Đích Trưởng Nữ

Chương 207: Chương 207: Chương 188.1: Dã tâm của Nhàn Lạc




Nhàn Lạc vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng sợ ngây người. Mọi người vô cùng kinh ngạc nhìn Nhàn Lạc. Họ cũng không biết trong hồ lô Nhàn Lạc rốt cuộc là bán thuốc gì. Chỉ là mặc dù lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng cũng không có mở miệng. Bởi vì vừa rồi Triệu Khả Nhiên đã phân phó, ai cũng không được tùy tiện mở miệng. Cho nên mọi người cũng không nói gì, chỉ là bình tĩnh đứng ở một bên nhìn tiến triển của sự việc.

Nghe Nhàn Lạc nói, trong mắt Triệu Khả Nhiên lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng thái độ cũng không hề có một chút biến hóa, nàng cười nhìn Nhàn Lạc quỳ dưới đất, “A…, ngươi nói ngươi muốn thuần phục ta... ta làm sao biết ngươi nói rốt cuộc có thật hay không. Quan hệ giữa ta và Triệu Khả Nhân, trong lòng ngươi rõ ràng, ngươi là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Triệu Khả Nhân, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi chứ?”

Nhàn Lạc đã sớm nghĩ đến chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, cho nên khi nghe được Triệu Khả Nhiên nói, ngược lại nàng không gấp gáp, mà tiếp tục nói, “Đại tiểu thư, băn khoăn của người nô tỳ hiểu, nhưng mà nô tỳ là thật tâm thật ý. Về sau, nô tỳ sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh. Hi vọng người có thể cho nô tỳ cơ hội này.”

“Ta không có cách nào tin tưởng ngươi,  cho nên ta sẽ không cho ngươi cơ hội này.” Triệu Khả Nhiên cười trả lời, “Trước kia rốt cuộc ngươi giúp đỡ Triệu Khả Nhân làm bao nhiêu chuyện, trong lòng ngươi rõ ràng, trong lòng ta cũng rõ ràng. Ta cho là, giữa chúng ta căn bản không có cách nào tin tưởng lẫn nhau được.”

“Đại tiểu thư, ngươi cũng nói, nô tỳ là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh nhị tiểu thư, cho nên nô tỳ biết rất nhiều chuyện, nô tỳ tin tưởng những chuyện này đối với đại tiểu thư người, nhất định có giá trị.” Nhàn Lạc cũng không vội vàng cố gắng thuyết phục Triệu Khả Nhiên, “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đã từng nhiều lần đối phó người như vậy, chẳng lẽ trong lòng của người một chút ác cảm cũng không có sao?”

“Ngươi nói không sai, ta rất ghét Triệu Khả Nhân.” Triệu Khả Nhiên cười nhạt một tiếng, “Chỉ là, thực lực của ta, ngươi cũng thấy, ngày hôm qua rốt cuộc Triệu Khả Nhân làm chuyện gì, ta tin tưởng trong lòng của ngươi rất rõ ràng. Ngươi không thấy thánh chỉ sáng sớm hôm nay đã tới rồi sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng tất cả cũng chỉ là trùng hợp thôi sao?”

“Đại tiểu thư, đây đều là người làm!” Mặc dù lời Nhàn Lạc nói là câu nghi vấn, nhưng lại dùng giọng nói khẳng định.

Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc cả kinh trong lòng. Cho tới nay nàng đều giúp đỡ nhị tiểu thư thiết kế hãm hại đại tiểu thư, hơn nữa số lần thành công vẫn rất nhiều. Nhưng mà hôm nay thấy được Triệu Khả Nhiên, nàng thật sự rất hoài nghi, người trước mắt này rốt cuộc có phải là đại tiểu thư hèn yếu trước kia hay không? Nhất là khi thấy được bản lĩnh của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của nàng càng thêm hoài nghi, trước kia có phải đại tiểu thư vẫn luôn ngụy trang hay không?

Nghĩ đến đây, Nhàn Lạc không nhịn được hít vào một ngụm khí lạnh, nếu mình đoán là thật, thì thủ đoạn của đại tiểu thư thật sự rất cao, vậy mà có thể ngụy trang nhiều năm như vậy, cho đến khi có lực lượng, mới bắt đầu hiện ra hào quang của chính mình. Nếu là như vậy, nhị tiểu thư căn bản cũng không có thể đấu lại đại tiểu thư.

Chỉ là, đồng thời, trong lòng Nhàn Lạc cũng vô cùng may mắn. Vốn dĩ nàng vẫn không dám chắc mình đi chuyến này rốt cuộc có đúng hay không, nhưng sau khi nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, nàng cảm thấy hôm nay mình tìm đại tiểu thư, thật sự là quyết định đúng nhất.

“Đại tiểu thư, người muốn đối phó nhị tiểu thư, nô tỳ có thể giúp người một tay, không phải sao?” Nhàn Lạc tràn đầy tự tin nói, “Nô tỳ đi theo bên cạnh nhị tiểu thư, nếu nô tỳ nguyện ý thần phục, đối với đại tiểu thư người, cũng là một chuyện tốt!”

