Đích Phi Sách

Chương 147: Chương 147: Chịu kích thích, mượn nàng ta diễn một vở kịch




Dám? An Cửu khẽ cười: “Ta có gì mà không dám?”

Lúc nói chuyện, An Cửu đã nắm lấy xiêm y trước ngực Hạ Hầu Âm, kéo Hạ Hầu Âm ra ngoài.

“An Cửu... Ngươi buông ra... An Cửu... Ngươi không thể hại đến tính mạng của bổn cung...” Hạ Hầu Âm sợ hãi kêu gào. Nàng ta hoàn toàn không ngờ An Cửu thật sự muốn giết mình. Nàng ta hối hận rồi, bản thân đi sai một bước trúng kế của Hách Liên Bích, bây giờ còn bị An Cửu đối đãi như thế.

An Cửu lại như không nghe lọt tai, tay ném Hạ Hầu Âm ở đầu thuyền, từ trên cao nhìn gương mặt mỹ lệ lộ vẻ sợ hãi kia, tâm trạng vốn không vui vì bị Hạ Hầu Âm lợi dụng việc nàng muốn tìm Thượng Quan Liên tới đây mới dịu xuống một chút.

Ở trong thuyền, Hách Liên Bích chứng kiến từ đầu đến cuối nhếch mép cười như đang chờ xem kịch hay.

“An Cửu.... Ngươi không thể...”

“Không thể gì?” An Cửu ngồi xổm vỗ vỗ gương mặt của Hạ Hầu Âm, lạnh giọng, “Hạ Hầu Âm, tuy ngươi là sủng phi của hoàng đế, mọi người trong cung đều sợ ngươi nhưng cố tình An Cửu ta lại không sợ.”

Lúc này, An Cửu đã kéo Hạ Hầu Âm tới mép thuyền, nhìn dáng vẻ như thật sự muốn đẩy Hạ Hầu Âm xuống nước. Nàng nghiến răng nghiến lợi: “Hạ Hầu Âm, đừng tưởng ta không dám làm gì ngươi, cho dù trong bụng ngươi có cốt nhục của Tĩnh Phong Đế nhưng một khi đã muốn giết ngươi, ta sẽ không bận tâm đến.”

Cảm nhận ánh mắt Hách Liên Bích ở sau cứ nhìn mình chằm chằm, An Cửu nhíu mày, trầm ngâm một lát, tay đưa lên đầu gỡ một cây trâm xuống để lên mặt Hạ Hầu Âm, nụ cười trên miệng như quỷ mị bước ra từ địa ngục.

An Cửu đột nhiên như vậy khiến Hạ Hầu Âm ngẩn ra: “Ngươi... An Cửu... Không, An Cửu, ta cầu xin ngươi, ngươi đừng kích động, có chuyện gì chúng ta từ từ nói.”

“Từ từ nói? Vậy ngươi nói xem chúng ta có gì mà từ từ nói?” An Cửu nắm cổ áo Hạ Hầu Âm, tay dùng sức, hành động tàn nhẫn này ngay cả Hách Liên Bích ở sau nhìn cũng phải nhíu mày.

Nhưng trên gương mặt tuấn tú ấy vẫn tươi cười, trong đôi mắt khôn khéo hình như đang nghiên cứu gì đó.

Hạ Hầu Âm nhìn An Cửu, cảm nhận bên dưới là dòng nước Li Giang lạnh băng, lòng càng sợ hãi.

Nếu An Cửu thật sự đẩy nàng ta xuống nước thì phải làm sao đây?

“Sao thế? Cho ngươi cơ hội ngươi lại không nói?” An Cửu mỉm cười.

“An Cửu, ngươi không dám. Ngươi...” Hạ Hầu Âm nhìn thẳng vào mắt An Cửu, cố nén sợ hãi. Nàng ta cược An Cửu không dám ra tay, An Cửu như thế chẳng qua để dọa nàng ta mà thôi!

