Đêm đen gió lớn, một bóng đen lẻn vào Hi Phong viện.
Quan Tâm Liên đắm chìm trong vui sướng, Tần Hương Quân chết, mình sẽ là đại
phu nhân, cách vị trí Vương phi càng gần hơn, nghĩ tới đây, nàng ta lặp
tức cảm thấy vô cùng hả hê.
Đột nhiên Thiên Thủy vội vã chạy vào, thì thầm mấy câu ở bên tai nàng, sắc mặt nàng thay đổi dần, hỏi to: "Nàng ta ở đâu?"
"Ngoài cửa!" Thiên Thủy nhìn xung quanh một chút, khẽ hỏi thăm, mắt lộ hung
ác: "Có muốn hay không. . . . . ." Sau đó làm một động tác cắt cổ.
"Ngươi điều nha hoàn ở cửa sang chỗ khác, sau đó cho tiện tỳ kia đi vào, để ta nhìn xem nàng ta muốn làm gì?" Quan Tâm Liên ổn định lai tâm trạng,
hiện tại không thể luống cuống, nàng lấy từ trong hộp dưới cái gối một
bọc bột phấn đưa cho Thiên Thủy, căn dặn: "Ta sẽ an ủi nàng ta trước,
ngươi đi lấy một ít thức ăn, thêm cái này vào bên trong, lát nữa bưng
vào!"
Lấy được ám hiệu, Thiên Thủy cất mấy món đồ tốt vào, đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, một người nha hoàn quần áo tả tơi bước vào, tóc rối loạn, dính đầy rơm rạ, trên mặt bẩn thỉu dơ dáy, cả người lộ ra mùi vị ẩm
mốc.
Nhìn thấy Quan Tâm Liên, nàng gấp giọng nói: "Phu nhân, người phải cứu ta, nô tỳ không muốn chết!"
Một mùi lạ truyền đến, Quan Tâm Liên che giấu sự ghét bỏ trong mắt, dịu
dàng cười một tiếng: "Yên tâm đi, ta đồng ý ngươi, ngày mai ngươi không
sao đâu, sau đó ngươi có thể về nhà đoàn tụ với phụ mẫu ngươi, và ta sẽ
cho ngươi một khoản tiền lớn đủ để ngươi sống sung túc cả đời này!"
Lấy được bảo đảm, đáy lòng nóng nảy đầy ắp sợ sệt của Sơ Thất cuối cùng
cũng được xoa dịu đôi chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy không an tâm nên hỏi lại: "Ngày mai nô tỳ thật sự sẽ không chết sao?"
Quan Tâm Liên
kiềm nén gật đầu một cái, kéo Sơ Thất ngồi xuống, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé
bẩn thiểu của Sơ Thất: "Ngươi trung thành với bản phu nhân như vậy, sao
bản phu nhân có thể cam lòng để ngươi chịu chết chứ?"
"Ừ ừ!" Đạt
được sự cam đoan lần nữa, rốt cuộc Sơ Thất cũng yên lòng, nàng tiếp tục
van xin: "Bây giờ phu nhân đưa nô tỳ đi thôi, nô tỳ không muốn trở lại
đại lao đâu, nơi đó rất âm u, nô tỳ sợ!"
Quan Tâm Liên sửa sang
lại quần áo Sơ Thất, lấy lược ra, chải đầu cho nàng ấy, trấn an nói:
"Yên tâm đi, ta kêu Thiên Thủy làm cho ngươi một chút thức ăn, đợi ăn
xong, sẽ đưa ngươi rời đi!"
Sơ Thất nghe được ăn, bụng hăng hái
kêu ừng ực liên tục, nàng ngượng ngùng cười nói: "Phu nhân thật tốt, nô
tỳ đã một ngày chưa ăn gì, bọn họ đưa đồ nô tỳ không dám ăn!"
"Ừ, vậy thì phải ăn nhiều hơn, xong rồi ta sẽ đưa ngươi rời khỏi vương
phủ!" Quan Tâm Liên tiếp tục dỗ ngọt, chẳng qua ở chỗ Sơ Thất không nhìn thấy, sự ác độc chợt lóe lên trong mắt nàng ta.
Cốc cốc ~ theo tiếng gõ cửa, Thiên Thủy bưng mấy món ăn đầy đủ hương vị đi vào.
Ngửi thấy mùi thơm mê người, Sơ Thất nuốt nuốt nước miếng, bụng càng thêm không có quy tắc phát ra tiếng đói bụng kêu gào.
Quan Tâm Liên nhận lấy thức ăn từ trong tay Thiên Thủy, bày biện lên bàn:
"Ăn đi, ăn xong bữa cơm cuối cùng này ta sẽ đưa ngươi lên đường!"
Sơ Thất không nghe được sự khác thường trong lời nói của Quan Tâm Liên,
nàng vội vàng nhận lấy chén, nhưng lúc thức ăn đưa đến bên miệng.