“Nhưng ta không cần!” Ngược lại Triệu Khả Nhiên không chút khách khí nói ra ý nghĩ của mình, tuyệt không sợ thương tổn đến người khác, “Không sai, ngươi ở bên cạnh Triệu Khả Nhân có thể biết rất nhiều chuyện, nhưng mà làm sao ngươi biết, trừ ngươi ra, thì ta không có cách nào biết chuyện bên cạnh của Triệu Khả Nhân chứ?”

“Chẳng lẽ…” Nghe Triệu Khả Nhiên nói, Nhàn Lạc cau mày suy nghĩ một chút, trong đầu lóe lên ý tưởng, “Đại tiểu thư, người đã sớm cắm tai mắt bên trong Hạ Vũ viên!”

“Ngươi nói xem?” Triệu Khả Nhiên cười không đáp, chỉ là nhìn Nhàn Lạc.

Nhàn Lạc trợn to hai mắt nhìn Triệu Khả Nhiên, hít vào một ngụm khí lạnh. Mặc dù Triệu Khả Nhiên không trả lời thẳng, nhưng mà trong lòng của nàng đã có đáp án. Nàng cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu đại tiểu thư rồi, giống như chuyện gì nàng (Triệu Khả Nhiên) cũng nắm ở trong tay. Còn nữa, trong Hạ Vũ viên, thế nhưng bất tri bất giác bị cài tai mắt vào, nhưng họ đến bây giờ cũng không phát giác gì.

“Đại tiểu thư, mặc dù là như vậy, nhưng mà nô tỳ mới là người gần Nhị tiểu thư nhất. Còn nữa, nhị tiểu thư sắp xuất giá rồi, đến lúc đó, đại tiểu thư người cắm tai mắt trong Hạ Vũ viên một chút cũng không có tác dụng, nhưng nô tỳ thì khác, nô tỳ sẽ cùng theo hồi môn của nhị tiểu thư.” Nhàn Lạc tuyệt không nổi giận, nếu hôm nay nàng đã đến đây, thì tuyệt đối sẽ không tay không trở về, “Đại tiểu thư, có rất nhiều chuyện, chỉ có nô tỳ biết mà thôi. Đại tiểu thư, xin người tin tưởng nô tỳ, nô tỳ là thật tâm muốn thuần phục với người.”

“Ha ha, ngươi cảm thấy ngươi hữu dụng như vậy sao?” Triệu Khả Nhiên cười nhìn Nhàn Lạc, trong ánh tràn đầy châm chọc.

“Đại tiểu thư, người có ý gì?” Ánh mắt Nhàn Lạc lập lòe bất định, không dám nhìn thẳng Triệu Khả Nhiên, “Ngươi chỉ cần tin tưởng nô tỳ, rồi người sẽ biết nô tỳ có giá trị.”

Nhàn Lạc không dám nhìn Triệu Khả Nhiên, nàng không biết rốt cuộc Triệu Khả Nhiên muốn nói điều gì. Hôm nay sở dĩ nàng đến tìm đại tiểu thư, chính là cho rằng bây giờ nhị tiểu thư đã không tin tưởng nàng rồi. Nhưng mà điều này đại tiểu thư chắc chắn sẽ không biết mới đúng, bởi vì chuyện này vừa mới đã xảy ra mà thôi, căn bản cũng không thể truyền đi nhanh như vậy.

“Nhàn Lạc, nếu hôm nay ngươi đã đến đây, vậy chúng ta liền nói thẳng ra đi!” Triệu Khả Nhiên nhìn chằm chằm người quỳ dưới đất, “Ta biết rõ tại sao hôm nay ngươi lại tìm ta. Ta nghĩ khẳng định là Triệu Khả Nhân đã bắt đầu không tin tưởng ngươi, cho nên ngươi mới có thể tìm đến ta, phải không?”

“Đại tiểu thư, người… người có ý gì?” Nhàn Lạc thật sự không dám trả lời vấn đề này, bởi vì nếu mình trả lời là đúng, **truyện được đăng duy nhất tại -diễn đàn Lê Quý Đôn-** vậy mình đối với đại tiểu thư mà nói, chính là không có chút giá trị nào. Nhưng nếu trả lời là không phải, đến lúc đó, chuện trong Hạ Vũ viên truyền ra ngoài, đại tiểu thư cũng sẽ hoài nghi lòng trung thành của mình, cho nên nàng biết dù như thế nào cũng tuyệt đối không thể trả lời lung tung, “Người đang nói gì, nô tỳ một câu cũng đều nghe không hiểu? Đại tiểu thư, có phải người nghe được người khác nói chuyện linh tinh gì hay không mới có thể nói như vậy.”