An Cửu híp mắt nâng Hạ Hầu Âm lên, lần này là ấn đầu nàng ta lên ván gỗ, lạnh giọng quát: “Không dám? Hình như ta chưa từng làm gì đắc tội ngươi, ngươi lại cứ nhắm vào ta không bỏ. Ngươi đã có thể tính kế giết ta, ta tại sao không thể lấy đi nhan sắc này của ta hả?”

Dứt lời, An Cửu giơ tay đâm xuống mặt Hạ Hầu Âm...

“A!” Hạ Hầu Âm hét lên, cây trâm kia đã đâm vào búi tóc của nàng ta.

Hạ Hầu Âm còn chưa hoàn hồn, An Cửu lại lần nữa đâm xuống, nhất thời tiếng hét của Hạ Hầu Âm vang vọng khắp đầu thuyền, mỗi lần An Cửu đều đâm xuống búi tóc Hạ Hầu Âm.

Sắc mặt Hạ Hầu Âm lúc trắng lúc xanh cứ như bị rút cạn máu.

“Sao hả?” An Cửu khiêu khích.

Hạ Hầu Âm giật mình, toàn thân không còn sức lực ngã xuống đất.

Hành động điên cuồng của An Cửu khiến nàng ta nhận ra rằng tính mạng của nàng ta trước nay chắc là gì trong mắt An Cửu.

Nhưng Hạ Hầu Âm vẫn không cam lòng: “An Cửu, ngươi mới nói ngươi không làm gì đắc tội ta? Ngươi không biết nam tử như Bắc Sách có bao nhiêu người muốn gả cho hả? Mấy năm trước, ta tưởng mình sẽ được gả cho Bắc Sách, nhưng đến cuối cùng mới biết ta lại gả cho một ông già đáng tuổi cha mình làm thiếp, nếu đổi lại là ngươi ngươi có cam lòng không?”

“Khi đó Bắc vương gia đối với ngươi có thể xem như hết sức sủng ái không phải à?”

“Sủng ái?” Hạ Hầu Âm khịt mũi coi thường, “Ta không cần ông ta sủng ái! An Cửu, ngươi nhìn ta đi, ta xuất thân Hạ Hầu gia, lại là đệ nhất mỹ nhân, người đời đều khen ta tuyệt thế khuynh thành, thiên hạ vô song, mọi người đều biết ta đàn hay nhưng không ai biết ta vì ai mà luyện đàn. Bắc thế tử giỏi âm luật là điều ai nấy đều biết, ta nghĩ một ngày nào đó ta có thể ở bên y cầm sắt hòa minh, đấy mới là một cặp trời sinh. Nhưng còn ngươi thì sao? Chẳng qua là một tiểu thư bị bỏ rơi, ngươi biết cái gì? Ta thật sự không hiểu tại sao Bắc Sách lại coi trọng ngươi, mà ta... Đừng nói là khi chưa gả, sau này trở thành trắc phi của Bắc vương phủ, lại thành phi tử của hoàng đế, mộng tưởng ấy càng ngày càng cách xa ta, còn ngươi... An Cửu, ngươi quá may mắn, may mắn đến mức khiến ta không ghen ghét không được, rõ ràng chỉ là một hạt cát dưới chân lại không ngừng lớn lên, cuối cùng trở thành bão cát. Ngươi nói xem nếu ta là ngươi, liệu ta có muốn hủy diệt hạt cát đó không!”

“Cho dù con đường ban đầu không phải do ngươi chọn, nhưng con đường sau này ngươi đã có cơ hội lựa chọn không phải sao?” An Cửu lạnh giọng. Tự Hạ Hầu Âm đi mê hoặc Tĩnh Phong Đế, từng bước bước lên giường của Tĩnh Phong Đế, bây giờ lại không vừa mắt người khác, người này không phải kẻ điên thì là gì?

“Không, ta không có cơ hội!” Hạ Hầu Âm lẩm bẩm, “Đây không phải lựa chọn của ta, ta bị ép buộc, ta...”

