"Ngươi nói bậy! Bản
phu nhân ép buộc ngươi lúc nào chứ?" Tần Hương Quân khẩn trương đứng ra
cãi lại: "Tiện tỳ lớn mật, bản phu nhân đối đãi ngươi không tệ, vậy mà
ngươi dám vu oan bản phu nhân!"
Sơ Thất sợ sệt co rút cơ thể lại, giống như nghĩ đến điều gì đó, cây ngay không sợ chết đứng hét to: "Là
đại phu nhân ép buộc nô tỳ, nô tỳ có chứng cớ!"
Nói năng hùng
hồn, lập tức khiến Vân Tuyết Phi càng thêm không thích Tần Hương Quân,
trong chuyện sắp đặt thị tẩm, nàng vẫn cho Tần Hương Quân một chút mặt
mũi. Tuy nam nhân cùng nàng ta điên loan đảo phượng không phải Tư Nam
Tuyệt, nhưng do trước đó nàng cũng không biết mà? Sau này nếu biết, thì
đầu sỏ bị truy cứu là Tư Nam Tuyệt, chứ đâu phải nàng!
Tần Hương
Quân cảm thấy ánh mắt Vân Tuyết Phi nhìn mình càng ngày càng lạnh, trong lòng tức muốn chết với nha hoàn Sơ Thất này, nếu không phải sợ đỗ thêm
dầu vào lửa, nàng đã sớm xông lên cho nó hai bạt tai rồi.
"Chứng cớ ở đâu?" Vân Tuyết Phi thu hồi tầm mắt, tiếp tục truy vấn.
"Mấy thứ này chính là chứng cứ!"
Sơ Thất lấy từ trên người một cái khăn tay, sau đó mở nó ra, phía trên để
một cây trâm cài mã não, còn có một vòng tay bằng vàng, nàng giải thích: "Những thứ này là do đại phu nhân cho nô tỳ, đại phu nhân nói, đợi sau
khi chuyện thành công, sẽ còn ban thưởng hậu hĩnh hơn nữa, chỉ là
chuyện. . . . . . Chuyện thất bại. . . . . ."
Sơ Thất né tránh
ánh mắt muốn ăn thịt người của Tần Hương Quân, đem những thứ trên trình
lên cho Vân Tuyết Phi kiểm tra: "Thỉnh vương phi xem qua!"
Tới
giờ phút này mà Tần Hương Quân còn không hiểu thì chính là kẻ ngu, xem
ra nha hoàn này quyết cắn chết mình đây mà, tiện nhân! Nàng ta rốt cuộc
nhịn không được nữa muốn nhào tới dạy dỗ đứa nha hoàn phản bội này.
Chẳng qua vừa nảy sinh ý đồ, Vân Tuyết Phi đã hạ lệnh, cho hai nha hoàn ma ma bắt nàng ta lại, bẻ hai tay nàng ta ra phía sau giữ chặt.
Cổ tay Tần Hương Quân chợt đau buốt, ngoan độc trừng mắt nhìn nhóm người đang
chế trụ mình, phải biết vương phủ này trước khi chưa có vương phi, những người này a dua nịnh hót mình, hết lời ngon ngọt, không ngờ đợi đến lúc mình vướng vào phiền toái, một chút cũng không nương tay.
Kể từ
lúc gặp Tư Nam Tuyệt, nàng đã vạn kiếp bất phục, nàng, dòng chính nữ phủ Thừa Tướng, uất ức làm thiếp cho người ta, chịu hết mọi sự khinh bỉ,
cũng tính kế rất nhiều người, chỉ vì để vương gia có thể nhìn mình một
lần, nhưng kết quả lại thua ở trên tay nha hoàn này, nàng không phục,
cho dù chết nàng cũng muốn mọi chuyện phải rõ ràng: "Ta không có làm tại sao phải nhận, nếu vương phi kiên quyết muốn đỗ tội danh này lên đầu nô tỳ, nô tỳ không lời nào để nói, chỉ cầu vương phi. . . . . ."
Thời khắc nói đến câu sau cùng, Tần Hương Quân ném ánh mắt oán độc lên trên
người nha hoàn đã phản bội mình, cắn răng nghiến lợi: "Chỉ cầu vương phi trước khi xử trí ta, thì hãy thay nô tỳ giải quyết con tiện tỳ này đã!"
Vân Tuyết Phi xoa xoa trán, khoát tay áo: "Chuyện hôm nay cũng đã qua một
khoản thời gian rồi, trước nhốt đại phu nhân và nha hoàn này lại, dặn dò phòng bếp chuẩn bị thức ăn ngon cho bọn họ, sau khi ăn xong, trưa ngày
mai loạn côn đánh chết!"
"Dạ!"
Đợi Vân Tuyết Phi về đến Lâm Phượng viên, Ngũ Trà ân cần châm trà rót nước, đấm vai cho Vân Tuyết Phi.
