Đích Nữ Vương Phi

Chương 37: Chương 37: Trút giận vì nàng.




Tư Nam Tuyệt khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua Ngũ Trà, vô cùng mất hứng mất hứng vì chuyện tốt của mình bị cắt đứt.

Ngũ Trà bị ánh mắt lạnh lùng này thức tỉnh, vội vàng lấy hai tay che mắt, căng thẳng nói: "Nô tỳ không nhìn thấy gì hết, không nhìn thấy gì hết..." Lúc này Ngũ Trà cực kỳ hối hận mình lỗ mãng, mình hẳn nên gõ cửa trước, tiểu thư bây giờ còn đang nằm, chủ tử thật sự của Vương Phủ này, lần trước Vương Gia nhẫn tâm với Quan thị thiếp như vậy, nếu như mất hứng, vậy mình... Ngũ Trà càng nghĩ càng sợ hãi. Thân thể khẽ run!

"Người đâu?" Giọng nói bình tĩnh mang đến cảm giác bị áp bách mãnh liệt, không chút nào bởi vì chuyện mới vừa rồi mà cảm thấy lúng túng.

Nghe được hỏi, Ngũ Trà vội vàng thả tay xuống, cúi đầu kính cẩn trả lời: "Hồi vương gia, Đông Hủy đang ở bên ngoài chờ!"

Tư Nam Tuyệt đưa mắt nhìn về Vân Tuyết Phi, chỉnh lại chăn cho nàng, sau đó, đứng lên đi đến bên cạnh Ngũ Trà phân phó: "Ngươi ở lại chăm sóc tiểu thư nhà ngươi, có chuyện gì kịp thời hồi báo với ta!"

Ngũ Trà tiếp tục kính cẩn cúi đầu lên tiếng trả lời: "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ chiếu cố tốt tiểu thư, có việc kịp thời hồi báo Vương Gia!"

Đợi tiếng đóng cửa vang lên, đợi tiếng bước chân càng đi càng xa, Ngũ Trà mới dám ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vỗ ngực, điều chỉnh hô hấp, hù chết mình, vương gia thật sự không phải là người mà người bình thường có thể chống lại được.

Nàng đi đến trước giường, nhẹ nhàng vạch chăn kiểm tra, còn tốt, y phục chỉnh tề!

Trước phòng tiếp khách của Phượng viên, Đông Hủy khẩn trương đi tới đi lui, thỉnh thoảng ánh mắt nhìn về phía cửa, trong lòng nàng hiện nay như cái hang không đáy, không biết Vương Gia tìm mình có chuyện gì? Trong lòng nàng loáng thoáng cảm thấy chuyện này sẽ có liên quan đến Vương Phi, chẳng lẽ là chuyện lần trước mình chặn Vương Phi ngoài cửa? Nhưng Vương Phi cũng không có tỉnh, Vương Gia không thể nào biết! Hơn nữa, lúc ấy đúng là Vương Gia nói không muốn gặp bất luận kẻ nào, mình chẳng qua theo dặn dò, hẳn nên không trách lên đầu mình được!

Đông Hủy thừa nhận, lúc ấy nàng có tư tâm, nàng thích Vương Gia, trước kia lúc không có Vương phi, trong phủ mặc dù có thị thiếp, thế nhưng Vương Gia hoàn toàn không để tâm tới các nàng, mình là đại nha hoàn bên cạnh Vương Gia được lão Vương phi nhắc tới, hơn nữa Tằng Ma Ma bên cạnh lão Vương phi từng nói với mình, lão Vương phi cố ý sắp xếp để mình làm thiếp của Vương Gia, chẳng qua Vương Gia vẫn không tỏ thái độ. Có điều nàng cho là, nếu Vương Gia không cự tuyệt, giữ mình ở bên người hầu hạ, cho dù là nha hoàn, cũng chứng minh trong lòng Vương Gia có mình. Nàng không nghĩ tới sẽ xuất hiện một Vân Tuyết Phi cướp đi chú ý của Vương Gia, nàng vô cùng bài xích Vân Tuyết Phi, cho nên hôm đó cố ý không thông báo, bởi vì nàng biết mặc dù Vương Gia nói không gặp bất luận kẻ nào, nhưng bất luận kẻ nào này không bao gồm Vương Phi, lúc ấy nếu mình thông báo, để Vương Phi đưa đồ ăn vào!

Đang lúc Đông Hủy nghĩ tới nhập thần, cửa lớn mở ra, Tư Nam Tuyệt mang một áo bào màu đen, tay áo phiêu phiêu, cả người tản ra hơi thở Âm Lệ!

Công tử Bạch y khí chất như thần, áo đen như Chúa Tể Ám Dạ âm lãnh ngoan tuyệt, nam nhân như vậy thỏa mãn tất cả nguyện vọng chọn bạn trăm năm của thiếu nữ, nam nhân như vậy sáo có thể không khiến mình tham luyến si mê.

Nhận ra ánh mắt si mê càn rỡ, Tư Nam Tuyệt lạnh lùng nhếch khóe môi, bước chân đi vào, cửa lớn sau lưng hắn từ từ khép lại.

Đợi đến lúc Vương Gia đến bên cạnh, Đông Hủy mới phát hiện sự luống cuống của mình, che giấu vẻ ửng đỏ trên mặt thật tốt, dịu dàng cúi người hành lễ: "Nô tỳ tham kiến Vương Gia!"