An Cửu ý thức được vấn đề trong này, híp mắt hỏi: “Ai ép ngươi? Tại sao phải ép ngươi?”

Nghĩ tới dã tâm của Hạ Hầu gia, An Cửu lập tức nâng cao cảnh giác, nàng rút cây trâm đâm vào ván gỗ cài lên tóc mình, thầm tính toán có thể nhân cơ hội này thăm dò gì không.

Nhưng đúng lúc này, trong thuyền, Hách Liên Bích lên tiếng: “Cho thuyền đi!”

Vừa nghe lệnh của Hách Liên Bích, thuyền liền khởi động, mà tiếng của hắn như cây ngân châm đâm thủng cái gì đó trong khoảnh khắc này.

Hạ Hầu Âm dần tỉnh táo lại, ý thức được vấn đề, nàng ta phòng bị nhìn AN Cửu, lạnh giọng: “An Cửu, ngươi có thể ném ta xuống Li Giang đút cho cá ăn, nhưng Hạ Hầu Âm ta dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

An Cửu híp mắt.

Đút cho cá ăn? Nàng chỉ định dọa nàng ta chút thôi, nhưng xem nàng ta sợ thành thế này, đúng là hả giận!

Cho dù nàng muốn lấy mạng Hạ Hầu Âm, e rằng Hách Liên Bích cũng không cho phép.

Nàng vẫn không quên bản thân cũng giống Hạ Hầu Âm hiện giờ đang là con tin trong tay Hách Liên Bích!

An Cửu trầm mặc một hồi, sau đó đứng dậy nhìn Hách Liên Bích đang khoanh tay cười như không cười nhìn mình.

Vừa rồi là ảo giác của nàng sao?

Hình như Hách Liên Bích cố tình đánh thức Hạ Hầu Âm, chẳng lẽ hắn không muốn nàng dò hỏi ra gì ư?

An Cửu lại nhìn về phía đảo Li Tâm, dần dần đảo Li Tâm càng ngày càng xa, trong đầu hồi tưởng lại những gì vừa diễn ra.

Vô số nghi vấn cũng lóe lên.

Nếu Hách Liên Bích bắt Hạ Hầu Âm chỉ vì uy hiếp Tĩnh Phong Đế, vậy tại sao lại cản nàng điều tra âm mưu của Hạ Hầu gia?

Nhớ lại cảm giác vừa rồi, An Cửu càng khẳng định quan hệ giữa Hách Liên Bích và Hạ Hầu Âm không đơn giản như vẻ bề ngoài.

...

Con thuyền chìm vào sương mù Li Giang, khi Bắc Sách tới, trên đảo Li Tâm không còn gì.

“Tìm, tìm cho ta, dù phải đào ba thước đất cũng phải tìm được nàng!” Bắc Sách lạnh lùng ra lệnh.

Tới Li Tâm Đình, Bắc Sách đẩy cửa bước vào, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi hương của An Cửu khiến y ngẩn ra, càng khẳng định An Cửu từng đến nơi này.

Nhưng đã xảy ra chuyện gì?

Bắc Sách đảo mắt nhìn khắp phòng, ở chóp mũi ngoại trừ hơi thở quen thuộc, trong căn phòng này còn... Phát hiện mới khiến Bắc Sách nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Nam nhân?

Nam Minh nói A Cửu theo Hạ Hầu Âm tới đây vì Thượng Quan Liên. Nghĩ tới đây, Bắc Sách cau mày càng chặt, y biết nàng đang bảo Lẫm Phong điều tra gì đó, nhưng nguyên nhân rốt cuộc là gì lại khiến nàng không màng nguy hiểm đến thế?

Thượng Quan Liên?

Chỉ vì Thượng Quan Liên kia là dư đảng của phế thái tử sao?