“Ha ha, ngươi cảm thấy ta cần nghe được cái gì mới biết sao?” Triệu Khả Nhiên cười như không cười nhìn Nhàn Lạc, “Trước khi ngươi ra ngoài khẳng định là không có soi gương đi! Gương mặt của ngươi bây giờ sưng đỏ, chắc là trên người còn có vết thương. Ở trong Hạ Vũ viên, ngươi là nhất đẳng nha hoàn, vừa là nha hoàn cận thân của Triệu Khả Nhân, căn bản sẽ không có người dám đánh ngươi như vậy, ngoại trừ Triệu Khả Nhân. Triệu Khả Nhân đối với ngươi như vậy, vậy thì có thể nhìn ra được, nàng đối với tín nhiệm của ngươi tuyệt đối là có hạn rồi.”

“Đại tiểu thư, cái này chẳng qua chỉ là nhị tiểu thư nhất thời tức giận mà thôi, cho nên mới làm như vậy. Nhưng cũng không thể chứng minh nàng về sau cũng không tin nô tỳ nữa!” Nghe Triệu Khả Nhiên phân tích, Nhàn Lạc cũng gấp, vội vàng nói, “Lại nói, nô tỳ từ nhỏ đã ở bên cạnh nhị tiểu thư, biết nhiều chuyện hơn so với người khác, cho nên nô tỳ nhất định có thể giúp được cho người.”

“Nhàn Lạc, theo lý mà nói, Triệu Khả Nhân đối với ngươi có thể nói là ân sủng có thừa đi!” Triệu Khả Nhiên khoanh hai tay chống lên mặt bàn, cằm nhẹ nhàng đặt ở phía trên, miễn cưỡng nhìn Nhàn Lạc, “Nếu nói như vậy, tại sao ngươi còn phải phản bội Triệu Khả Nhân chứ? Nếu ngươi đã phản bội, chung quy nên có một lý do chứ! Nếu ngươi không nói ra, vậy ta rất khó tin tưởng ngươi.”

“Đại tiểu thư, người đã hỏi tới, nô tỳ nên cũng không che giấu” Nhàn Lạc suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói ra, nhưng vẫn không hoàn toàn nói thật, “Chắc hẳn đại tiểu thư cũng biết rõ chuyện thánh chỉ sáng sớm hôm nay đi! Sau khi nhị tiểu thư nhận được thánh chỉ trở lại Hạ Vũ viên, cực kỳ tức giận, ở bên trong phòng đập bể đồ đạc, vẫn chưa hả giận, cho nên đánh đập nô tỳ để hả giận. Đại tiểu thư, mặc dù nô tỳ chỉ là một nha hoàn bình thường, nhưng mà cách làm của Nhị tiểu thư khiến cho nô tỳ thất vọng đau khổ! Nô tỳ vì nàng làm nhiều việc như vậy, nhưng nàng lại đối xử nô tỳ như thế. Cho nên, nô tỳ cảm thấy thay vì tiếp tục như vậy, còn không bằng tìm minh chủ khác.”

“A, làm sao ngươi biết ta chính là minh chủ kia chứ?” Triệu Khả Nhiên nhìn Nhàn Lạc ánh mắt tràn đầy hài hước, “Cho tới bây giờ ngươi cũng chưa từng cùng ta chân chính chung đụng, nói không chừng ta so Triệu Khả Nhân còn đáng sợ hơn!”

“Sẽ không.” Nhàn Lạc cười nịnh hót, lấy lòng nhìn Triệu Khả Nhiên, “Mọi người trong phủ, người nào không biết, đại tiểu thư tâm địa thiện lương, đối đãi tốt với hạ nhân. Cho nên nô tỳ nghĩ tới nghĩ lui, mới quyết định muốn nương nhờ đại tiểu thư.”

“Thật sao? Ngươi đại khái còn không biết đi!” Triệu Khả Nhiên nhìn Nhàn Lạc ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo, “Lòng của ta so Triệu Khả Nhân còn độc ác hơn. Chuyện ngày hôm qua, ngươi hẳn là nên biết! Mặc kệ có chứng cớ hay không, ta đều nhận định đó là Triệu Khả Nhân làm. Sáng sớm hôm nay Triệu Khả Nhân từ trắc phi biến thành thứ phi. Còn nữa, chính là chuyện này trực tiếp hung thủ là Thanh Trúc, chẳng lẽ ngươi không tò mò bây giờ nàng đang ở đâu sao?”

Nhàn Lạc bị ánh mắt Triệu Khả Nhiên ép đến hít thở không thông, một trận lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, không biết vì sao, nàng lại muốn chạy trốn, nàng đột nhiên không muốn nghe lời kế tiếp Triệu Khả Nhiên nói, nhưng miệng của nàng lại không tự chủ được hỏi, “Nàng, nàng thế nào?”

“Ha ha, nàng rất tốt.” Triệu Khả Nhiên nhếch miệng lên nở nụ cười tàn khốc, “Tối thiểu hiện tại nàng chắc chắn sẽ không đau khổ nữa rồi, còn nữa, cũng không cần tiếp tục chịu khổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.