Đại nha hoàn xinh đẹp nhưng giọng nói lại có chút không bình thường, Tư Nam Tuyệt không nói tiếng nào ngồi lên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn nha hoàn theo bên người một thời gian dài này.

Hồi lâu không nghe thấy giọng nói cho mình đứng dậy, tâm tình Đông Hủy do mừng rỡ ngượng ngùng vừa rồi từ từ chuyển thành khẩn trương lo lắng, nàng thận trọng hỏi thăm: "Xin hỏi Vương Gia gọi nô tỳ tới đây có chuyện gì phân phó?"

" Ngươi không có chuyện gì muốn báo với Bổn vương?" Ánh mắt Tư Nam Tuyệt như kiếm, liếc nhìn Đông Hủy.

Đông Hủy ngẩn ra, chuyện gì? Chuyện gì? Ngoại trừ chuyện nàng che giấu Vương Phi đưa đồ ăn đến cho Vương Gia, dường như không có chuyện gì, nghĩ đến đây, toàn thân nàng toát một tầng mồ hôi lạnh, chẳng lẽ Vương Gia đã biết rồi? Không thể nào, đây nhất định là trùng hợp, nàng giật giật khóe môi trấn định đáp: "Hồi vương gia, nô tỳ không có chuyện gì phải báo!"

Tư Nam Tuyệt cúi đầu cười, nhưng tiếng cười kia cực kỳ âm trầm, khiến người khác nghe mà rợn tóc gáy: "Tại sao ngươi muốn chuyện vương phi tới gặp Bổn vương?"

Đông Hủy nghe đến tiếng chất vấn này, nét mặt cũng đổi thành lo lắng, vội giải thích rõ: "Lúc đó Vương Gia hạ lệnh đóng cửa không gặp bất luận kẻ nào, nô tỳ mới cản Vương Phi lại! Nô tỳ vẫn luôn trung thành, xin Vương Gia minh xét!"

Tư Nam Tuyệt cười mà như không cười: "Nói như vậy Bổn vương còn phải khen thưởng ngươi?"

Đông Hủy hoảng sợ, ánh mắt bỗng chốc phóng to, vội vàng lên tiếng: "Đây là chức trách của nô tỳ, nô tỳ không dám yêu cầu khen thưởng!"

Ánh mắt Tư Nam Tuyệt lóe lên không chút lưu tình nói: "Ý đồ đó của ngươi còn muốn lừa gạt Bổn vương, thật coi Bổn vương là ngu ngốc?"

Đông Hủy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tư Nam Tuyệt, lúc chạm tới ánh mắt lạnh lùng ngoan tuyệt của Tư Nam Tuyệt, 'bịch' một tiếng quỳ gối trước mặt Tư Nam Tuyệt, mạnh mẽ dập đầu: "Vương Gia thứ tội, nô tỳ không phải cố ý muốn ngăn Vương phi, chỉ là khi đó nô tỳ bị ma quỷ ám ảnh, xin Vương Gia thấy nô tỳ phạm lỗi lần đầu, tạm tha nô tì lần này!"

Tư Nam Tuyệt cười lạnh một tiếng, phun ra một câu: "Bổn vương không bao giờ dùng người tự cho là đúng!"

Môi mỏng khép mở, từng câu từng chữ trong lúc đó cũng lộ vẻ lãnh khốc vô tình, tiếng nói vừa dứt, Đông Hủy như chìm vào đáy cốc, trên mặt trắng bệch, nàng ngẩng đầu lên, cái trán sưng đỏ, nàng khẩn cầu: "Vương Gia, nô tì thật sự không phải cố ý, chẳng qua nô tì yêu mến Vương Gia, mới có thể bị ghen tỵ che mắt, cho nô tỳ một cơ hội đi..." Biết rõ cơ hội để mình được bỏ qua cực kỳ bé nhỏ nhưng nàng vẫn không muốn buông tha muốn thử một chút, nàng không tin thời gian dài như vậy, Vương Gia không có một chút tình cảm với mình?

"Bỏ qua cho ngươi?" Tư Nam Tuyệt chậm rãi nói, đáy mắt thoáng hiện một tia lạnh như băng làm cho người ta sợ hãi.

Lúc Đông Hủy lòng đầy mong đợi, một trận đau nhức từ ngực và bả vai truyền đến, giống như bị côn trùng gặm nuốt từng điểm từng điểm xương cốt, thực cốt đau xót truyền khắp Tứ Chi, Đông Hủy đi theo Tư Nam Tuyệt lâu như vậy dĩ nhiên biết đây là triệu chứng gì, nàng không thể tin nhìn người mình vẫn luôn mê đắm, theo từng đợt từng đợt đau đớn, sắc mặt nàng trắng hếu, co quắp trên mặt đất, bò đến dưới chân Tư Nam Tuyệt: "Vương Gia, nô tỳ không dám, tha nô tỳ đi!" Thực cốt phấn trúng loại độc này đau đớn sẽ lan ra toàn thân, xương cốt sẽ từ từ bị ăn mòn, trong một phút đồng hồ nếu như không kịp thời uống thuốc giải, cả người sẽ như một người tàn phế, hơn nữa loại đau khổ này khiến tâm thần thanh tỉnh, càng thêm khiến người khác cảm thấy sống không bằng chết!

Tư Nam Tuyệt không liếc Đông Hủy lấy một cái, lạnh lùng để lại cho nàng một bóng lưng: "Bạch Phong, bán nàng cho dân buôn người, đừng để Bổn vương gặp lại nàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.