Mà mùi Long Tiên Hương trong không khí... Bắc Sách nhắm mắt lại, Long Tiên hương là hương liệu cực kỳ trân quý, cho dù là Long Tiên Hương quý tộc Đông Sở sử dụng cũng không hoàn toàn thuần khiết, nhưng mùi hương trong không khí lại thơm và tinh khiết đến vậy.

Ý thức được vấn đề, Bắc Sách mở to hai mắt.

“Chủ tử, ở đây có phát hiện.” Ngay lúc này ở ngoài Li Tâm Đình, tiếng của Xích Phong vang lên.

Bắc Sách lập tức ra ngoài: “Phát hiện cái gì?”

“Thứ này...” Xích Phong đưa món đồ trong tay cho Bắc Sách.

Bắc Sách nhận lấy, là một hạt châu rất nhỏ, hạ châu này giống hệt trâm cài của An Cửu.

Bắc Sách nắm chặt hạt châu: “Phát hiện ở đâu?”

“Ở đây!” Xích Phong dẫn đường, “Chủ tử, trên tấm ván gỗ này có mấy lỗ hổng đều như mới bị vũ khí sắc bén tạo thành, có điều không biết nó có ý nghĩa gì.”

Bắc Sách cẩn thận quan sát mấy lỗ nhỏ không có quy tắc trên ván gỗ, không khỏi giật mình, lẩm bẩm: “Thất tinh Bắc Đẩu...”

Xích Phong nghe vậy, lần nữa nhìn ván gỗ, quả thật giông thất tinh Bắc Đẩu, nhưng thất tinh Bắc Đẩu đại diện cho thứ gì?

Bắc Sách trầm giọng: “Xích Phong, ngươi thay xiêm y của ta trở về, hội minh của hai nước ngày mai Bắc vương gia bắt buộc phải tham dự, ngươi hiểu không?”

Xích Phong sửng sốt, ý của vương gia là bảo hắn ngày mai giả trang thành y sao?

Trước đây bọn họ đã từng giả trang như vậy, thân hình họ tương tự, thói quen của vương gia hắn cũng biết, chỉ cần sử dụng mặt nạ da người và giữ im lặng sẽ không bị ai nhìn ra manh mối, có điều.

“Vương gia, ngài muốn làm gì?”

Bắc Sách không trả lời, ánh mắt vô cùng kiên định. Y bước lên thuyền, không chờ Xích Phong hoàn hồn, y đã cao giọng ra lệnh: “Lái thuyền, đi về hướng bắc!”

Thất tinh Bắc Đẩu nếu do An Cửu để lại, vậy nàng muốn truyền tin gì cho y?

Bắc, thất tinh Bắc Đẩu, chân trời phương Bắc, việc An Cửu mất tích có liên quan tới Bắc Tần?

Bắc Sách nhắm mắt lại, mùi Long Tiên Hương kia...

Mấy ngày trước hoàng đế Bắc Tần đã tới Li Giang, hiện đang đóng quân ở Thuấn thành phía bắc Li Giang, nếu An Cửu mất tích có liên quan tới Hách Liên Bích, vậy mục đích của hắn là gì?

Bắc Sách cau mày, trong đầu vô vàn suy nghĩ nhưng có một điều lại hết sức rõ ràng. Dù Thuấn thành kia là đầm rồng hang hổ, y cũng phải đi một chuyến, nhất định phải tìm được An Cửu.

...

Chỉ cách một con sông nhưng phong tình giữa hai thành lại rất khác, trong Thuấn thành, dân phong bưu hãn của Bắc Tần vô cùng nổi bật.

Cùng là hành cung ngay biên cảnh xây dựng vì hội minh, hành cung ở Nghiệp Thành xa hoa lộng lẫy, mà hành cung ở Thuấn thành của Bắc Tần lại được xây bằng đá, trong sự lạnh lẽo để lộ khí phách và uy nghiêm.

Ngoài cung thất, mấy thị nữ bưng đồ ăn chậm rãi vào phòng, đặt lên bàn rồi lập tức lui xuống.

