Truyền thuyết? Nàng chỉ biết bà ngoài của thân thể này từng là An Dương vương phi, là nữ tử truyền kỳ của một thế hệ, hoàn toàn không biết còn có truyền thuyết này.
Hách Liên Bích cười nhìn An Cửu: “Người đời đều sai rồi, ứng nghiệm kia không phải ứng nghiệm với Thẩm Diên.”
“Truyền thuyết đó có đúng hay sai thì liên quan gì tới ta? Hơn nữa ta trước giờ không tin thiên địa quỷ thần, càng không có hứng thú với truyền thuyết người đời tưởng tượng ra.” An Cửu đè nén tò mò xuống, nhàn nhạt nói.
Nàng biết nếu để lộ sự tò mò, bản thân chắc chắn sẽ bị Hách Liên Bích khống chế. Đến giờ đối với nàng Hách Liên Bích còn tính là thân thiện, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng đế Bắc Tần Quốc, hắn trăm phương nghìn kế dụ nàng tới đây mục đích thật sự chỉ là để gặp mặt thôi sao?
An Cửu nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Bích, thấy hắn ngây ra, sau đó ý cười trên mặt dường như đậm hơn một chút.
“Không có hứng thú sao?” Hách Liên Bích khẽ cười, “Cho nàng xem một thứ, nàng chắc chắn sẽ thấy hứng thú!”
Nói rồi Hách Liên Bích vỗ tay, ngay lập tức có hai thị nữ tiếu lệ cầm một món đồ đi tới, món đồ kia được lụa đỏ che lại, bề ngoài tương đương nửa người. Hai thị vệ kia vô cùng cẩn thận cứ như món đồ ấy hết sức quý giá.
Buồn đồ xuống, thị nữ lui ra, Hách Liên Bích giơ tay kéo lụa đỏ xuống.
Đó là một pho tượng bằng ngọc.
“Chỉ là một pho tượng Hoa Thần nương nương bằng ngọc mà thôi, tượng ngọc như vậy ở Đông Sở Quốc của ta còn đẹp hơn, sinh động hơn của ngài.”
“Không có hứng thú sao?” Hách Liên Bích cười khẽ, nếu không có quan hệ, hắn như thế nào buổi sáng nàng?
Pho tượng trước mắt thậm chí còn không bằng tượng được thờ trong miếu Hoa Thần của hoàng cung.
Hách Liên Bích này tùy ý lấy một pho tượng ra muốn lừa nàng à? Chẳng lẽ định kể nàng truyền thuyết của tượng ngọc Hoa Thần?
Nhìn phản ứng của An Cửu, Hách Liên Bích vẫn tươi cười: “Nàng nhìn kỹ đi, tượng ngọc Hoa Thần này thật sự như những pho tượng nàng từng thấy sao?
An Cửu nhíu mày, cẩn thận đánh giá theo ý Hách Liên Bích, càng nhìn sắc mặt nàng càng thay đổi, thậm chí là toát ra sự không ngờ được.
Tượng ngọc này bề ngoài là tượng Hoa Thần nhưng không hẳn như vậy.
Mặt mày tương tự, nhưng lại rất khác.
Mà nhìn gương mặt tượng ngọc này, nàng càng nhìn nàng càng thấy kỳ lạ.
