Trong lòng Nhàn Lạc cảm thấy vô cùng uất ức, mặc dù chuyện này là nàng nói ra, nhưng mình chỉ nói là cho đại tiểu thư một bài học mà thôi, về phần chuyện bỏ thuốc rõ ràng chính là ý của tiểu thư mình, tại sao có thể trách nàng chứ? Còn nữa, chuyện kia, cuối cùng rõ ràng chính là tiểu thư quyết định, nhưng mà bây giờ lại thành sai lầm của nàng.
“Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết.” Triệu Khả Nhân đột nhiên đạp Nhàn Lạc một cước, “Đều bởi vì ngươi ở một bên xúi giục, ta mới có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu không phải ngươi đưa ra chủ ý lung tung, sao ta lại biến thành bộ dáng này chứ?”
Nghe Triệu Khả Nhân nói, Nhàn Lạc cũng không dám nói gì nữa, sợ rước lấy tức giận của Triệu Khả Nhân, khiến mình tổn thương.
Nhưng mà, thấy Nhàn Lạc trầm mặc, cơn giận trong lòng Triệu Khả Nhân cũng không hề biến mất một chút nào, ngược lại là càng thêm mạnh mẽ. Theo ý nghĩ của nàng Nhàn Lạc trầm mặc, chính là thừa nhận sai lầm. Điều này càng làm cho nàng tin rằng, mình nói không sai, lần này chuyện mình bị giáng chức chính là lỗi của Nhàn Lạc. Cho nên, Triệu Khả Nhân khí tức giận, không ngừng đưa ra chân, đấm đá Nhàn Lạc.
Qua một lúc lâu, Triệu Khả Nhân đại khái cũng mệt mỏi, nàng từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Nhàn Lạc trên đất, “Bây giờ ngươi cút ra ngoài, mấy ngày kế tiếp, ta không muốn nhìn thấy ngươi... ngươi không cần xuất hiện trước mặt của ta. Về phần thời điểm ta xuất giá, có cần dẫn ngươi theo hồi môn hay không, ta còn muốn suy tính một chút.”
Nghe Triệu Khả Nhân nói, trong lòng Nhàn Lạc tràn đầy sợ hãi, nàng rất sợ Triệu Khả Nhân sẽ tiếp tục đánh nàng, cho nên vội vàng rời khỏi phòng. Nhưng mà, nàng lúc ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy Nhàn Vân ở một bên vẫn không nói một lời, mặt đang hả hê nhìn mình, trong lòng của nàng liền tràn ngập sự không cam lòng. Nhưng mà, nàng cũng biết hiện tại mình cái gì cũng không làm được, cho nên nàng chỉ có thể lặng lẽ mà rời khỏi phòng.
Mà Nhàn Vân lưu lại, vội vàng đi lên phía trước, bắt đầu an ủi Triệu Khả Nhân. Nhàn Vân cũng là một người thông minh, nàng biết cơ hội của mình đã tới. Lúc trước, tiểu thư vẫn luôn thiên vị Nhàn Lạc. Nhưng mà bây giờ không giống nhau, bởi vì Nhàn Lạc ra chủ ý n hại tiểu thư thành bộ dáng này, tiểu thư đối với Nhàn Lạc đã mất đi tin tưởng. Cái này chính là cơ hội của mình, mình nhất định nắm chắc tốt cơ hội này.
Nhàn Lạc một mình trở lại gian phòng, nhìn mình tràn đầy vết thương, trong lòng của nàng tràn đầy uất ức và hận ý. Chuyện này rõ ràng chính là tiểu thư quyết định, nhưng bây giờ xảy ra chuyện lại là sai lầm của nàng. Không chỉ có như vậy, mình còn bị đánh tàn nhẫn.
Hơn nữa quan trọng nhất, ánh mắt Nhàn Lạc híp lại, trong mắt tản ra ánh sáng khác thường. Cho tới nay, nàng làm nhiều việc như vậy, vì muốn cuộc sống tốt hơn. Lúc trước, nàng vốn hy vọng có thể dựa vào tiểu thư, đến phủ Thái tử. Nếu tương lai có thể được Thái tử coi trọng, chính là một thị thiếp, đó cũng là phong quang vô hạn. Nhưng từ chuyện vừa rồi, có thể bây giờ tiểu thư đã không tin tưởng nàng. Nói như vậy, chính là tương lai nàng làm hồi môn đi theo đến phủ Thái tử tuyệt đối cũng không sẽ có ngày nổi danh.