“Các ngươi có thấy hai vị phu nhân bên trong không?” Thị nữ đưa đồ ăn tò mò hỏi người đi cùng.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Thành chủ đã hạ lệnh thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, không nên nghe thì đừng nghe, cũng không được nhiều lời, nếu không tại sao lại rớt đâu cũng không biết.” Một người trong số đó nói.

Thị nữ ban đầu chu miệng, có lẽ vì còn trẻ, nàng không quá để tâm tới lời dặn của thành chủ: “Ta chỉ tò mò thôi. Chẳng lẽ các ngươi không hiếu kỳ à? Thuấn thành chúng ta tuy giáp với Đông Sở nhưng hai tòa thành hai bên Li Giang đều bài xích đối phương, nhưng đồ ăn hôm nay đều do đầu bếp của Nghiệp thành làm, là khẩu vị của Đông Sở.”

Nghe tiểu thị nữ nói vậy, lòng tò mò của những người còn lại cũng bị khơi dậy.

Hai vị phu nhân? Các nàng chỉ biết trong phòng có hai vị phu nhân ở, nhưng họ trông thế nào các nàng đều không biết. Từng người đều suy đoán, lẽ nào hai vị phu nhân này là người Đông Sở?

Đoàn người mang theo tò mò đi càng lúc càng xa.

Trong phòng, An Cửu liếc nhìn bàn đồ ăn, cả căn phòng rộng lớn như vậy chỉ có chủ tớ hai người nàng và Hồng Linh. Không, An Cửu đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày.

“Tiểu thư, mau ăn thôi! Nô tỳ đã dùng ngân châm kiểm tra, không có độc!” Hồng Linh nói.

Từ trên thuyền xuống, bọn họ đều bị che mắt, đến khi tháo bịt mắt ra đã ở trong phòng này, trải qua mấy canh giờ, ngay cả Hồng Linh cũng chấp nhận sự thật. Bọn họ bị nam nhân uy nghi kia đưa tới đây, tiểu thư nói nơi này là Thuấn thành, cũng là địa bàn của Bắc Tần!

Thấy An Cửu không có động tĩnh, Hồng Linh ngước mắt nhìn nàng lại chỉ thấy nàng cau mày, theo bản năng chạy tới: “Tiểu thư sao vậy?”

An Cửu liếc nhìn trên giường, Hồng Linh cũng theo đó nhìn Hạ Hầu Âm đang nằm.

Khi nãy ở trên thuyền hành động của tiểu thư quả thật dọa Hạ Hầu Âm phải sợ, có điều nàng chứng kiến cũng thấy vui sướng, nếu không tại Hạ Hầu Âm này dụ tiểu thư tới đây, tiểu thư cũng đã không rơi vào tay nam nhân kia.

Vừa tới nơi này Hạ Hầu Âm bỗng cảm thấy không khỏe, nam nhân kia tìm đại phu, kê đơn thuốc, Hạ Hầu Âm mới đỡ một chút.

“Tiểu thư cứ mặc kệ nàng ta đi, lo nàng ta sống chết thế nào làm gì?” Hồng Linh lạnh giọng.

An Cửu lại híp mắt cười, cầm một đĩa điểm tâm đi về hướng giường, Hạ Hầu Âm vốn không ngủ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, toàn thân lập tức nâng cao phòng bị.

Tới trước giường, An Cửu lại không nói gì, chỉ nhìn Hạ Hầu Âm.

Qua nửa ngày, bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm, Hạ Hầu Âm không kiềm chế được mà mở mắt: “An Cửu, ngươi còn muốn làm gì?”

“Dung phi nương nương đói bụng là chuyện nhỏ, để long tự đói bụng thì không tốt đâu.”

“An Cửu, ngươi đừng hòng có chủ ý! Bổn cung nói ngươi biết, Hách Liên Bích chắc chắn sẽ không để bổn cung chết, nếu ngươi làm ta bị thương, ta...”