Ầm một tiếng, cửa chính bị người đá văng.
Vân Tuyết Phi và mọi người bước vào, đứng phía sau là tiểu thiếp của bốn phòng.
"Thì ra là con tiện nhân này hại ta!" Tần Hương Quân tức giận chỉ trích, mắt đỏ ngầu: "Ngươi thật độc ác!"
Vân Tuyết Phi ngước nhìn nữ nhân ác độc trước mặt, lạnh lùng hỏi "Hiện tại ngươi giải thích sao đây?"
Quan Tâm Liên không ngờ Vân Tuyết Phi xuất hiện ở đây, vội vàng giải thích:
"Nô tỳ chỉ là nhìn thấy nha hoàn này đáng thương chưa được ăn cơm, mới
giữ nàng ấy lại ăn cơm, tính toán sau khi cơm nước xong, sẽ đưa nàng trở về trong lao! Chuyện không liên quan đến nô tỳ!"
"Đến bây giờ mà ngươi còn ngụy biện! Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Vân Tuyết Phi bước đến nha hoàn đang run lẩy bẩy trước mặt, lấy ra một cây
ngân châm đặt vào trong thức ăn, lúc lấy ra, quả nhiên ngân châm giống
như nàng dự đoán biến thành màu xanh lá cây.
Nàng cầm ngân châm tới trước mặt Quan Tâm Liên: "Ngươi còn gì để nói?"
Sơ Thất ngốc đi nữa cũng biết, trong cơm này có độc, nếu không phải vương
phi xuất hiện kịp thời, thì bây giờ nó đã vào miệng mình rồi, nghĩ tới
đây, bụng nàng thắt chặt lại, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không thể tin nhìn chủ tử mình trung thành.
Từ không tin biến thành thoải mái, đúng là ác giả ác báo, nàng mạnh mẽ dập đầu nhận tội: "Nô tỳ nhận tội,
là nhị phu nhân sai khiến nô tỳ, xin vương phi minh xét!"
"Không, không phải ta, tiện tỳ này vòi tiền ta, ta không cho, nên nàng ta vu
oan ta đấy!" Quan Tâm Liên vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Vân Tuyết
Phi không ngờ đến bây giờ, Quan Tâm Liên còn có thể không thừa nhận như
vậy, nàng chỉ vào đôi khuyên tai trên lỗ tai Sơ Thất: "Khuyên tai đó,
nếu ta nhớ không lầm, trước kia ngươi đã từng đeo qua!"
Quan Tâm
Thương nhìn thấy vật quen thuộc, trong lòng càng thêm lạnh, nàng ta
nhanh chóng bác bỏ: "Đúng là nô tỳ có một đôi khuyên tai như vậy, nhưng
đồ trong thiên hạ nhiều vô số kể, chuyện giống nhau như đúc là đương
nhiên, nếu vương phi vì cái này định tội ta, ta không phục!"
"Ha
ha ~" Vân Tuyết Phi cười lạnh: "Lúc ngươi mua, chẳng lẽ không biết trang sức của Tụ Bảo Các là độc nhất vô nhị, trên đời không có cái thứ hai
sao?"
Quan Tâm Liên như bị sét đánh trúng, tê liệt ngã xuống đất.
"Nhân chứng vật chứng đều đủ, người tới, kéo nhị phu nhân ra ngoài! Trưa mai
loạn côn đánh chết!" Vân Tuyết Phi nghiêm giọng hạ lệnh.
Lập tức hai ma ma đi lên, nhấc Quan Tâm Liên ra ngoài.
Loạn côn đánh chết? Không, mình không thể chết, biểu tỷ của mình là Quý phi, họ không có tư cách trừng trị mình, nàng lớn giọng hét: "Vân Tuyết Phi, tiện nhân nhà ngươi, ngươi không thể xử trí ta... biểu tỷ ta là Quý
phi, sau khi nàng ấy biết sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Tiếng mắng chửi bén nhọn quanh quẩn thật lâu trong không khí, Vân Tuyết Phi cười
giận dữ: "Đáng tiếc ngươi không đợi được tới ngày đó!"
Thấy Vân
Tuyết Phi vẫn muốn đưa mình vào chỗ chết, nếu tránh không khỏi, nàng
cũng không để nàng ta được thoải mái, nàng ác độc cười nói: "Ngươi cho
rằng vương gia thật sự yêu ngươi sao? Nằm mơ đi, hắn chỉ coi ngươi là
thế thân, cái hắn thích chỉ là đôi mắt đẹp của ngươi thôi!"
Sắc mặt Vân Tuyết Phi khẽ đổi, lạnh giọng: "Còn không mau kéo xuống cho ta!"
"Ngươi chính là vật thay thế, chờ sau khi Bạch Tuyết Nhu trở lại, ngươi cũng sẽ bị hung hăng vứt bỏ, chờ xem, ha ha ~"