Từ đầu đến cuối ánh mắt Hách Liên Bích đều khóa chặt An Cửu, thấy ánh mắt nàng thay đổi, liền cười nói: “Truyền thuyết về Hoa Thần nương nương lưu truyền ngàn năm, khi đó đại lục là một chỉnh thể, không phân ra Đông Sở, Bắc Tần, Tây Lương, và Nam Cảnh, đế quốc lúc ấy vô cùng phồn vinh nhưng có một ngày đế quốc bị hủy, chư hầu các nơi nổi lên, chiến hỏa liên tục suốt trăm ngàn năm, cuối cùng là một đôi phu thê thống nhất thiên hạ. Trong đế hậu, đế vương tàn bạo, tay dính đầy máu, còn vương hậu thì nhân từ lương thiện. Chính vì vậy, trong rất nhiều chuyện đế hậu không cùng suy nghĩ, dần dần bằng mặt không bằng lòng. Hậu nhân của một vị vương từng bị đế hậu thống nhất lòng mang oán hận, tính kế mười mấy năm chỉ vì ly gián hay người, đế vương ngày càng không tin tưởng vương hậu, chính vì sự không tín nhiệm này đã giết chết vương hậu kia. Trong truyền thuyết, vương hậu chết trong biển hoa, vì không cam lòng nên linh hồn không thể siêu thoát. Đế vương mời đạo sĩ tới phong ấn linh hồn vương hậu dưới một pho tượng đá, mãi đến trước lúc chết, đế vương hối hận về những việc mình đã làm với vương hậu, mới sai người phá bỏ phong ẩn. Lúc đó, tượng đá thế mà biến thành tượng ngọc.”
An Cửu lẳng lặng nghe Hách Liên Bích kể. Truyền thuyết về Hoa Thần nương nương này nàng biết, người trong thiên hạ ngay cả một hài tử ba tuổi cũng biết.
Vương hậu kia thiện lương nhân từ, cho nên trở thành vị thần phù hộ trong tín ngưỡng của người sau này.
Có điều Hách Liên Bích kể truyền thuyết này để làm gì?
“Từ đó mọi người truyền rằng vương hậu thành thần, phù hộ con dân thiên hạ. Hoa Thần nương nương ở ngay trong tim mọi người, nhưng không ai biết bên tượng đá có một hàng chữ bằng máu, viết rằng Đế quốc không còn, thiên mệnh hợp lại.”
Đế quốc không còn, thiên mệnh hợp lại?
Trong truyền thuyết về Hoa Thần nương nương không hề đề cập tới việc này!
Lời Hách Liên Bích nói rốt cuộc là thật hay giả?
“Tượng ngọc cùng tám chữ đó bị đế vương giấu đi, trước khi chết ông ta mới biết đế quốc mình và thê tử thành lập rồi cũng sẽ có một ngày diệt vong, mà điều ông ta có thể làm chính là hạ lệnh đúc tượng ngọc Hoa Thần, thay đổi dáng vẻ của tượng ngọc Hoa Thần, để mặc truyền thuyết lưu truyền dân gian, còn tượng ngọc thật sự và tám chữ kia truyền cho đế vương đời tiếp theo, cứ thế truyền xuống. Điều ông ấy muốn chính là hậu thế của mình có thể tìm được người có số mệnh thống nhất thiên hạ.” Nói tới đây, ánh mắt Hách Liên Bích nhìn An Cửu nóng rực, “Qua ngàn năm triều đại thay đổi, tượng ngọc vẫn do hậu nhân của ông ấy gìn giữ, các thế hệ đều đang đợi người có thiên mệnh xuất hiện. An Cửu, nàng có biết vì giữ tín niệm này các thế hệ rốt cuộc đã tịch mịch thế nào không?”
An Cửu khẽ cười: “Cái gọi là người có thiên mệnh chỉ là câu chuyện bậc tiền bối kể lại mà thôi, thật sự có cái gọi là thiên mệnh à?”
Nghĩ đến Ngọc hoàng hậu từng vì hai chữ thiên mệnh mà chọn nàng làm thái tử phi, An Cửu lại thấy nực cười!”
“Ngày trước trẫm cũng từng nghi ngờ thiên mệnh chỉ là lý do thoái thác đế vương lừa gạt người đời, chỉ cần thống nhất thiên hạ, người đó chính là người có thiên mệnh. Nhưng... Sau này trẫm dần dần lại tin, nàng có biết tại sao không?” Không chờ An Cửu trả lời, Hách Liên Bích nói tiếp, “Năm đó tổ phụ của trẫm truyền lại một bức họa, bức họa ấy giống hệt tượng ngọc, khi đó tổ phụ cũng đang nghi ngờ vài thứ, nhưng thời điểm ông ấy hạ quyết tâm muốn đưa nàng về Bắc Tần thì lại có tin nàng ấy chết trận sa trường.”
