Đích Nữ Vương Phi

Chương 25: Chương 25: Tra thích khách




Thời tiết tháng năm hay thay đổi , tối ngày hôm qua còn là cuồng phong nổi lên bốn phía, mưa to tầm tã, hôm nay lại ánh nắng cao rực rỡ, chim hót hoa thơm.

Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa bắn thẳng đến trong phòng, làm cho bên trong phòng mạ một tầng màu vàng kim, phòng ngủ vốn hoa lệ càng thêm xa hoa.

Hơi thở phái nam bất ngờ bao vây nàng, nàng ngơ ngẩn, hai tầng vật liệu may mặc thật mỏng, mềm mại của nàng dán dương cương của hắn, nàng có thể nghe rõ ràng nhịp tim không có quy luật, cánh tay mạnh mẽ bên hông vòng chắc nàng thật chặt, trong nháy mắt, nàng cảm thấy vòng tay ôm ấp này rất an toàn, luôn như vậy cũng không tồi.

Nhưng rất nhanh ý nghĩ như vậy liền bị nàng bác bỏ, sau khi mất hồn ngắn ngủi, nàng khôi phục lý trí như cũ, đẩy đẩy nam nhân đang ôm chặt mình: "Hôm nay ngươi lại uống rượu?"

Giọng nói phái nam thuần hậu dễ nghe vang lên ở bên tai nàng, hắn nhéo thịt mềm trên eo nàng, thở ra một luồng khí nóng chế nhạo: "Ngửi đi, trên người ta có mùi rượu hay không?"

Giọng nói cưng chiều như thế, Vân Tuyết Phi chưa từng nghe được, nàng chỉ biết tối ngày hôm qua bị ám sát, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với hắn, dù sao nàng cũng không ra khỏi hộ quốc vương phủ, chưa từng đắc tội với người khác, chỉ sợ đắc tội duy nhất chính là đám tiểu thiếp trong phủ.

Nghĩ tới đây, nàng giãy giụa đẩy Tư Nam Tuyệt ra: "Vương gia, mời tự trọng! Ban đầu chúng ta đã thương lượng, chỉ làm phu thê trên danh nghĩa, hơn nữa ta không muốn chết sớm!"

Ôm ấp đột nhiên không còn, trong lòng Tư Nam Tuyệt có mất mác nhàn nhạt, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Tuyết Phi, hắn nửa thật nửa giả cười nói: "Tuyết Nhi có muốn làm phu thê hữu danh hữu chân thật với ta hay không?"

Vân Tuyết Phi nghe được hắn cố ý nhấn mạnh chân thật, trên mặt xuất hiện sắc phấn hồng nhàn nhạt, nàng quay đầu nói thầm: "Không đứng đắn!"

Về phần ý tứ phía sau lời nói của Vân Tuyết Phi, hắn cũng biết đến, giống như hắn đang nghĩ

Bốn bề Đông Nam Tây Bắc của Hộ quốc vương phủ đều có ám vệ canh giữ, người bên ngoài không được cho phép thì rất khó tiến vào. Nếu như tối ngày hôm qua thích khách từ bên ngoài tiến vào, như vậy sau khi thất thủ lại thần không biết quỷ không hay tránh thoát ám vệ đi ra ngoài, đây vốn là không thể nào, huống chi mắt của thích khách kia bị thương, nếu như cũng có thể thoát thân đi ra ngoài, vậy chỉ có thể nói ám vệ của hắn ăn cơm trắng. Hơn nữa theo ám vệ báo lại, mấy ngày nay người trong phủ hoàn toàn không mang người xa lạ trở về, cũng không tồn tại thuê thích khách từ bên ngoài. Như vậy duy nhất có thể là, thích khách này là nội tặc của vương phủ, kể từ sau khi nàng chưởng gia, mặc dù thời gian ngắn, nhưng danh tiếng rất tốt, sợ rằng mâu thuẫn duy nhất là ở trên người của hắn.

Hắn trịnh trọng bảo đảm: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo!"