"Tiểu thư, sao người không trực tiếp xử trí hai người kia?" Ngũ Trà bất bình, bọn họ chết một ngàn lần vạn lần vẫn không làm tiêu tan mối hận trong
lòng nàng, dám ám sát tiểu thư, đừng nói đánh chết, cho dù ngũ mã phanh
thây cũng không có gì quá đáng.
"Tử tù trước khi chết không phải
được một bữa cơm cuối cùng sao? Dù gì cũng sống không bao lâu nữa, cho
các nàng ăn một bữa no, miễn cho xuống Âm Tào Địa Phủ làm ác quỷ, cáo
trạng ta với Diêm Vương!" Vân Tuyết Phi thưởng thức ly trà trong tay,
thản nhiên nói.
"Tiểu thư, người đối xử tốt với bọn họ quá!" Ngũ Trà cảm thán.
"Không cần đấm, em đi làm cho ta một chuyện!" Vân Tuyết Phi đặt ly trà xuống,
nhìn Ngũ Trà: "Đi thăm dò hành tung gần đây của nha hoàn Sơ Thất đó, còn có tình trạng gia đình nàng ta nữa!"
"Tiểu thư, người hoài nghi. . . . . ." Ngũ Trà trợn to hai mắt.
"Ừ, có chút nghi vấn, em điều tra kĩ vào, mau sớm trả lời ta!" Vân Tuyết
Phi cắt đứt lời muốn nói kế tiếp của Ngũ Trà, nghiêm túc dặn dò.
"Dạ!" Ngũ Trà nhận được nhiệm vụ liền vội vàng lui ra ngoài.
"Ở trên xà ngang có thoải mái không?" Vân Tuyết Phi chờ sau khi Ngũ Trà rời khỏi, đột nhiên đặt câu hỏi.
"Vân tiểu thư, nhĩ lực thật tốt!"
Giọng nam hùng hậu dịu dàng vang lên, ngay sau đó, trong phòng đột nhiên nhiều hơn một mỹ nam tử tuấn dật phi phàm.
Hạ Hầu Cảnh sửa sang lại trường sam, đong đưa cây quạt trong tay, tự nhiên đi tới trước bàn ngồi xuống, rót cho mình một ly nước.
"Không
ngờ đường đường Cảnh vương gia nước Đại Hạ, vậy mà lại làm đầu trộm đuôi cướp, có phải tiểu nữ tử nên cảm thấy vô cùng vinh hạnh hay không!" Vân Tuyết Phi nhìn thẳng Hạ Hầu Cảnh, môi hơi cong một cái, mặt tràn đầy hả hê.
Hạ Hầu Cảnh nghe vậy cũng không tức giận, hắn lấy từ trong trường sam ra một cái hộp gấm nhỏ, giao cho Vân Tuyết Phi.
"Đây là cái gì?" Vân Tuyết Phi nhìn cái hộp trên bàn, nghi ngờ hỏi.
"Đây là quà tặng cho ngươi, thay cho lời xin lỗi vì hành vi lỗ mãng hôm qua
của ta! Mở ra coi có thích không!" Hạ Hầu Cảnh chỉ chỉ cái hộp trên bàn.
Trong hộp là một đôi khuyên tai xinh xắn hình hoa Lê, đơn giản thanh nhã, vô cùng hợp với bộ quần áo nàng đang mặc.
"Đây chính là trang sức trong Tụ Bảo Các, ta không biết ngươi thích gì nên
tùy tiện chọn một đôi khuyên tai này cho ngươi!" Hạ Hầu Cảnh giải thích, mong mỏi nhìn, giống như một đứa bé muốn được khen ngợi: "Thế nào? Ánh
mắt của ta không tệ chứ!"
Vân Tuyết Phi cũng không từ chối, có quà mà không lấy mới là là kẻ ngu, nàng gật đầu một cái: "Cũng không tệ lắm!"
"Tất nhiên rồi, cái này là trang sức do Tụ Bảo Các chế tạo đấy, chẳng những
xinh đẹp tao nhã, hơn nữa còn độc nhất vô nhị nữa, nói cách khác ngươi
đeo cái này đi ra ngoài, cũng sẽ không lo lắng có người giống ngươi!" Hạ Hầu Cảnh giải thích cặn kẽ.
Vân Tuyết Phi kinh ngạc nhìn người nam nhân trước mắt này, hôm nay sao đổi tính nhỉ?
Bị Vân Tuyết Phi nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Cảnh xấu hổ: "Tại sao nhìn ta như
vậy? Có phải đã bị dung mạo tuấn dật ta làm cho hấp dẫn không!"
"Không phải, chỉ là cảm giác hôm nay ngươi vô cùng tốt!" Vân Tuyết Phi cười nói.
"Nếu đồ đã được tặng, ta không tiện quấy rầy thêm, buổi tối còn có việc, đi
trước!" Hạ Hầu Cảnh lưu lại những lời này, lặp tức vội vàng đi ngay.
Nhìn khuyên tai trên tay, Vân Tuyết Phi không có bất kỳ cảm giác vui mừng
nào, trước kia hắn cũng tặng mình rất nhiều đồ, khi đó mình rất vui vẻ,
nhưng hiện tại. . . . . .