An Cửu giật mình. Chết trận sa trường?
Bà ngoài của thân thể này... Thẩm Diên cũng chết trận sa trường, đây là trùng hợp sao?
“Nghe tin nàng ấy chết, tổ phụ ưu tư quá độ, không gượng dậy nổi. Ông ấy cho rằng nữ tử có khả năng là người có thiên mệnh đã mất, Hách Liên gia ta muốn thống nhất thiên hạ lại càng khó khăn, cho đến khi băng hà, tổ phụ cũng cho rằng như vậy. Nhưng sau này phụ hoàng ta cũng phát hiện một nữ tử giống hệt tượng ngọc, vì thế phụ thân ta mạo hiểm ở Đông Sở Quốc nhiều năm, ông muốn xem xem nữ tử kia có phải người sở hữu thiên mệnh không, nhưng ông ấy lại phát hiện nàng chỉ là tiểu thư khuê phòng bình thường, dù được mọi người yêu mến nhưng nàng hoàn toàn không có chút khôn khéo và khí phách của vương hậu năm xưa, càng không giống mẫu thân của mình có thể thống lĩnh Xích Minh hỗ trợ Đông Sở kiến quốc.”
Nghe đến đây, rất nhiều nghi vấn trong đầu An Cửu dần có đáp án.
Phụ hoàng hắn?
An Cửu nhíu mày, bỗng nhớ lại chuyện Khanh vương phi từng kể, người thật sự có được trái tim của mẫu thân là một người khác, mà người đó...
An Cửu nhìn Hách Liên Bích, dường như đã có câu trả lời.
Mẫu thân của thân thể này được nuôi ở khuê phòng từ nhỏ, là người trầm tĩnh hiếm khi tiếp xúc với người ngoài, nhưng nếu có người chủ động tiếp cận thì lại khác.
“Phụ hoàng ngài và nữ tử ấy yêu nhau sao?” An Cửu cười châm chọc. Nếu tất cả suy đoán là thật, vậy thì An Mạt quận chúa đúng là đáng thương!
Dường như không ngờ An Cửu sẽ hỏi như vậy, Hách Liên Bích ngây ra một lúc: “Phụ hoàng tới Đông Sở Quốc vì mục đích của mình, sao có thể để ý tới nhi nữ tình trường? Hơn nữa một người ngay cả phụ hoàng cũng cho rằng không phải nữ nhân mang thiên mệnh thì nàng sao có thể khiến phụ hoàng đem lòng yêu? Nếu thật sự yêu, phụ hoàng sao lại vất vả nhiều năm vẫn không tìm thấy?”
An Cửu giật mình.
Mẫu thân của thân thể này cho đến lúc chết vẫn nhớ mong nam tử kia à?
Rất nhiều việc về An Mạt quận chúa nàng đã không thể tìm được đáp án, nhưng đối với phụ hoàng của Hách Liên Bích nàng lại chẳng thích được, ngay cả Hách Liên Bích này...
An Cửu lạnh giọng cười: “Nàng bịa chuyện xưa xong chưa?”
Hách Liên Bích khẽ cười. Hắn chọc giai nhân không vui rồi. Chuyện xưa sao?