Trong lòng Nhàn Lạc không ngừng tính toán. Rốt cuộc, ánh mắt của nàng cũng bắt đầu phát sinh biến hóa, từ uất ức, biến thành do dự bất định, đến cuối cùng trở nên kiên định. Ánh mắt của nàng thoáng qua một tia sắc bén và ánh mắt kiên định, nàng đứng dậy, lần nữa đổi một bộ y phục, chải lại tóc, rời khỏi Hạ Vũ viên.
Trong Xuân Huy Viên, Triệu Khả Nhiên đang dùng đồ ăn sáng, Cầm Hương, Thi Hương và Lung nhi đều một bên hầu hạ. Trên mặt mọi người đều tràn đầy nụ cười. Kể từ khi thánh chỉ tới, tất cả mọi người đều là vui sướng khi người gặp họa. Họ cũng biết chuyện ngày hôm qua là nhị tiểu thư làm rồi, cho nên tất cả mọi người cảm thấy đây là báo ứng.
“Các ngươi a! Cần vui mừng rõ ràng như vậy sao?” Nhìn bộ dáng của các nàng, Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, “Chuyện này hẳn là không liên quan đến chúng ta đi! Xem bộ dạng các ngươi, giống như là nhặt được bảo vật. Vui mừng như vậy sao?”
“Tiểu thư, ta đây không phải vui mừng thôi sao!” Lung nhi cười nói, “Chuyện ngày hôm qua, rõ ràng chính là nhị tiểu thư làm, nhưng khổ nổi chúng ta không có chứng cớ, cho nên không làm gì được nàng. Nhưng mà, hôm nay nàng chính là tự nhận ác quả rồi.”
“Lung nhi, chuyện này không liên quan đến chúng ta.” Triệu Khả Nhiên cười lắc đầu, “Triệu Khả Nhân biến thành hình dáng gì, việc không liên quan đến chúng ta, cho nên ngươi nha, cũng không cần như vậy, vẫn là hảo hảo làm việc đi!”
“Tiểu thư, khó được người ta vui mừng như vậy, làm sao người có thể đả kích người ta như vậy chứ?” Lung nhi cong miệng lên, nhìn Triệu Khả Nhiên.
“Được rồi, tiểu thư, người để cho nàng vui mừng một chút đi!” Cầm Hương ở một bên cười trêu nói, “Nàng khó được vui mừng như vậy, mặc dù là vui sướng khi người gặp họa. Ha ha ha ~~”
Nhìn bộ dạng Lung nhi và Cầm Hương, Triệu Khả Nhiên tức giận cười, không để ý đến họ, mà tiếp tục ăn đồ ăn sáng của mình.
“Chỉ là! Ta cảm thấy có một chút kỳ quái.” Lung nhi nghiêng đầu, trái lo phải nghĩ cũng không hiểu, “Mọi người nói xem, Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao biết chuyện ngày hôm qua. Bất quá chỉ xảy ra mới qua một ngày, Hoàng thượng không chỉ biết, mà sáng sớm hôm nay đã hạ thánh chỉ, tốc độ này thật sự là quá nhanh!”
Nghe được nói Lung nhi, động tác Triệu Khả Nhiên dừng lại, chỉ là rất nhanh liền khôi phục bình thường, nàng cười, “Lung nhi, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Dù sao tâm tư của Hoàng thượng cũng không phải là chúng ta có thể tùy ý đoán!”
“Cũng đúng.” Lung nhi gật đầu một cái, “Vẫn là Thánh tâm khó dò, xem ra không nên nghĩ quá nhiều thì tốt hơn.”
“Không sai, không sai.” Cầm Hương vội vàng phụ họa nói.
“Rắc rắc rắc…” Lúc này, đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, Hiểu Thì liền đi vào.
“Có chuyện gì không?” Triệu Khả Nhiên cau mày mở miệng hỏi, bởi vì lúc đang dùng đồ ăn sáng, nô tỳ trong Xuân Huy viên tuyệt đối sẽ không tùy tiện đến quấy rầy. Nếu đã tới, vậy thì có chuyện quan trọng rồi.
Nghe được câu hỏi của Triệu Khả Nhiên, Hiểu Thù thi lễ, cung kính trả lời, “Tiểu thư, Nhàn Lạc bên cạnh nhị tiểu thư tới, nói là có chuyện quan trọng muốn cùng tiểu thư người thương lượng!”
“Chuyện quan trọng?” Triệu Khả Nhiên cau mày, suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, mở miệng nói, “Được rồi, bây giờ ngươi mang nàng vào đi!”
Được Triệu Khả Nhiên phân phó, Hiểu Thù nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Tiểu thư, Nhàn Lạc tới tới đây là vì cái gì đây?” Thi Hương mở miệng nói, “Sáng sớm hôm nay nhị tiểu thư bị cách chức làm thứ phi, Nhàn Lạc lúc này không ở trong Hạ Vũ viên trấn an nhị tiểu thư, ngược lại đi tới nơi này, không biết có phải lại đang tính toán cái gì hay không.”
