Đích Nữ Vương Phi

Chương 39: Chương 39: Mộ Dung Thanh Y




Chân trời hiện ra sắc trắng, từ từ bị một số ráng mây hồng che kín, sắc trời dần dần sáng lên.

Cùng với tiếng con cờ rơi xuống đất, một giọng nữ vui mừng hả hê vang lên: "Ngươi lại thua rồi!"

Ngay sau đó tiếng cười dịu dàng cưng chiều của phái nam xuyên thấu qua khe cửa truyền đến.

Sắc mặt Tần Hương Quân khó coi đứng ở cửa, hôm nay nàng ta tới nói cám ơn Vân Tuyết Phi, nhưng không ngờ vừa tới cửa, liền nghe được bên trong vừa nói vừa cười, nàng ta chưa từng nghe vương gia cười như thế.

Nàng rũ mí mắt xuống, lông mi dài rậm cong cong khẽ giật giật, che hận ý chợt lóe lên, nàng ta nhẹ giọng nói: "Bản phu nhân tới nói cám ơn vương phi, mời thông báo giúp ~"

Nha hoàn canh giữ ở cửa cung kính nói: "Xin đại phu nhân đợi chút, nô tỳ đi ngay!"

Không lâu sau, nha hoàn ra ngoài trả lời: "Vương phi mời đại phu nhân đi vào!"

Tần Hương Quân dịu dàng cười nói: "Làm phiền!"

Khi Tần Hương Quân đi tới, chỉ nhìn thấy một mình Vân Tuyết Phi ở trước bàn cờ suy nghĩ một quyển sách dạy đánh cờ, nha hoàn hầu hạ ở phía sau, nàng ta nhìn xung quanh một lần, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng vương gia, giống như tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác, nhưng nàng ta khẳng định vừa rồi vương gia nhất định ở chỗ này.

"Tần thị thiếp tìm bản phi có chuyện gì?" Vân Tuyết Phi rốt cuộc ngẩng đầu lên từ trong sách dạy đánh cờ nhìn Tần Hương Quân.

"Chuyện Quan thị thiếp lần trước nhờ có vương phi giúp một tay, nếu không nô tỳ nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch ~" Nàng ta nhận lấy khay từ trong tay nha hoàn Thính Tuyết phía sau, phía trên để một bộ đầy đủ trâm cài vòng tay chế tạo từ hoàng kim, tắm mình trong ánh sáng lung linh của mặt trời, nàng ta thận trọng đưa đến trước mặt Vân Tuyết Phi: "Đây là một chút tâm ý của nô tỳ, xin vương phi nhận lấy!"

Vân Tuyết Phi cười nhạt, con ngươi như lưu ly trong suốt càng thêm xinh đẹp tự nhiên: "Sự kiện kia bổn vương phi cũng là vì mình, chưa nói tới cố ý giúp ngươi, ngươi lấy lại những thứ đồ này đi!"

Nhìn nữ nhân trước mắt càng ngày càng hồng hào xinh đẹp hơn, nhất là mới vừa rồi lơ đãng trực tiếp toát ra khí chất cao quý sẵn có, Tần Hương Quân hận đến tận xương tủy, tại sao lúc trước nàng ta bị thương nặng như vậy mà không chết, nếu như nàng ta chết rồi, ghế vương phi chính là của nàng.

Tần Hương Quân dịu dàng cười nói: "Tuy nói không phải cố ý, nhưng đúng là giúp nô tỳ, xin vương phi nhận đi, nếu không nô tỳ sẽ luôn nhớ chuyện này, cho là thiếu nhân tình của vương phi!"

Đã nói đến mức này, Vân Tuyết Phi cũng không tiện kiên trì: "Đã như vậy, đa tạ ~" Ý bảo Ngũ Trà nhận lấy khay.

"Hôm trước nghe nói vương phi bị đâm, nô tỳ rất lo lắng, hôm nay nhìn thấy thân thể vương phi tốt như vậy, cuối cùng nô tỳ có thể an tâm rồi!" Tần Hương Quân quan tâm nói.

Hồi lâu thấy Vân Tuyết Phi không có bất kỳ phản ứng gì, Tần Hương Quân lúng túng, tự nhiên nhìn ra Vân Tuyết Phi không thích mình, cũng không muốn tiếp tục tìm khó chịu, nàng cúi người hành lễ: "Không quấy rầy vương phi nữa, nô tỳ cáo lui!"

Vân Tuyết Phi gật đầu một cái.

Đợi sau khi Tần Hương Quân đi, Ngũ Trà sùng bái nói: "Từ chuyện lần trước, thái độ của đại phu nhân đối với tiểu thư thay đổi rất nhiều!"

Vân Tuyết Phi để xuống sách dạy đánh cờ đứng lên: "Nhìn chuyện cũng không thể chỉ nhìn hiện tượng mặt ngoài, nếu không chết thế nào cũng không biết!"

Ở chỗ tôn quý nhất kinh thành —— hoàng cung, ngói lưu ly màu vàng kim lóe tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời.

Trong Trữ Tú cung, khí ép lạnh lùng bao phủ, tỳ nữ quỳ gối phía dưới không dám thở mạnh một tiếng, e sợ chọc giận chủ nhân ngồi phía trên.

Một tay Mộ Dung Thanh Y nắm ly trà, hai bên nàng ta có tỳ nữ cung kính hầu hạ, cẩm bào hoa lệ thêu hoa phù dung lớn để cho dung mạo vốn diễm lệ của nàng ta càng thêm xuất sắc, trâm vàng trên đầu theo động tác của chủ nhân, vừa đong vừa đưa, càng thêm cao quý.