“Ha ha, An Cửu, chuyện xưa cũng được, sự thật là thế, gặp nàng vốn không đơn giản, nếu khó khăn lắm trẫm mới gặp được nàng, trẫm đương nhiên sẽ quý trọng cơ hội này! An Cửu quận chúa của Đông Sở Quốc có dung mạo giống với mẫu thân và bà ngoại của mình, nhưng một nữ tử yếu đuối dễ bị bắt nạt sao có thể là nữ tử có thiên mệnh? Thậm chí nghe tin Ngọc hoàng hậu của quý quốc chọn nàng làm thái tử phi trẫm nghe xong còn cười cho qua chuyện. Thiên mệnh? Dù thế nào cũng sẽ không do một nữ tử tầm thường như vậy gánh vác đúng không? Nhưng khi trẫm nhìn thấy hiện tượng Thất Tinh Liên Châu, trẫm liền biết đây là kỳ cảnh ông trời cho trẫm thấy. Trẫm bắt đầu có hi vọng, trẫm sai thám tử ở Đông Sở Quốc điều tra về nàng, khi trẫm biết tính cách nàng thay đổi, nàng có biết trẫm vui thế nào không? Lấy danh nghĩa thiên tử thống nhất thiên hạ... Ha ha, nàng đúng là khiến trẫm bất ngờ, hi vọng của trẫm càng lúc càng lớn, trẫm gấp đến không chờ nổi mà muốn gặp nàng, nhưng trẫm không ngờ nàng lại gả cho Bắc Sách, một nam nhân nổi tiếng của Đông Sở Quốc rõ ràng chưa từng đặt chân vào triều chính nhưng lại dưới một người, trên vạn người! An Cửu, ta càng chắc chắn là người có thiên minh đó, xem ra tổ tiên rất hậu đãi trẫm, để sứ mệnh Hách Liên gia truyền từ đời này sang đời khác đến đời trẫm sắp thành hiện thực. Năm đó, tổ tiên thống nhất đại lục của trẫm có được thiên hạ, mất tình cảm phu thê, đến lúc chết ông ấy vẫn hối hận, vì thế lỗi lầm đó hậu nhân của ông ấy đương nhiên sẽ không phạm phải. Sau khi đế quốc tiêu vong, cho dù Hách Liên hoàng thất có hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng hậu vị vẫn luôn để trống. Các thế hệ tương truyền một khi người có thiên mệnh xuất hiện thì trong cung chỉ có hai người đế hậu!” Hách Liên Bích nhìn An Cửu, ánh mắt rực lửa.
Không phải An Cửu đố kỵ ghen ghét sao? Hậu cung chỉ có một người, sẽ không còn ai để đố kỵ nữa, việc này quả thật hợp ý An Cửu!
Nhưng An Cửu nghe lại cảm thấy buồn cười.
“Theo lời ngài nói, An cửu đã gả đi, mà người có thiên mệnh nên chờ ngài mới đúng. Vì thế xem ra Hoàng Thượng ngài nhìn lầm người rồi.”
Người có thiên mệnh? Nàng không cần thứ gọi là thiên mệnh!
Điều nàng muốn là cùng Bắc Sách bạc đầu giai lão, nhưng cố tình luôn có kẻ đến gây chuyện.
Ánh mắt Hách Liên Bích tối sầm, nhưng chỉ chớp mắt, hắn lại cười ha ha: “Thì sao chứ? Trẫm không ngại việc nàng đã gả đi hay chưa, chỉ cần nàng là nữ tử có thiên mệnh thì đã chú định buộc chặt với trẫm! Người có thiên mệnh, trẫm nhất định phải có được!”
Hách Liên Bích nhìn An Cửu, nụ cười kia khiến người ta phải tê dại da đầu.
An Cửu không vui nhíu mày, Hách Liên Bích này quá kiêu ngạo rồi!
“Hoàng Thượng, nếu ngài đã sai thám tử tìm hiểu ta, chắc cũng có chút hiểu biết về ta đúng không? Chuyện An Cửu muốn làm, ai cũng không ép được.” An Cửu gằn từng câu từng chữ.
Hách Liên Bích híp mắt, tiếng cười lại lần nữa vang lên.
“Ai bảo trẫm muốn ép nàng, trẫm chưa từng ép ai làm chuyện dù cả, dù phải có được người sở hữu thiên mệnh, trẫm cũng muốn nàng ấy cam tâm tình nguyện, trẫm sẽ cùng nàng ấy thống nhất thiên hạ!”
“Vậy sao? Thế thì chúc Hoàng Thượng sớm ngày tìm được nữ tử đó, được như ước nguyện.” An Cửu khẽ cười, mắt lại liếc nhìn tượng ngọc kia. Giờ phút này nàng mới nhận ra tượng ngọc này kỳ quái ở điểm nào.
Tương tự! Nàng nhìn tượng ngọc thế mà có cảm giác đang tự soi gương.
