" A Cảnh, nếu ngươi từ bỏ quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, ta liền đi với ngươi."
"A Cảnh, thật xin lỗi, ta lừa ngươi, ta yêu Huyền ca ca!"
"A Cảnh, ngươi đi đi, ta muốn làm tân nương của Huyền ca ca!"
...
Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, ánh sáng bạc rơi đầy đất, trong không khí
một cỗ mát mẻ chạy qua, đây là điều tốt nhất vào buổi tối.
Nữ tử
trên giường nhỏ, ánh nến dịu dàng đang phủ lên gương mặt nàng, đôi mắt
nàng đóng chặt, lông mi dài như cánh bướm nhẹ bay, trên trán có chút mồ
hôi, trong miệng vô thức nỉ non: "A Cảnh, thật xin lỗi..."
Phát
giác nữ tử trong ngực khẽ động, Tư Nam Tuyệt đột nhiên tình dậy, kinh
ngạc nhìn người nhiều ngày nay hầu như không còn sinh khí nằm trên
giường này, cuối cùng nàng cũng nói chuyện, hắn kích động ôm lấy khuôn
mặt hơi tái nhợt của nàng, khẽ gọi: "Tuyết Nhi, nàng tỉnh!"
Nhưng nữ tử trong ngực vẫn như đang chìm trong ác mộng, không ngừng kêu lên:
"A Cảnh, A Cảnh..." Tóc liên tiếp dính lên má, ánh nến ảm đạm, khiến
người khác có một cảm giác thê lương.
CUối cùng cũng nghe được
tiếng nói nhỏ trong miệng Vân Tuyết Phi, tâm tình cao hứng của Tư Nam
Tuyệt trong nháy mắt như bị dội một chậu nước lạnh, ánh mắt thâm thúy,
nhìn một lúc, ngón tay thon dài kẹp một cây châm nhỏ, ánh mắt lanh lẽo,
trong nháy mắt cây châm nhỏ đâm vào mu bàn tay Vân Tuyết Phi.
Đau nhức lập tức lan ra toàn thân, chấn động đến thần kinh của Vân Tuyết
Phi, sương mù trong đầu dần tiêu tán, ánh mắt bắn thẳng đến, Vân Tuyết
Phi chậm rãi mở mắt ra, nhưng gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt,
nàng đưa tay nhéo một cái, đợi đến lúc cảm xúc thật sự truyền đến từ bàn tay ấm áp, con ngươi dần có tiêu cự, hai mắt trừng lớn: "Đây không phải là mơ?"
Đột nhiên trên tay đau nhói, nàng 'a...' một tiếng, thấy một cây châm nhỏ lấp lóe trên mu bàn tay, nàng lập tức rút ra, hít vào
một hơi, nàng hoài nghi nhìn Tư Nam Tuyệt, ánh mắt hoài nghi: "Châm này
là của ngươi?" Nếu như cần thận nghe, có thể thấy trong đó có chút
nghiến răng nghiến lợi.
Nghĩ đến vừa rồi nàng động tình goi 'A Cảnh', khóe miệng Tư Nam Tuyệt cong cong trêu chọc, lạnh lùng nói: "Cuối cùng cũng tỉnh!"
Thấy Tư Nam Tuyệt không phản bác, Vân Tuyết Phi nhất thời tức giận, nhìn hắn chằm chằm chất vấn: "Cái gì gọi là cuối cùng cũng tỉnh? Ngươi muốn ta
tỉnh thì cũng không thể dùng kim châm châm ta, ngươi cố ý đúng không?"
Tư Nam Tuyệt mặt không đổi nhìn nữ nhân như con mèo xù lông trước mặt,
không thèm quan tâm, trực tiếp nghiêng người nằm xuống bên cạnh nàng.
Chờ chút, hắn nói cuối cùng? Đây không phải nàng đã ngủ nhiều ngày, nghĩ
đến ngày đó ban đêm lạnh như băng, sát thủ từng người từng người, huyết
sắc lan tràn, trong lòng nàng đau nhói: A Cảnh, hắn thế nào?
Nàng vội vàng đẩy Tư Nam Tuyệt một cái, gấp gáp hỏi: "Hạ Hầu Cảnh đâu? Ta được cứu rồi, hắn đâu? Hắn có chuyện sao?"
Giọng nói lo lắng, như là thê tử lo lắng trượng phu, giọng nói như một con
dao đánh mạnh vào lòng Tư Nam Tuyệt, anh nằm trên giường cười lạnh: "Cứu ngươi trở về là ta, lời đầu tiên ngươi quan tâm lại không phải là phu
quân, mà là nam nhân khác, Vân Tuyết Phi, ngươi thật giỏi, giỏi lắm!"
Hắn đột nhiên đứng dậy xuống giường, cầm áo lên tùy ý khoác lên người, đưa tay mở cửa lớn, không quay đầu lại đi ra ngoài.