“Không sai.” Cầm Hương hiển nhiên hết sức tán thành cách nhìn của Thi Hương, “Nhàn Lạc và Nhàn Vân bất đồng, nàng so với Nhàn Vân thông minh hơn nhiều, cũng thường nghĩ kế cho Triệu Khả Nhân, nghe nói nàng rất được Triệu Khả Nhân tin tưởng. Nhưng vào lúc này, lúc Triệu Khả Nhân đang đau lòng, chuyện nàng cần làm chính là ở lại bên cạnh Triệu Khả Nhân, lấy được tin tưởng của Triệu Khả Nhân mới đúng. Phải biết nàng và Nhàn Vân tranh giành vô cùng lợi hại. Nàng lúc này tới nơi này, nô tỳ sợ là người đến không có ý tốt.”
“Không cần lo lắng như vậy.” Ngược lại Triệu Khả Nhiên không nghĩ nhiều như vậy, “Nhàn Lạc lúc này, chưa chắc là vì giúp Triệu Khả Nhân mưu hại cái gì. Triệu Khả Nhân mới vừa nhận được thánh chỉ mà thôi, nàng không phải ngu ngốc, sẽ không tiếp tục lại chọn thời điểm này, gây ra chuyện gì. Hơn nữa, ta cũng cảnh cáo nàng, nàng tạm thời sẽ không có động tác gì mới đúng.”
“Nếu nói như vậy, Nhàn Lạc tới nơi này là muốn làm cái gì?” Lung nhi vô cùng không hiểu.
“Điểm này ta cũng không biết.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt một tiếng, “Chỉ là, chúng ta cũng không cần quản nhiều như vậy, nếu nàng đã tới, thì nhất định sẽ có mục đích của nàng, chúng ta chỉ cần nhìn là được. Đúng rồi, chờ một chút, các ngươi cũng không cần nói gì, ta muốn hảo hảo nhìn một chút, Nhàn Lạc rốt cuộc là muốn làm gì.”
Rất nhanh, Hiểu Thù liền dẫn Nhàn Lạc vào, sau đó nàng liền đi ra ngoài. Nàng tự biết rõ, biết đây không phải là nơi nàng nên lưu lại, cho nên nhanh chóng tự giác rời đi.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ Nhàn Lạc, mọi người đều kinh ngạc. Bởi vì gương mặt Nhàn Lạc vừa đỏ vừa sưng, rất rõ ràng chính là bị người đánh thành bộ dáng này. Còn nữa, trên cổ tay nàng, trên cổ loáng thoáng vẫn có thể thấy một chút vết thương. Không biết là bị người nào đánh cho thành như vậy.
Thấy dáng vẻ của Nhàn Lạc, trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, chỉ là, nàng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, sau đó nhàn nhã dùng đồ ăn sáng, hình như không phát hiện trong phòng có thêm một người.
Nhàn Lạc vừa tiến vào cũng không có mở miệng, nàng chờ Triệu Khả Nhiên mở miệng hỏi thăm, như vậy nàng mới có thể mở miệng. Nàng rất có tự tin, thấy được dáng vẻ của nàng, đại tiểu thư nhất định sẽ cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Nói như vậy, mình lại nói ra mục đích bản thân đến đây, đại tiểu thư mới có thể nguyện ý tin tưởng mình.
Có thể để cho Nhàn Lạc không ngờ chính là, kể từ lúc nàng đi vào, trừ lúc mới bắt đầu, đại tiểu thư liếc nàng một cái, đại tiểu thư liền xem nàng như trong suốt, cái gì cũng không có nói, cũng không có mở miệng hỏi thăm điều gì, thậm chí cũng không muốn nhìn nàng lâu một chút.
Thấy tình cảnh như thế, trong lòng Nhàn Lạc vô cùng hốt hoảng, hơn nữa, Triệu Khả Nhiên ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, điều này làm cho nàng vô cùng khẩn trương.
Nhàn Lạc suy nghĩ kỹ một lát, rốt cuộc hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí, lập tức quỳ xuống đất, mở miệng nói, “Đại tiểu thư, nô tỳ có việc muốn nhờ.”
Đối mặt với Nhàn Lạc, Triệu Khả Nhiên không sợ cũng không vội vàng đặt chén trong tay xuống, cuối cùng mắt chịu nhìn thẳng Nhàn Lạc, “Ngươi có gì muốn nói, vậy thì nói đi!”
Nhàn Lạc ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Khả Nhiên trong ánh mắt tràn đầy kiên định, “Đại tiểu thư, nô tỳ muốn thần phục đại tiểu thư.”