Nàng không thể không thừa nhận tượng ngọc này rất giống nàng, nhưng chỉ dựa vào thứ này mà bảo nàng tin nàng là người có thiên mệnh, sao có thể?
Hơn nữa nếu nàng thật sự có bản lĩnh thống nhất thiên hạ thì cũng phải vì Hách Liên Bích này không phải à?
Hách Liên Bích hiểu ý An Cửu nhưng hắn vẫn cười, cứ như mọi việc đều nằm trong tầm khống chế.
Căn phòng rơi vào trầm mặc, Hách Liên Bích nhìn chằm chằm An Cửu, sai người đem tượng ngọc xuống. An Cửu gạt suy nghĩ về chuyện hôm nay ra khỏi đầu, nghĩ tới mục đích mình tới, nàng liếc nhìn Hách Liên Bích kia.
“Hạ Hầu Âm dùng Thượng Quan Liên dụ ta tới chắc là tin tức ngài cung cấp đúng không?” Cẩn thận nghĩ, Hạ Hầu Âm kia không thể có bản lĩnh tra ra chuyện nàng đang tìm Thượng Quan Liên, khả năng duy nhất có thể giải thích được hẳn là Hách Liên Bích tiết lộ cho nàng ta.
Lẫm Phong nói sau khi Thượng Quan Liên gặp người của Bắc Tần mới rời khỏi kinh thành, đi thẳng về hướng bắt, vậy nàng ta càng có khả năng có liên quan tới Hách Liên Bích.
Hách Liên Bích giật mình, nhấp ngụm rượu: “Thượng Quan Liên? Ý nàng là Tích cô nương?”
“Đúng vậy, là nàng ta! Nàng ta là người của ngài?”
Nếu là người của Hách Liên Bích, vậy thì lại không phù hợp với tin tức Đỗ Nhược Khanh tiết lộ trước khi chết.
Theo Đỗ Nhược Khanh, kẻ đứng sau Thượng Quan Liên rõ ràng sống trong hoàng cung Đông Sở.
Hách Liên Bích híp mắt: “Nàng ta là người của trẫm, lại không phải người của trẫm. Có điều trẫm muốn biết tại sao nàng lại chấp nhất với nàng ta như vậy?”
“Dựa vào đâu ta phải trả lời ngài?”
“Ha ha, được, nàng không nói, trẫm không hỏi nữa. Về Thượng Quan Liên kia, trẫm có thể để lộ chút tin tức cho nàng, coi như là quà gặp mặt trẫm tặng nàng.” Hách Liên Bích nhếch mép cười, “Nàng có biết Tễ Nguyệt Các không? Chỉ ba chữ này, nhiều hơn thì trẫm không thể nói!”
Tễ Nguyệt Các?
An Cửu nhíu mày, đây là môn phái nào trên giang hồ à?
Nếu là thế, vậy chắc Lẫm Phong sẽ biết, nhưng hắn lại không có tin tức, điều này có ý nghĩa gì?
An Cửu nhướng mày cười: “Đa tạ!”
Tễ Nguyệt Các, chỉ cần biết ba chữ này, sự việc sẽ có đột phá, vậy là đủ rồi không phải sao?
“Nếu Thượng Quan Liên kia đã không ở trên đảo Li Tâm, vậy An Cửu không quấy rầy nữa, hôm nay Hoàng Thượng khoản đãi, An Cửu sẽ khắc ghi trong lòng, nếu tương lai có cơ hội chắc chắn sẽ chiêu đãi ngài một phen.” An Cửu đứng dậy, không định ở đây lâu.
Nhưng nàng vừa đứng lên lại nghe Hách Liên Bích gọi lại.
An Cửu nhìn Hách Liên Bích, nhíu mày: “Còn chuyện gì sao?”
“E rằng bây giờ nàng chưa thể đi được.” Hách Liên Bích vuốt ve chung rượu, “Ngày mai là ngày hội minh của Bắc Tần và Đông Sở, trẫm có vài điều kiện chỉ sợ hoàng đế quý quốc không đồng ý, cho nên làm phiền nàng ở với trẫm thêm một thời gian.”