Vân Tuyết Phi lắc đầu một cái cự tuyệt: "Không, lần này ta muốn tự mình tra!" Nàng không phải người yếu, sẽ không run rẩy núp ở sau lưng nam nhân, nếu dám mua hung giết nàng, thì phải chịu đựng hậu quả!

Vương phi bị ám sát, cả vương phủ lòng người bàng hoàng, khi Vân Tuyết Phi tập trung tất cả mọi người ở phía trước, năm vị thị thiếp và biểu tiểu thư Tống Thi Linh cũng bị mời trình diện.

Kiểm lại số lượng nha hoàn, gã sai vặt, hộ vệ, trong thời gian này, người phía dưới không dám thở mạnh, chỉ sợ bị xếp vào phạm vi hung thủ.

Rất nhanh đã bắt được thích khách, thích khách là một gã hộ vệ, nhưng khi tìm được hắn, người thị vệ này đã trúng độc chết.

Vân Tuyết Phi ngồi trên thượng vị, đưa ly trà trên tay cho nha hoàn, thong thả ung dung: "Mọi người cũng biết thường ngày bổn vương phi đối với mọi người không tệ, không có nghĩa là bản phi không có phát cáu, bổn vương phi luôn luôn thưởng phạt phân minh, dám can đảm giấu giếm người không báo, coi như là đồng mưu, tra được, nghiêm trị không tha! Nếu như cung cấp tin tức đáng tin, giúp đỡ bổn vương phi tìm ra hung thủ, về sau bạc tháng sẽ tăng gấp hai!"

Giọng nói uy nghiêm vang dội quanh quẩn ở trong đại sảnh, người phía dưới rối rít cúi đầu.

Hộ quốc vương phủ là chỗ tập trung quyền lợi cả nước, trừ Hoàng đế, một người khác nắm trong tay quyền lợi quốc gia không phải huynh đệ hoàng đế, mà là vị vương gia khác phái này. Người làm việc ở đây đi ra ngoài cũng sẽ cao hơn mấy cấp so với người bình thường, tiền tháng càng không cần phải nói, so với chỉ ban thưởng, bọn họ càng thích vương phi cho hấp dẫn, tiền tháng tăng gấp hai, mọi người đều biết đây là một phúc lợi rất lớn, về sau mỗi tháng cũng có thể lĩnh nhiều bạc, khẳng định cuộc sống càng thêm dễ chịu có bảo đảm! Đồng thời nói ra, cũng là một loại tượng trưng thân phận.

Vân Tuyết Phi đi qua trước mặt mỗi người bọn họ, điều tra mỗi một người, ánh mắt nghiêm nghị. Trước kia nhóm thị thiếp líu ríu, tranh giành ghen tuông, lúc này tất cả đều ngậm kín miệng, câm như hến. Chỉ lo lắng vương phi không vui, quy định sẵn người đồng mưu, đến lúc đó nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, dù sao hiện tại họ cực kỳ có hiềm nghi!

Khi Vân Tuyết Phi đột nhiên dừng lại ở trước mặt một tên hộ vệ, ánh mắt tựa như lưỡi dao đặt trên người hắn: "Ngươi!"

Hộ vệ bị điểm đến run lẩy bẩy, đột nhiên té quỵ xuống đất, hung hăng dập đầu trên đất mặt: "Vương phi tha mạng, không phải nô tài cố ý giấu giếm!"

"Nói điều ngươi biết ra, bản phi nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Vân Tuyết Phi cũng không nhiều lời, trực tiếp dụ dỗ, hiện tại nàng cần chính là lập tức tìm được hung thủ.

"Vâng, vâng!" Hộ vệ khẩn trương sợ hãi, nói không thành lời: "Nô tài và Vương Khải đến vương phủ làm việc cùng lúc, quan hệ tương đối tốt, nô tài biết được Vương Khải vẫn cảm mến, cảm mến. . . . . ."

"Nói, có chuyện xảy ra thì bổn vương phi sẽ làm chủ!"

Lấy được đặc xá, hộ vệ vội vàng lên tiếng: "Dạ, hắn vẫn cảm mến nha hoàn Sơ Thất bên cạnh mến đại phu nhân! Một ngày trước khi xảy ra chuyện không may, nha hoàn này còn từng tìm hắn!"