Đợi nghe tỳ nữ hồi báo xong, trên mặt Mộ Dung Thanh Y bao phủ một tầng sương lạnh, lông mày dựng thẳng lên, nàng ta nghiêm giọng hỏi từng chữ từng câu "Ngươi nói hôm qua bệ hạ lại qua đêm trong cung của hồ ly tinh kia?"

Trong lòng tỳ nữ run rẩy, nhưng vẫn cung kính trả lời chi tiết: "Hồi quý phi nương nương, đúng, đúng , hoàng đế bệ hạ hoàn toàn không ở thượng thư phòng xử lý chính sự, ngày hôm qua khi trời tối, đi ngay, đi. . . . . . cung của Lữ mỹ nhân!"

Mộ Dung Thanh Y cũng không khống chế nổi nữa, đập ly trà cầm trong tay xuống đất, theo mảnh vụn chia năm xẻ bảy, trong lòng bọn tỳ nữ run sợ, run lẩy bẩy.

Nàng ta chìm trong giận dữ đứng dậy, trong miệng tức giận mắng: "Tiện nhân, tiện nhân. . . . . ." Sắc mặt dữ tợn, như ác quỷ địa ngục, không có chút dịu dàng cao quý đáng nói nào.

Quan Bạch Nguyệt vào cung tìm nữ nhi ra mặt lại nhìn thấy nữ nhi ghen tị như thế, đây cũng không phải chuyện tốt, nếu như bị người khác bắt được nhược điểm, e rằng địa vị của nữ nhi bị ảnh hưởng, bà ta vội vàng đuổi tỳ nữ ra ngoài.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Quan Bạch Nguyệt nhẹ nhàng an ủi: "Thanh Nhi, con tỉnh táo lại, không phải chỉ là một mỹ nhân sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp rất bình thường, huống chi hiền tế còn là Hoàng đế!"

Mộ Dung Thanh Y nghe mẫu thân nói như vậy, lửa tức giận càng cháy mạnh hơn, nàng ta lạnh lùng phản bác: "Mẫu thân không hiểu, mặc dù con là quý phi, nhưng kể từ khi tin tức con tiện nhân Tiết Phỉ kia chết truyền tới trong tai hắn thì hắn chưa từng tới cung của con, mặc dù vinh hoa phú quý không thiếu phần con, nhưng mẫu thân cũng biết, không có hắn sủng ái, địa vị phú quý của con cũng sẽ bị người khác thay thế, thời gian trước hắn lại mang về một mỹ nhân từ ngoài cung, sau đó ngày ngày cưng chiều, nếu như là những người khác thì con có thể cho rằng đó là nhất thời ham mới mẻ, thời gian qua cũng sẽ chán ghét, đến lúc đó tự sẽ trở lại bên cạnh con, nhưng con đã thấy nữ nhân kia, dáng dấp có bảy phần tương tự Tiết Phỉ, mẫu thân nói con có thể an tâm thế nào?"

Quan Bạch Nguyệt nghe cái tên Tiết Phỉ này, trong lòng cả kinh, giọng nói run run: "Giống như Tiết Phỉ? Vậy, vậy, nếu hiền tế điều tra, vậy chúng ta, chúng ta. . . . . ."

Ánh mắt Mộ Dung Thanh Y căng thẳng, lóe nhanh một chút kiên định, mang theo hận, mang theo oán, âm trầm cười nói: "Con lại không lo lắng tra ra, toàn bộ người biết chuyện năm đó đã không còn ở đây, muốn tra ra trừ phi Tiết Phỉ bò ra ngoài từ trong quan tài!"

Thật sự sẽ không bị tra ra sao? Quan Bạch Nguyệt chợt lóe lên suy nghĩ, trong đầu đột nhiên hiện khuôn mặt khiến bà ta hận đến cắn răng nghiến lợi, chỉ cần nữ nhân kia ở đây, trong lòng bà ta luôn bất an, bà ta trầm giọng nói: "Còn có một người biết rất nhiều chuyện của Tiết Phỉ và chúng ta, mặc dù hai người này không thể nào có liên hệ, nhưng thà giết lầm 1000 người, cũng không thể bỏ qua cho một người!"

"Mẫu thân vừa nói đến hộ quốc vương phi Vân Tuyết Phi?" Tuyết Phi, Tiết Phỉ, Mộ Dung Thanh Y đột nhiên nheo tròng mắt lại, ngược lại tên rất giống, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thi thể Tiết Phỉ, nàng ta thật sự lo lắng Tiết Phỉ còn sống ở một góc nào đó của thế giới này.

Quan Bạch Nguyệt vội vàng phụ họa: "Đúng, nàng ta biết rất nhiều chuyện của Tiết Phỉ, mặc dù tra không ra họ có liên hệ, nhưng cũng không thể bỏ qua mối nguy hiểm này!" Cho dù có lòng riêng hay vì nữ nhi, bà đều muốn diệt trừ nữ nhân kia, để cho nàng ta biết kết quả chọc tới bà.

Mộ Dung Thanh Y gật đầu một cái, trong mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh, bất kể hộ quốc vương phi hay hồ ly tinh Lữ Lệ Hoa đó, uy hiếp đến địa vị bổn cung, dám giành bệ hạ với bổn cung, bổn cung đều không bỏ qua cho, nhất là con tiện nhân Lữ Lệ Hoa kia, bổn cung để cho ngươi có mạng vào cung tranh thủ tình cảm nhưng không có mạng hưởng thụ vinh hoa phú quý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.