông trời phù hộ tiểu thư không có việc gì!
Vân Tuyết Phi đứng lên, xoay người, nhìn nha đầu trước mắt đỏ mắt, làm ra
vẻ đáng thương như con thỏ nhỏ, nội tâm rất cảm động, một tay nàng ôm
lấy Ngũ Trà, vỗ vỗ lưng Ngũ Trà thủ thỉ thù thì: "Đừng khóc, không phải
tiểu thư ta không có chuyện gì sao?"
Tư Nam Tuyệt xông vào thấy chỗ này chính là một hình ảnh ấm áp, hắn sững sờ đứng ở nơi đó nhìn người trước mắt.
Vân Tuyết Phi ngẩng đầu lên, bất ngờ giao nhau với ánh mắt quan tâm của Tư Nam Tuyệt.
Nàng buông Ngũ Trà ra, cúi người hành lễ: "Vương gia cát tường!"
Ngũ Trà thấy vương gia đến thăm tiểu thư, liền lui ra ngoài, khép cửa, cho tiểu thư và vương gia thời gian đơn độc ở chung.
Đối với việc hiện tại Tư Nam Tuyệt mới đến thăm nàng, Vân Tuyết Phi mất
hứng, dù gì nàng cũng là vương phi, hắn hoàn toàn không coi trọng nàng
như vậy, mặc dù hữu danh vô thực, nhưng ít nhất cũng là quan hệ đồng
minh, thế nào cũng phải quan tâm mình một chút!
Tư Nam Tuyệt nhìn người trước mắt từ đầu đến chân một lần, sau khi xác định không có việc gì, hắn đi lên trước, khi Vân Tuyết Phi còn chưa kịp phản ứng, một tay
kéo Vân Tuyết Phi vào trong ngực, cảm giác ôm người trong ngực rất chân
thật, trái tim thấp thỏm của hắn rốt cuộc trở về chỗ cũ, cũng may không
có việc gì! Vừa rồi nghe Bạch Phong tự nói với hắn nàng bị ám sát, hắn
chỉ cảm thấy huyết dịch toàn thân đều chảy ngược, một loại khủng hoảng
chưa bao giờ có cuốn lấy hắn, sợ mất đi nàng!