"Nô tì oan uổng, xin vương phi minh xét!" Sơ Thất đứng ra từ trong rất nhiều nha hoàn, cung kính quỳ trên mặt đất!

Nhận thấy tầm mắt của mọi người đều rơi vào trên người nàng, trong nội tâm Tần Hương Quân hồi hộp một phen, nàng vội vàng đứng ra thanh minh cho mình: "Vương phi minh xét, coi như nô tỳ mượn mười hai lá gan, nô tỳ cũng không dám làm chuyện thương thiên hại lí như thế! Vương phi ngàn vạn lần đừng tin lời nói của tiểu nhân, oan uổng nô tỳ!"

"Ngày đó ngươi tìm Vương Khải có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi bình tĩnh hỏi, khiến người ta không cảm thấy được tức giận, lại có cảm giác áp bức mãnh liệt.

"Ngày đó nô tỳ. . . . . Là tới cự tuyệt Vương Khải, người nhà nô tỳ đã tìm một mối hôn sự cho nô tỳ, chỉ chờ nô tỳ trữ đủ tiền chuộc thân liền về nhà thành thân! Nô tỳ không muốn để cho Vương Khải tiếp tục đặt lực chú ý ở trên người nô tỳ! Không đáng giá ~ nhưng không ngờ ~" Sơ Thất khóc không thành tiếng: "Nô tỳ nên nhận ra được, đều do nô tỳ ~"

"Ngươi nói bậy, lúc ta làm ở ngoài cửa nghe, nữ nhân ngươi ác độc, để Vương Khải đi hủy trong sạch của vương phi, Vương Khải không muốn, ngươi nói muốn chia tay!" Hộ vệ vừa nghe nữ nhân này làm bộ, nhất thời vẻ mặt kích động, lên tiếng chỉ trích, vì bằng hữu tốt của mình thig gì cũng đáng giá. Hộ vệ hung hăng dập đầu: "Vương phi minh giám, lúc ấy Vương Khải cự tuyệt, nô tài không ngờ hắn thật sự sẽ làm như vậy, mới không kịp thời báo lại, không phải nô tài cố ý giấu giếm!"

Phá hủy trong sạch! Lòng dạ nữ nhân này quá độc! Đối với phụ nữ mà nói, phá hủy trong sạch thì đồng nghĩa với phá hủy cả đời người nữ nhân này!

Sơ Thất vừa nghe, nhất thời ngừng tiếng khóc, hung hăng dập đầu, trên đầu lập tức thấy màu đỏ, nàng cũng liều mạng, vẫn thì thầm: "Nô tỳ không có, hắn vu oan cho nô tỳ, xin vương phi làm chủ cho nô tỳ!"

"Vương phi, nô tài nói là sự thật, nếu như có một câu nói láo, sẽ để cho nô tài chết không tử tế được!" Hộ vệ ngẩng đầu lên, chỉ trời thề thốt.

Nhìn hộ vệ trước mắt, ánh mắt thản nhiên, Vân Tuyết Phi sống hai đời, phương diện nhìn người này vẫn có thể nắm chắc!

Ánh mắt nàng chuyển dời đến trên người nha hoàn đang quỳ, nhìn chằm chằm.

Tiểu nha hoàn trước mắt lo lắng, trên trán thấm ra lấm tấm mồ hôi hột, một dáng vẻ làm việc trái với lương tâm, trong lòng Vân Tuyết Phi đã có đáp án.

"Ngươi có biết tội của ngươi không?"

Vân Tuyết Phi đi đến trước mặt Sơ Thất, lạnh lùng nhìn nha hoàn quỳ trước mặt, bằng chừng ấy tuổi, lòng dạ ác độc như thế này.

Sơ Thất vẫn khăng khăng vô tội, khi tiếp nhận Vân Tuyết Phi quan sát cũng đã sợ hãi hối hận, bây giờ bị Vân Tuyết Phi hỏi khẳng định như thế, nhất thời tê liệt trên mặt đất như không có xương: "Nô tỳ, không phải nô tỳ cố ý, là đại phu nhân ép buộc nô tỳ, cầu xin vương phi thứ tội!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.