“Đủ rồi!” An Cửu cầm một miếng điểm tâm nhét vào miệng Hạ Hầu Âm, “Đừng cứ nghĩ người ta luôn muốn mạng ngươi, cũng chỉ có ngươi lúc nào cũng tính kế người khác. Hạ Hầu Âm, trong mắt ta mạng của ngươi còn không bằng một đồng tiền!”

Nếu không phải cảm tạ nàng ta khi nãy ở trên thuyền hỗ trợ nàng diễn một vở kịch, nàng nhất định mặc kệ Hạ Hầu Âm này sống chết thế nào.

Nếu Bắc Sách phát hiện mấy lỗ hổng nàng mượn việc đâm vào búi tóc Hạ Hầu Âm tạo ra, y chắc chắn biết tin tức nàng để lại có ý nghĩa gì.

Hạ Hầu Âm giật mình nhìn An Cửu, xác định nàng thật sự không định hại mình, lúc này mới yên tâm nuốt điểm tâm xuống. Ngôn Tình Xuyên Không

An Cửu nhét đống điểm tâm còn lại vào tay Hạ Hầu Âm, lạnh giọng: “Ngươi và ta bây giờ là châu chấu buộc trên cùng một sợi dây thừng, ở đây chỉ có con tin, không phân biệt thân phận, nếu Dung phi nương nương còn muốn ăn món khác thì tự lấy ăn đi, An Cửu ta không có thói quen hầu hạ ai.”

Dứt lời, An Cửu xoay người đến trước bàn, cầm đũa cùng Hồng Linh ăn cứ như đây là nhà mình.

Chủ tử bọn họ tùy ý như vậy làm Hạ Hầu Âm nhíu mày, nàng ta bỏ qua điểm tâm trong tay, giãy giụa đứng dậy, cũng tới trước bàn ngồi xuống cùng ăn.

Dù gì cũng là địa bàn của người khác, bây giờ còn được khoản đãi, nhưng cũng không biết sau này sẽ thế nào, cho nên lấp đầy bụng mới là quan trọng nhất.

Hạ Hầu Âm ăn có hơi vội vàng, đến khi ăn no, nàng ta buông chén đũa, lên tiếng: “Nói thật, An Cửu, ta thật sự hâm mộ ngươi!”

An Cửu ngây ra, khẽ cười: “Hâm mộ ta may mắn gả cho Bắc Sách à?”

Những gì Hạ Hầu Âm kêu gào trên thuyền hôm nay nàng vẫn chưa quên.

“Không chỉ vậy!” Hạ Hầu Âm xoa bụng, “Ta từng nghĩ nếu ngươi là ta... Năm đó gả cho Bắc vương gia, ngày tháng sau này của ngươi sẽ thế nào.”

An Cửu kinh ngạc, nếu nàng là Hạ Hầu Âm... Đây rõ ràng là chuyện không thể! Nhưng nếu Hạ Hầu Âm đã muốn biết, vậy nàng sẽ nói cho nàng ta nghe.

“Nếu ta là ngươi, năm đó thời điểm biết người mình phải gả là Bắc vương gia, ta sẽ làm lớn chuyện, cho dù phải từ bỏ tất cả!” An Cửu đưa mắt ra hiệu với Hồng Linh, bảo nàng múc thêm canh cho mình.

“Từ bỏ tất cả? Đó là hạ sách!” Đáp án này hiển nhiên khiến Hạ Hầu Âm ngạc nhiên.

“Hạ sách thì sao? Cũng tốt hơn gả cho người mình không thích, đời này hoặc là cùng người mình yêu bạc đầu giai lão hoặc là một mình tiêu sái.”

“Ha ha, cúng đúng, hôn sự với thái tử ngươi không hài lòng, ngươi trăm phương nghìn kế muốn hủy hôn. Thái tử không phải người ngươi yêu, ngươi sẽ không sống cả đời bên cạnh người mình không thích, nếu ta khi đó...” Nói đến đây, Hạ Hầu Âm không nói tiếp.