An Cửu giật mình. Ý của Hách Liên Bích là dùng nàng làm con tin à?
“Đường đường là hoàng đế một nước lại có hành động tiểu nhân như vậy, một khi truyền ra e rằng mặt mũi của Bắc Tần sẽ mất hết.”
Hách Liên Bích lại không để bụng: “Hành động tiểu nhân? Để đạt được mục đích trẫm không ngại dùng hết thủ đoạn, nàng nên cảm thấy may mắn đấy, nếu là tiểu nhân trẫm đã không đối xử tử tế với nàng như vậy.” Dứt lời, Hách Liên Bích cao giọng, “An Cửu vương phi, để trẫm sai người dìu nàng đi hay tự nàng đi với trẫm đây? Trẫm không muốn đối xử với nàng như đối xử với Dung phi của quý quốc, dù sao nàng cũng là khách quý của trẫm, không phải ư?”
“Ngài...” An Cửu nghiến răng. Phân tích tình hình, nàng sẽ không ngốc đến mức giãy giụa, giờ này chắc Nam Minh đã tìm được Bắc Sách. An Cửu khẽ cười, “Vậy làm phiền Hoàng Thượng dẫn đường!”
Phong thái hào sảng không sợ này càng khiến hai mắt Hách Liên Bích sáng ngời.
Hay cho một An Cửu, chỉ cần có sự gan dạ và sáng suốt này cũng đủ có khí thế của người sở hữu thiên mệnh.
Hách Liên Bích đến cạnh An Cửu, tuyên cáo: “Nàng là nữ tử thông minh, thay vì cho rằng mình là con tin thì cứ nghĩ bản thân đang cống hiến cho quốc gia tương lai thuộc về nàng, đã là người sở hữu thiên mệnh, nàng không thoát khỏi đâu!”
Rồi sẽ có một ngày hắn và cùng nàng sẽ đứng liếc nhìn thiên hạ của họ.
An Cửu khẽ cười, hoàn toàn không cho hắn mặt mũi: “Đến lúc đó Hoàng Thượng đừng thất vọng.”
Hai người nhìn nhau, khói lửa len lỏi trong không khí vô cùng mãnh liệt.
Bọn họ rời khỏi Li Tâm Đình, Hồng Linh nhìn thấy An Cửu, lập tức chạy tới, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người này...”
Nàng vừa mở miệng, Hách Liên Bích liền trừng mắt nhìn, Hồng Linh theo bản năng co rúm người, nắm chặt cổ tay An Cửu: “Tiểu thư...”
“Đừng sợ, con người này tuy chẳng phải người tốt gì nhưng vẫn chưa đến mức giết người như ma.” An Cửu lạnh lùng nói.
Hách Liên Bích cười rộ, nữ nhân này là đang khen hắn hay châm biếm hắn vậy?
Hách Liên Bích không nói gì thêm, nâng bước lên một con thuyền, đứng ở đầu thuyền nhìn chủ tớ An Cửu, dáng người đĩnh bạt ấy đứng trước gió càng có vẻ uy nghi, ánh mắt sắc bén nhìn An Cửu như đang mời lại như uy hiếp.
Đón nhận ánh mắt ấy, An Cửu cũng lên thuyền, dẫn đầu vào bên trong, Hách Liên Bích đứng sau vô cùng thưởng thức.
“Xem ra nàng đã coi mình là nữ nhân sở hữu thiên mệnh của trẫm rồi.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự hài lòng vài hài hước.
An Cửu đáp lại không chút lưu tình: “Hình như Hoàng Thượng hơi tự cho cảm giác của mình là đúng rồi.”
Hách Liên Bích cười cười, An Cửu này biết rõ mình đang là con tin nhưng lại không hề sợ hãi, dáng vẻ thong dong như thế quả thật nằm ngoài dự kiến của hắn.
Khó trách có thể khiến Bắc Sách khuynh đảo Đông Sở một lòng vì An Cửu, nếu đổi thành hắn, nữ tử như vậy hắn cũng sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, coi như bảo bối.