Nhìn cả phòng lạnh lẽo, Vân Tuyết Phi cười khổ, không phải nàng cố ý, nhưng
đêm hôm đó tình hình nguy hiểm như vậy, nàng thật sự muốn biết Hạ Hầu
Cảnh ra sao, có an toàn hay không?
Thân thể ngủ một thời gian
dài, có chút cứng ngắc, nàng khó chịu giật giật bả vai, bất ngờ phát
hiện bả vai và ngực không đau như dự tính, trừ thân thể mệt mỏi, tất cả
đều như bình thường, nàng đưa tay vào trong áo kiểm tra, trừ việc bên
ngoài có chút sẹo, cũng không có cảm giác đau đớn nào.
Đang lúc nàng ngẩn người, bên ngoài lại truyền đến âm thanh mở cửa.
Vân Tuyết Phi nhìn sang, Tư Nam Tuyệt đang bưng một bàn đồ ăn bốc hơi nóng đến, lạnh giọng ra lệnh: "Mau đến ăn!"
Nhìn một bàn toàn mỹ thực, đều là đồ nàng thích nhất, nhưng giờ phút này
nàng lại không muốn ăn, nàng chỉ muốn biết Hạ Hầu Cảnh ra sao?
Biết suy nghĩ của người trước mắt, dù trong lòng mất hứng, nhưng Tư Nam
Tuyệt vẫn lạnh lùng nhắc đến: "Sau khi ngươi thoát khỏi nguy hiểm, hôm
sau Hạ Hầu Cảnh liền rời đi!"
Vân Tuyết Phi không tin ngẩng đầu
lên, nàng không nghĩ đến Tư Nam Tuyệt ra ngoài lấy đồ ăn cho mình, cũng
không nghĩ đến hắn lại tốt bụng nói thẳng với nàng như vậy.
Không để ý đến ảnh mắt tò mò của nàng, Tư Nam Tuyệt đến trước giường, đựng đồ ăn trong chén bạch ngọc đưa cho nàng, tiếp đó lại lên giường nằm, lạnh
giọng dặn dò: "Ăn mau, đồ ăn lạnh thì không thể ăn, ta không muốn làm
lần thứ hai!"
Ầm! Hắn làm? Vân Tuyết Phi kinh dị quan sát bóng
lưng lạnh lùng trước mặt, nhìn lại đồ trong chén một chút, không khống
chế được đưa lên nếm: Quả nhiên là mỹ vị! Trong lòng vô cùng cảm động,
đây là lần đầu tiên về mặt ý nghĩa có một nam nhân thật sự xuống bếp nấu cơm cho nàng! Vân Tuyết Phi biết, nàng lấy nam nhân đứng đầu Đại Hạ
Quốc, đừng nói tự mình xuống bếp, nam tử nấu ăn vĩ một nữ tử có rất ít,
huống chi lại là một nam tử tôn quý như Vương Gia vây!
"Cái đó,
ngươi có muốn ăn chung không?" Vân Tuyết Phi do dự hồi lâu, cuối cùng
cũng nói ra câu hỏi trong lòng, một người ăn thì thật không phải! Hơn
nữa đã biết cái mạng này là do hắn cứu về, nàng biết có ơn phải lo báo
đáp, dù cơm này là do hắn làm!
Tư Nam Tuyệt đưa lưng về phía nàng khóe miệng thoáng hiện một vòng cung, hắn lạnh lùng ngồi dậy liếc nàng
một cái: "Coi như có chút lương tâm!"
Nhưng chỉ có một đôi đũa và một bát, cái này ăn thế nào? Vân Tuyết Phi khổ não, mình quả thật đói
bụng, thức ăn thơm như vậy khiến cái bụng trống không của nàng khó chịu, nếu như không phải Tư Nam Tuyệt ở đây, có lẽ nàng đã không giữ hình
tượng, ăn như lưng hổ rồi!
Người trước mắt cau mày, Tư Nam Tuyệt
sao lại không biết trong lòng nàng nghĩ gì, hắn nhanh nhẹn nhận lấy bát
trong tay Vân Tuyết Phi, gắp một cái, dịu dàng ra lệnh: "Há miệng..."
Vân Tuyết Phi vô thức há miệng ra, một miếng thức ăn được đưa vào miệng
nàng, suy nghĩ một chút, mặt nàng đỏ lên, Tư Nam Tuyệt lại đùng lại
chiếc đũa nàng ăn rồi, trên đó còn dính nước miếng của nàng, cái này
chẳng phải hôn gián tiếp sao?
Tư Nam Tuyệt như hoàn toàn không
biết nàng ngượng ngùng, lại tiếp tục đưa thức ăn đến miệng nàng, không
hề cảm thấy không ổn với hành động này, giống như mất tự nhiên cũng chỉ
có nàng, trong lòng nàng khinh bỉ mình, cũng chỉ có buồn, không được tự
nhiên hé miệng, ăn từng miếng từng miếng.