Nhưng An Cửu vẫn nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Hầu Âm, Hạ Hầu Nghi trăm phương nghìn kế lừa Hạ Hầu Âm thành thân, kể từ đó, cuộc đời nàng ta đã không còn do nàng ta quyết định. Nhưng nếu đổi lại là nàng, nàng mặc kệ cái gọi là lợi ích gia tộc, mặc kệ âm mưu quỷ kế, cho dù Hạ Hầu gia có dã tâm thì cũng đừng hòng khiến hạnh phúc cả đời nàng chôn cùng.

“Dù gì ta cũng không phải ngươi!” Trầm mặc hồi lâu, Hạ Hầu Âm lẩm bẩm.

Nàng ta không phải An Cửu, có một số việc nàng ta không thể tiêu sái như vậy, mà cũng có rất nhiều chuyện đã đi tới bước này nàng ta đã không thể thay đổi, chỉ có thể thúc đẩy đi về phía trước.

Hạ Hầu Âm hít sâu một hơi, đứng dậy quay lại giường.

Tiếng của An Cửu vang lên phía sau: “Dung phi nương nương hiện giờ đã có Hoàng Thượng sủng ái, có long tự trong bụng, nên biết quý trọng, nếu cứ nhìn chằm chằm vào người khác mà không quay đầu nhìn lại những gì mình đang có, nương nương chỉ tự chịu tội thôi!”

Hạ Hầu Âm giật mình, tự chịu tội thôi? Nàng ta chỉ cảm thấy mình đã bước vào vực sâu vô tận, còn có gì sâu hơn vực sâu mà nàng ta đang đứng, còn có gì khó hơn khiến người ta không thể chấp nhận?

Đúng lúc này ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, ba người trong phòng lập tức cảnh giác. Sau vài giây, cửa mở, nam nhân tuấn tú mang theo ý cười đã thay xiêm y tới, nhưng uy nghi trên người không hề suy giảm.

An Cửu liếc nhìn Hách Liên Bích, sau đó coi như không thấy gì, mà Hạ Hầu Âm từ trên giường giật mình ngồi bật dậy, đề phòng nhìn hắn.

Nhưng từ khi vào phòng, ánh mắt của Hách Liên Bích luôn hướng về phía An Cửu, thấy đồ ăn trên bàn đã vơi một nửa, ý cười trên mặt hắn càng đậm: “Sao hả? Đồ ăn đầu bếp này làm chắc là hợp khẩu vị đúng không, nhưng món này đều là món nàng thích, hương vị chắc cũng không kém với Bắc vương phủ đúng không?”

Hồng Linh nhíu mày, khi nãy nàng đã cảm thấy đồ ăn kỳ lạ, nàng cứ tưởng là trùng hợp, không ngờ... Nam nhân này cố ý chuẩn bị cho tiểu thư sao? Tại sao chứ?

Hạ Hầu Âm cũng cau mày, Hách Liên Bích đối xử với An Cửu...

An Cửu không nhịn được mà trừng mắt.

Thuộc hạ của Hách Liên Bích thấy nàng vô lễ, lạnh lùng quát: “To gan! Hoàng Thượng đang hỏi ngươi, thái độ của ngươi là gì thế hả!”

An Cửu vẫn làm như không nghe thấy.

Tên thuộc hạ kia muốn bước lên lại bị nghe Hách Liên Bích nói: “Không sao, An Cửu vương phi dùng thái độ gì đối mặt với trẫm, trẫm đều có thể chấp nhận!” Dứt lời, hắn nhìn An Cửu, ám chỉ, “An Cửu, ta có tin tức này nàng có muốn biết không?”

“Tin tức của ngài ta không có hứng thú.”

“Nhưng nếu tin tức đó có liên quan tới Bắc Sách của nàng, nàng có cảm thấy hứng thú không?” Hách Liên Bích cười như không cười, ánh mắt lộ sự tà ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.