Nghĩ đến hội minh ngày mai, ánh mắt Hách Liên Bích trầm xuống.
An Cửu vào trong thuyền thì thấy Hạ Hầu Âm bị trói ném dưới đất hiện đang giãy giụa. Vừa thấy An Cửu vào, nàng ta ngẩn ra, cười lạnh: “A, bổn cung cứ tưởng ngươi là khách quý của Hách Liên Bích, sao hả? Cũng lên thuyền à?”
“Có phải khách quý hay không ta không biết, nhưng ít nhất ta không bị trói như ai đó không phải sao? Dung phi nương nương, dây thừng chắc lắm, ngươi giãy giụa như thế nếu để da thịt mình bị thương, Hoàng Thượng của chúng ta sẽ rất đau lòng. Có điều ta đúng là bội phục Dung phi nương nương, ngươi nói xem ngươi dùng Thượng Quan Liên dụ ta tới đây, ta còn tưởng ngươi đã khống chế mọi thứ, ta là thịt cá, ngươi là dao thớt, nhưng không ngờ... Vị trí thịt cá này lại bị Dung phi nương nương ngươi chiếm trước.”
“Ngươi...” Hạ Hầu Âm trừng mắt, nàng ta sao có thể ngờ Hách Liên Bích lại lợi dụng nàng ta? Lòng đang nguyền rủa Hách Liên Bích, vừa thấy Hách Liên Bích tới, nàng ta quát lớn, “Hách Liên Bích, tốt nhất là ngươi mau thả bổn cung ra, nếu để Hoàng Thượng biết ngươi dám bắt bổn cung, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”
Hách Liên Bích khẽ cười, không để bụng, ngay cả An Cửu cũng cười châm chọc. Hạ Hầu Âm này giận đến mức hồ đồ rồi à?
“Sao ngươi lại lọt vào tay trẫm ngươi biết quá rõ rồi!” Hách Liên Bích lạnh giọng.
Dứt lời, mặt Hạ Hầu Âm cứng đờ.
Đáng giận!
Hạ Hầu Âm thầm mắng, hoài nghi nhìn An Cửu: “Hay cho một An Cửu, có thể thành khách quý của hoàng đế Bắc Tần, các ngươi cấu kết với nhau rốt cuộc muốn làm chuyện xấu gì?”
Trực giác nói rằng khi nãy nàng ta bị đưa đi, hai người này nhất định đã nói gì đó.
An Cửu nhướng mày, chậm rãi đi tới, ngồi xổm bên cạnh Hạ Hầu Âm, cười như không cười: “Nếu đã cấu kết làm việc xấu thì đương nhiên là đang mưu đồ vài bí mật không thể để lộ ngoài ánh sáng, ví dụ như... Nếu giết ngươi ở Li Giang, cho dù Tĩnh Phong Đế truy cứu thì cũng không tìm được chứng cứ, cuối cùng, người đời chỉ biết Dung phi ham chơi, tự mình lên đảo Li Tâm, không ngờ bị sóng gió cuốn vào nước, một thi hai mệnh. Đáng tiếc, một dung mạo mỹ lệ như vậy, trong bụng lại hoài long tự thân phận tôn quý như thế, đúng là đáng tiếc!”
“An Cửu... Ngươi đừng vội đe dọa bổn cung!” Hạ Hầu Âm lạnh lùng quát. Tuy An Cửu đã lên thuyền nhưng không hề có dấu hiệu ép buộc, tại sao Hách Liên Bích lại có đãi ngộ này dành cho An Cửu?
“Đe dọa? Ta không đe dọa. Thật không biết Dung phi nương nương đang có thai còn theo Hoàng Thượng bôn ba tới Nghiệp Thành này rốt cuộc để làm gì. Chắc không phải là vì tính kế ta chứ? A, An Cửu ta đúng là vinh hạnh thật, có thể lọt vào mắt xanh của Dung phi nương nương khiến ta hận không thể lập tức ném ngươi xuống Li Giang đút cho cá ăn đấy!”